Đến chiều hôm đó, khi Đào Tự Luân đang ngồi trong nhà bấm điện thoại, tìm nhà để định cư thì đột nhiên, bên ngoài có người gõ cửa. Cậu giật mình, đi tới cửa hỏi xem người ngoài kia là ai.

"Tự Luân, mau mở cửa cho anh. Trở về nhà với anh." Giọng nói của Đào Duy Đăng phát ra từ phía bên kia cánh cửa.

Tự Luân giật mình, lùi lại phía sau. Không ngờ hắn lại về nước thật. Cậu cứ tưởng hắn đang đi kí một hợp đồng quan trọng. Tại sao lại trở về nước nhanh thế cơ chứ? Chưa kịp định hình lại, Đào Duy Đăng lại gõ cửa nhà, bảo cậu mau mở cửa. Kèm theo câu nói đó là lời hăm dọa nếu cậu không mở cửa ra, hắn sẽ đạp cửa đi vào.

Nghe Duy Đăng nói, Tự Luân tất nhiên là rất sợ. Cậu sợ hãi, lùi lại phía sau, không dám mở cửa cho hắn. Hắn gõ cửa mãi nhưng cậu không mở nên đã lệnh cho hai anh vệ sĩ đi cùng phá cửa.

Rầm!

Cánh cửa được mở ra, Duy Đăng với hai anh vệ sĩ bước vào. Tự Luân sợ hãi, lắp bắp nói không nên lời. Duy Đăng tiến tới chỗ Tự Luân, cậu sợ hãi, lùi lại phía sau, bảo hắn đừng tới gần mình. Hắn không chần chừ gì nữa, tiến tới bóp cổ cậu khiến cậu khó thở.

"Thả... Em ra...!!" Tự Luân vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi bàn tay của Duy Đăng.

"Em hay lắm Đào Tự Luân. Anh chỉ vừa mới đi ra nước ngoài thôi mà em đã chạy trốn như vậy rồi. Đúng là không nghe lời gì cả mà." Duy Đăng tức giận, nhìn Tự Luân với ánh mắt lạnh lùng, sắt lẹm như muốn ăn tươi nuốt sống cậu tại đây vậy.

Tự Luân vùng vẫy, sợ hãi đến mức nước mắt rơi ra, lăn dài trên má. Thấy thế, Duy Đăng buông Tự Luân ra, để cậu còn thở. Nhưng chưa kịp hít thở được bao nhiêu, Duy Đăng đã nắm tay Tự Luân, kéo cậu đi ra xe rồi. Tự Luân vùng vẫy, không muốn trở về căn nhà đó.

Trở về nhà của Duy Đăng, Tự Luân bị hắn mạnh bạo ném lên giường. Hắn không chần chừ mà lao vào cậu như một con thú chết đói. Hắn hành hạ cậu, đánh đập cậu khiến cậu đau đớn, khóc nức nở cầu xin hắn dừng lại. Chẳng biết từ bao giờ mà tính cách của Duy Đăng đã thay đổi rất nhiều. Hắn rất tàn nhẫn, không còn giống người anh trai của cậu nữa rồi.

Vài ngày sau đó, Tự Luân lại bị Duy Đăng xích lại trong phòng. Lần này chắc chắn hắn không để cậu bỏ trốn được nữa đâu. Cậu nằm trên giường, ánh mắt thất thần nhìn lên trần nhà. Trên người cậu chỉ toàn là những dấu vết do người anh trai mà cậu luôn yêu quý để lại thôi. Những dấu hôn, vết cắn, đến cả những vết thương do hắn thẳng tay để lại trên người cậu nằm chằng chịt khắp cơ thể cậu. Phía dưới của cậu thì đau nhức không ngừng vì bị hắn hành hạ suốt mấy ngày liền.

Thời gian cứ thế trôi qua, đến hơn nửa năm sau, Tự Luân đã không còn tìm cách trốn thoát khỏi Duy Đăng nữa. Cậu nhận ra rằng dù mình có cố gắng muốn trốn thoát thế nào thì cũng không thể thoát được hắn. Cậu cũng dần trở nên ngoan ngoãn hơn, nghe lời anh hơn khiến anh rất hài lòng. Nhưng anh vẫn không thể tin tưởng cậu tuyệt đối được nên vẫn phải cho vệ sĩ theo canh chừng cậu. Thấy cậu có vẻ ngoan hơn hẳn nên Duy Đăng và bố mẹ mình đã quyết định sẽ tổ chức đám cưới cho hai người. Cũng chỉ là một đám cưới nhỏ, mời người quen thôi chứ không mời quá nhiều người vì sợ phiền phức. Đám cưới của hai người sẽ được tổ chức ở Kantari, một thành phố biển của nước Tiakan vào hai tháng sau.

Trước ngày diễn ra đám cưới tầm một tháng, Duy Đăng đã mua cho Tự Luân rất nhiều đồ mới, chăm sóc Tự Luân rất tốt. Nhưng kể từ lúc trở thành bạn đời của hắn, những gì hắn làm với cậu đều khiến cậu sợ hãi. Nụ cười trên môi cậu cũng không còn nữa rồi mà thay vào đó là sự sợ hãi tột cùng.

Hai tuần trước khi lễ cưới diễn ra, Duy Đăng đưa Tự Luân tới thành phố biển Kantari. Nơi đây đúng là rất đẹp. Vì là một thành phố biển nên nơi này có rất nhiều biển rất đẹp. Nơi đây cũng có nhiều nhà hàng, khách sạn lớn, nổi tiếng nữa. Đây là nơi mà những người có tiền thường hay lui tới. Một phần là vì nơi này đẹp, một phần là vì không khí ở đây rất thoải mái, có nhiều nơi để vui chơi, giải trí. Nơi đây cũng là một nơi dành cho những thiếu gia nhà giàu tới để ăn chơi.

Duy Đăng từng tới đây một lần rồi. Nhưng hắn tới đây không phải để ăn chơi mà là để bàn việc làm ăn với đối tác. Thấy nơi này đẹp nên mới quyết định tổ chức đám cưới ở đây. Chứ tên này một lòng chung tình với Đào Tự Luân, không có ý định yêu bất cứ người nào khác ngoài Tự Luân đâu. Và hắn cũng chắc chắn không cho phép cậu yêu bất cứ ai ngoài mình. Kể cả việc hắn biết rằng cậu không có tình cảm với hắn và cũng sẽ không bao giờ yêu hắn. Nếu đã không có được tình cảm của Tự Luân thì Duy Đăng sẽ không bao giờ để cậu rời khỏi hắn nữa, không bao giờ.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play