Nắm tay nhau đi dạo trong thành phố, Duy Đăng với Tự Luân không nói gì với nhau cả. Nếu là lúc trước, Tự Luân chắc chắn sẽ hất tay hắn ra rồi bỏ chạy đi thật xa. Lúc đó, hắn sẽ rất tức giận và cho người bắt cậu lại. Nhưng bây giờ thì khác rồi. Nếu Tự Luân muốn chạy trốn, Duy Đăng cũng sẽ để cậu rời đi mà không bắt cậu lại. Tự Luân thì không còn ý định bỏ trốn khỏi hắn nữa. Bây giờ trái tim của cậu đã nằm ở chỗ hắn rồi. Sẽ không bao giờ có chuyện cậu rời xa hắn, cũng không có chuyện sẽ bỏ trốn thêm bất cứ lần nào nữa.
Đang đi thì bỗng nhiên Duy Đăng dừng lại. Cậu đứng lại, ngước lên nhìn hắn, hỏi hắn làm sao vậy.
“Tự Luân, nếu một ngày anh biến mất thì em sẽ thế nào?” Duy Đăng nhìn Tự Luân hỏi. Trong câu nói nửa thật nửa đùa của anh khiến cậu hoang mang.
“Anh nói gì vậy? Sao anh lại biến mất được chứ. Nếu như anh biến mất thật, em sẽ đi tìm anh. Tìm đến khi nào tìm được anh thì thôi.” Tự Luân mỉm cười nhìn Duy Đăng.
“Nếu anh biến mất, em sẽ được tự do. Em không muốn sao?” Duy Đăng nhìn Tự Luân hỏi.
“Ở bên cạnh Duy Đăng là em tự do lắm rồi.” Tự Luân mỉm cười nhìn Duy Đăng, nhón chân hôn lên môi hắn một cái rồi nắm tay hắn tiếp tục đi dạo.
Quả thật lúc trước khi hai người cưới nhau, Duy Đăng rất là kiểm soát Tự Luân khiến cậu cảm thấy không hề thoải mái. Hắn còn nhốt cậu trong nhà, không cho phép cậu rời khỏi nhà nữa nên sự tự do của cậu cũng không còn nữa. Nhiều lần, cậu muốn tự tử để thoát khỏi cuộc sống khổ sở thế này rồi.
Nhưng bây giờ thì khác rồi. Duy Đăng không còn ép buộc Tự Luân bất cứ thứ gì nữa cả. Ngoài việc rời khỏi nhà khi hắn không cho phép ra thì mọi thứ đều rất tốt. Hắn không còn đánh đập, hành hạ cậu nữa. Cũng không còn kiểm soát cậu như lúc trước nữa. Cuộc sống bây giờ rất thoải mái. Hắn cũng rất hay dẫn cậu đi chơi, đi dạo phố, mua đồ ăn ngon cho cậu nữa. Điều đó khiến cậu rất thoải mái và muốn ở bên cạnh Duy Đăng nhiều hơn.
Đi dạo được một lúc, Tự Luân cũng đói bụng rồi. Cậu quay qua nhìn Duy Đăng, bĩu môi nói với hắn rằng mình đói bụng. Hắn dịu dàng xoa đầu cậu rồi dẫn cậu tới một quán cơm gần đó ăn. Lâu lâu cũng phải đổi không khí, không thể ăn đồ ăn ở nhà hàng mãi được. Đồ ăn ở những quán ăn ngoài đường đôi khi còn ngon hơn ở nhà hàng nữa. Tự Luân cũng rất thích ăn ở những quán ăn lề đường như này.
Sau khi ăn uống no nê rồi, Duy Đăng với Tự Luân lại tiếp tục đi dạo. Đi dạo được một lúc thì Tự Luân lên tiếng hỏi Duy Đăng: “Duy Đăng, lúc nãy anh đi gặp ai vậy?”
“Anh đi gặp Hoàng Kim Duy thôi. Không có chuyện gì hết.” Duy Đăng trả lời mà chẳng thèm nhìn Tự Luân luôn.
Nghe Duy Đăng nói thế, Tự Luân cũng không nói gì nữa mà chỉ mỉm cười rồi quay qua hôn một cái lên má của Duy Đăng. Hắn ngơ ngác, đứng hình mất 5 giây nhìn cậu. Cậu mỉm cười, kéo hắn chạy đi mua đồ ăn vặt với trà sữa.
Mua xong, hai người lại tiếp tục đi dạo phố. Tự Luân vừa đi vừa ăn uống rất vui vẻ. Cậu còn quay qua hỏi Duy Đăng muốn ăn cùng không. Hắn mỉm cười, xoa đầu cậu rồi bảo cậu ăn đi. Hắn không thích mấy thứ đồ ăn vặt hay trà sữa. Hắn chỉ thích nhìn Tự Luân vui vẻ thôi.
“Duy Đăng ơi, anh yêu em không?” Tự Luân bỗng nhiên quay qua hỏi Duy Đăng. Câu hỏi của cậu có phần vô tri vì ai cũng biết hắn rất yêu cậu. Thử đọc 𝘵гu𝑦ệ𝓷 khô𝓷g quả𝓷g cáo 𝘵ại { TRu𝑴TR𝗨Y 𝗲𝗡.V𝓷 }
Nghe câu hỏi đó, Duy Đăng bật cười nhìn Tự Luân khiến cậu xấu hổ. Mặt cậu bỗng đỏ bừng lên, ngại ngùng quay đi chỗ khác. Cậu bảo hắn đừng cười nữa nhưng hắn vẫn cười thêm vài giây nữa mới ngừng rồi trả lời câu hỏi vô tri của cậu.
“Tất nhiên là anh yêu em rồi. Anh đã nói đi nói lại biết bao nhiêu lần là anh yêu em rồi còn gì. Thế mà em vẫn còn hỏi anh sao?” Duy Đăng xoa đầu Tự Luân.
“Thế… Anh đừng ly hôn với em nhé?” Tự Luân quay qua nhìn Duy Đăng với ánh mắt thành khẩn.
Duy Đăng bỗng im lặng một lúc lâu mà không nói gì. Hắn nhìn chằm chằm vào cậu thiếu niên trước mắt, không biết nên nói thế nào nữa. Chỉ còn lại nửa tháng, hắn không thể ở đây lâu được. Nếu cứ trói buộc Tự Luân trong cuộc hôn nhân này, hắn sẽ không thể yên tâm rời đi được. Cậu cần tìm một hạnh phúc mới, cần có một người yêu cậu thật lòng, quan tâm và chăm sóc cậu thời gian sau này. Mặc dù rất yêu cậu nhưng hắn không thể tiếp tục ở bên cạnh cậu được nữa. Cũng không thể mang cậu đi theo được. Bởi hai người ở hai thế giới khác nhau mà.
Thay vì trả lời câu hỏi đó với vẻ mặt khó xử thì Duy Đăng đã chọn cách lướt qua, không trả lời câu hỏi đó. Hắn hỏi Tự Luân còn muốn ăn uống gì nữa không, hắn sẽ mua cho cậu ăn. Cậu vui vẻ, nắm tay hắn tiếp tục đi dạo phố.
Dạo phố mệt rồi, Duy Đăng đưa Tự Luân trở về nhà. Lúc này trời cũng đã trưa nên cũng nắng lắm rồi. Vì không muốn em bé của mình mệt nên mặc kệ Tự Luân muốn đi chơi nữa, Duy Đăng nhất quyết đưa cậu về nhà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT