3 mẹ con vui vẻ ăn uống trò chuyện với nhau, nhà hàng khách ra vào tấp nập ngày càng đông, cũng may là bọn họ đến sớm nếu không chắc phải sang quán khác ăn. Ăn được nửa bữa đang bon mồm thì Tống Nhiên bỗng để ý sắc mặt của mẹ có gì đó không đúng lắm, Tống Dịch bên cạnh thì vẫn đang tập trung nhúng đồ, ăn đến mức mồm mép đầy dầu đỏ ửng lên vì cay.

- Mẹ sao vậy ạ? Đồ ăn có vấn đề gì à?

Tống Dịch nghe cô hỏi thì cũng ngẩng lên nhìn mẹ mình đầy thắc mắc, cậu thấy đồ ăn tươi ngon mà nhỉ? Mẹ Tống đang ngồi đờ đẫn nhìn nồi lẩu sôi sùng sục chợt bừng tỉnh vì câu hỏi của Tống Nhiên, bà cười xòa đáp:

- Có gì đâu, các con cứ ăn đi. Mẹ nghỉ tí rồi ăn tiếp.

Tống Nhiên cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ nghĩ đơn giản là do mẹ mình đang no quá nên mới hơi tập trung vì vậy cô lại chuyên tâm diệt mồi cùng Tống Dịch. Một lúc lâu sau, khi mà Tống Nhiên ngửa cổ lên uống nước, khóe mắt cô có lơ đễnh nhìn mẹ thì thấy rõ ràng mẹ đang nhìn về đâu đó phía đằng sau cô bằng ánh mắt… phải nói thế nào nhỉ, Tống Nhiên cũng không thể diễn giải được. Vừa đặt cốc nước xuống, Tống Nhiên để ý đối diện có người vừa từ nhà vệ sinh bước ra, theo phản xạ cô ngẩng đầu lên nhìn lướt qua người kia. Không nhìn thì thôi, nhìn xong nhận ra đấy là ai thì Tống Nhiên giật nảy mình há hốc mồm. Đệt, đây… không phải là bà chị trước đó nắm tay ba cô ở công ty bị cô bắt gặp sao??

Người phụ nữ đó không để ý đến cô mà lướt qua về bàn mình ngồi. Não Tống Nhiên vang lên tiếng tít tít cảnh báo, cộng thêm cả vẻ mặt khó hiểu suốt từ nãy giờ của mẹ mình, cô quyết định quay đầu lại xem cô ả đó đi ăn cùng với ai.

- Tiểu Nhiên à!

Cô chưa kịp quay lại thì nghe thấy tiếng mẹ gọi vậy nên đành phải trả lời mẹ trước.

- Sao vậy ạ?

Tống Dịch nghe giọng mẹ gọi chị có chút hốt hoảng thì giật mình nhìn bà, Tống Dịch nhận ra thì đương nhiên Tống Nhiên cũng để ý đến giọng điệu của bà.

- Sao con đột nhiên dừng vậy, không ăn tiếp đi? Còn nhiều đồ lắm đấy.

Rõ ràng là bà ấy đang cố tình thu hút sự chú ý của cô, ngăn cản cô quay đầu lại. Tống Nhiên không trả lời lại mẹ mình, dứt khoát quay đầu lại. Bà Tống vì ngồi đối diện nên không thể cản cô lại được, đành bất lực để cô nhìn thấy cảnh tượng không nên nhìn.

- Ba?

Người thốt ra lời này không phải là Tống Nhiên, mà là Tống Dịch cũng vì tò mò mà quay lại nhìn. Tống Nhiên vào khoảnh khắc nhìn thấy người ngồi đối diện ả ta là ba cô, tam quan của cô đã hoàn toàn vỡ vụn. Tống Nhiên không thể thốt ra bất kì lời nói nào, chỉ trơ mắt nhìn hai con người ghê tởm kia thân thiết anh anh em em gắp đồ ăn cho nhau. Mẹ Tống nhìn hai đứa con của mình thân thể cứng đờ nhìn chằm chằm bọn họ thì đau lòng, kìm nén nước mắt nói:

- Đừng nhìn nữa! Các con ăn xong rồi chứ? 3 mẹ con mình về nhà thôi.

Thấy Tống Dịch đang định đứng lên xông ra phía họ thì bà liền hoảng hốt lên tiếng ngăn cản:

- Tiểu Dịch, không được ra đó! Có gì về nhà nói chuyện.

- Mẹ!

Tống Dịch dường như không thể bình tĩnh thêm được nữa, âm lượng phát ra có hơi to vậy nên bị rất nhiều người quay sang nhìn. Tống Viễn Minh cũng không phải là ngoại lệ, ông tò mò quay đầu xuống nhìn thì bất ngờ đụng phải ánh mắt của Tống Nhiên vẫn đang gay gắt ghim vào ông. Có đánh chết ông cũng không thể nào ngờ được vợ con mình tối nay lại ăn ở đây.

Cho dù mẹ và em trai có tranh cãi như thế nào thì Tống Nhiên cũng vẫn chỉ im lặng nhìn người ba của mình, cô sợ rằng nếu như chuyển ánh mắt sang người phụ nữ kia thì cô sẽ không kiềm chế được tiến đến hất cả nồi lẩu vào mặt ả ta.

- Tiểu Dịch, đi về!

- Chị?!

Tống Dịch bất mãn gọi cô một tiếng, Tống Nhiên không nói gì thêm mà chỉ nhắc lại:

- Mẹ bảo về, em không nghe à?

Tống Dịch đành nén lại cơn giận theo mẹ và chị rời khỏi nhà hàng. Quãng đường từ quán về đến nhà chẳng một ai nói câu gì trong xe, bữa cơm tối hai chị em mong chờ đáng ra phải bắt đầu và kết thúc trong vui vẻ, bây giờ chỉ còn lại sự tuyệt vọng…

8h30 tối, chiếc taxi dừng lại trước cổng, mẹ Tống trả tiền rồi mở cổng đi vào trước, hai chị em Tống Nhiên thẫn thờ theo phía sau. Ánh sáng chói từ bóng đèn khiến cho Tống Nhiên tỉnh táo hơn một chút, cô vào bếp rót 3 cốc nước rồi đem ra phòng khách. 3 mẹ con ăn ý không nói gì, sự yên lặng tĩnh mịch bao trùm lên toàn bộ căn nhà cũng như đang bủa vây lấy tâm trí của Tống Nhiên.

- Các con lên phòng đi, một mình mẹ đợi ba là được rồi.

Tống Dịch nổi khùng nhảy cẫng lên, tức giận nói:

- Bọn con lên để một mình mẹ đối mặt với ông ta hay gì? Bọn con lớn từng này cũng là để bênh vực khi mẹ bị ủy khuất!

- Tiểu Dịch nói đúng đấy ạ, riêng chuyện bọn con không nghe lời mẹ được, mẹ đừng bắt bọn con tránh mặt nữa.

Bà thở dài nhìn hai đứa con của mình, cái tính cứng đầu này chẳng biết học từ ai mà ra. 3 người ngồi yên chờ đợi, khoảng 9 giờ ngoài cổng có động tĩnh, lúc này cả 3 người cùng nhìn ra phía cửa. Tống Viễn Minh bước vào với tâm trạng nặng nề, sau khi 3 mẹ con rời khỏi đó thì ông cũng chẳng còn tâm trí đâu mà ăn với uống nữa, giải thích với Chu Giai Tuệ rồi nhanh chóng về nhà.

- Anh về rồi à? Ngồi xuống nhanh đi.

Tống Viễn Minh ngồi xuống, 3 lần bị bắt quả tang ông thực sự chẳng còn mặt mũi nào mà đối diện với vợ con, ông dè chừng lên tiếng:

- Chuyện ngày hôm nay…

- Ly hôn đi.

Cả 3 người ngỡ ngàng đồng loạt nhìn về phía bà, không tin nổi bà lại có thể nói ra đề nghị ấy một cách nhẹ nhàng như vậy.

- Mạn Văn, em…

- Nhân lúc Tết còn chưa đến, anh xem ngày nào rảnh rỗi dọn đồ ra khỏi nhà đi.

Cả Tống Nhiên và Tống Dịch đều ngạc nhiên, căn nhà này do mẹ đứng tên sao?

- Em khoan hãy vội quyết định đã, mọi chuyện không phải như em nghĩ đâu! Anh và Chu Giai Tuệ…

- Im đi!

Dương Mạn Văn thất vọng tràn trề nhìn người chồng mình luôn yêu thương và tin tưởng suốt mấy chục năm qua. Đây không phải là lần đầu tiên bà bắt gặp cảnh tượng này, bà đã bao dung tha thứ cho ông lần đầu vì nghĩ đó chỉ là sai lầm nhất thời, nhưng Tống Viễn Minh ông ta thậm chí còn giả vờ như mình đã cắt đứt quan hệ với Chu Giai Tuệ để lừa cả gia đình, để ông ta có thể thoải mái ở bên ngoài làm điều xằng bậy!

- Ông nên biết rằng điều khiến tôi tức giận không phải vì ông nói dối, mà là vì hai đứa con của tôi đã phải chứng kiến người ba yêu dấu của chúng nó phản bội lại cả cái gia đình này!

Giây phút khi vừa dứt lời, cuối cùng thì Dương Mạn Văn cũng không thể kìm nén được sự uất ức trong lòng, cứ như vậy phô bày mặt yếu đuối mỏng manh nhất của bản thân trước mặt các con của mình. Tống Nhiên và Tống Dịch cùng quay sang ôm lấy mẹ, Tống Nhiên không muốn khóc, và cô biết cô không thể khóc trong tình cảnh này, mẹ đã sụp đổ thì cô phải trở thành bức tường thành vững chãi để mẹ có thể dựa vào.

Tống Viễn Minh nhìn hai đứa ôm gắt gao Dương Mạn Văn, ánh mắt giống như chỉ muốn ông cút đi cho khuất mặt bọn chúng. Tống Viễn Minh biết mình đã không thể cứu vớt được điều gì nữa, ông đứng dậy lê từng bước chân trĩu nặng rời khỏi nhà, dù sao ông cũng chẳng xứng đáng được ở lại đây.

Dương Mạn Văn vì đã phải chịu quá nhiều áp lực, bà khóc đến mức kiệt quệ, phải nhờ Tống Dịch dìu bà lên phòng nghỉ ngơi. Hai chị em ngồi trong phòng đợi cho đến khi nghe thấy tiếng hít thở đều của mẹ thì mới yên tâm rời khỏi phòng. Khép cánh cửa phòng lại, Tống Nhiên mới dám cất tiếng có chút lạc giọng vì cố không khóc:

- Tiểu Dịch…

- Nếu chị muốn khóc thì cứ khóc đi, có em ở đây rồi.

Tống Nhiên ngước đôi mắt ngấn nước nhìn Tống Dịch, em ấy cũng đã phải chịu đả kích tinh thần giống như cô, vậy nhưng vẫn đang cố làm như là mình ổn để có thể trở thành bờ vai vững chắc cho cô và mẹ tựa vào. Tống Nhiên lắc đầu nguầy nguậy, đưa tay lên lau nước mắt, kiên định nói:

- Không, chị không thể khóc. Mẹ chỉ còn chúng ta thôi Tiểu Dịch à! Cho dù có chết chị cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho ông ấy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play