Giờ tan học, Đinh Tiểu Vy và Lục Minh Từ tạm biệt cô để đi hẹn hò với nhau, Tống Nhiên vui vẻ đạp xe đến trước cổng nhà Mạc Dương nhưng thấy cửa cũng đã khóa. Tống Nhiên quyết định ngồi ở ngoài đợi đến khi nào cậu về thì thôi, cô có nhắn cho cậu vài tin từ lúc sáng đến giờ nhưng cậu vẫn chưa hồi âm một cái nào, cô có chút lo lắng nhưng cũng không dám gọi giục cậu.

Tống Nhiên ngồi đợi hơn một tiếng, tuyết càng về tối rơi càng nặng, Tống Nhiên cố vùi mặt vào chiếc khăn quàng cổ của mình để giữ ấm. Cô định ngồi thêm 15 phút nữa, nếu Mạc Dương không về thì cô đành treo tạm túi quà ngoài cổng. Tống Nhiên vừa ngồi xoa hai tay vào nhau vừa xuýt xoa liên hồi, khoảng mấy phút sau cô nghe thấy tiếng xe moto đằng xa, Tống Nhiên vội vàng đứng lên thì đúng lúc chiếc xe đỗ trước mặt cô. Mạc Dương thấy cô mặt mũi đỏ bừng loạng choạng đứng lên thì vội vàng xuống xe, lo lắng mắng:

- Sao lạnh như này em lại ngồi ở đây?! Mau theo anh vào nhà nhanh!

Tống Nhiên chưa kịp nói gì đã bị cậu mắng cho một tràng, tự nhiên thấy có hơi tủi thân. Cô biết là Mạc Dương mắng vì lo cô lạnh, nhưng cứ nghĩ đến việc cả ngày không nhận được tin tức nào từ cậu, đến lúc gặp được thì lại bị mắng thì cô không kìm được nước mắt cứ thế tuôn ra. Mạc Dương dựng xe xong, trở ra thấy cô chưa chịu vào mà lại đứng khóc dưới trời tuyết thì cuống cuồng ôm cô vào nhà. Tống Nhiên được cậu ôm vào phòng khách ấm áp cũng bớt tủi thân phần nào, nhưng vẫn không dừng được tiếng nức nở, Mạc Dương đem ra cho cô một cốc nước ấm rồi quỳ xuống trước mặt cô hỏi:

- Sao em lại khóc, không phải anh mắng em đâu!

- Em không khóc vì cái đấy!

Mạc Dương đưa tay ra lau nước mắt cho cô, hai tay nắm lấy tay cô để ủ ấm.

- Thế tại sao em khóc? Tuyết rơi rồi em phải vui chứ.

- Tại em bị tê chân.

Mạc Dương cười khổ, nhanh chóng bóp chân cho cô. Tống Nhiên nhìn cậu cẩn thận xoa chân cô từng chút một, cảm thấy thời gian chờ đợi cũng không uổng công. Thực ra cô khóc bởi vì không liên lạc được với cậu, nhưng nếu nói ra cô sợ Mạc Dương sẽ nghĩ là cô dính người, có tính kiểm soát vậy nên cô thà làm một chú thỏ con yếu đuối. Tống Nhiên đưa túi quà bên cạnh cho cậu, vui vẻ nói:

- Mạc Dương, chúc anh Giáng Sinh an lành!

Mạc Dương nhận lấy túi quà, mở ra thấy có một quả táo đỏ, một chiếc móc chìa khóa và một bức thư. Cậu lấy bức thư ra định đọc thì bị cô ngăn cản:

- Anh đợi chút nữa hẵng đọc thư!

Mạc Dương mỉm cười cất bức thư lại, từ bên dưới hộc bàn trà lấy ra một túi quà tinh xảo đưa cho cô, xoa đầu cô nhẹ nhàng nói:

- Nhiên Nhiên, chúc mọi mùa Giáng Sinh sau này chúng ta đều ở bên nhau!

Tống Nhiên không nghĩ là Mạc Dương cũng lãng mạn đến mức mua quà tặng cô, cô tưởng cùng lắm cậu chỉ chúc miệng là cùng. Tống Nhiên hào hứng mở túi quà ra, bên trong cũng có một quả táo đỏ to bự cùng với một hộp quà nhỏ.

- Em mở ra được chứ?

- Tất nhiên!

Tống Nhiên mở hộp ra, bên trong là một sợi dây chuyền có mặt hình bông tuyết được thiết kế tinh xảo, hình như mấy viên kim cương nho nhỏ này đều là hàng thật?! Tống Nhiên ngạc nhiên nhìn Mạc Dương, món quà này giá trị cao hơn rất nhiều so với móc khóa giản đơn của cô luôn đó!

- Để anh đeo giúp em.

Mạc Dương giúp cô đeo sợi dây chuyền lên, Tống Nhiên cứ mân mê mãi mặt bông tuyết lấp lánh. Tống Nhiên mạnh dạn hôn lên má Mạc Dương chụt một cái, vui vẻ nói:

- Cảm ơn anh, em rất thích món quà này! Đẹp quá đi ~

Hai má cô hây hây đỏ vì lạnh, cười híp mắt lại trông đáng yêu vô cùng. Mạc Dương không nhịn được rướn người lên hôn cô, không khí lạnh lẽo dần trở nên ấm nóng lên vì sự tiếp xúc thân mật này. Tống Nhiên đang chìm đắm trong mật ngọt thì chợt giật mình nhớ ra giờ giấc, cô lùi lại một chút xem lại điện thoại. Nụ hôn bị ngắt quãng khiến Mạc Dương có chút hụt hẫng, nhưng không sao, với cậu thế là quá đủ cho một ngày Giáng Sinh tưởng chừng như tồi tệ rồi.

- Cũng muộn rồi, em phải về thôi.

- Để anh đưa em về, bên ngoài lạnh lắm.

Mạc Dương đứng lên đi ra phía cửa, Tống Nhiên cầm theo túi quà chạy theo nói:

- Nhưng em đi xe đạp đến đây, để em tự về cũng được.

- Xe cứ để bên nhà anh cũng được, bây giờ anh đưa em về.

Mạc Dương quá cương quyết vậy nên Tống Nhiên cũng không thể từ chối. Thực ra thì cô cũng không muốn xa cậu nhanh như vậy, Tống Nhiên mãn nguyện ngồi lên xe cậu, ôm cậu thật chặt để giữ ấm cho cả hai. Mạc Dương hôm nay đi cũng rất chậm, có thể cậu sợ cô lạnh hoặc do cậu không muốn tạm biệt cô sớm. Chiếc xe moto chẳng mấy chốc đã dừng trước cửa nhà Tống Nhiên, hai người ôm nhau quấn quýt thêm một lúc mới thỏa mãn, Tống Nhiên đành ngậm ngùi tạm biệt cậu rồi vào nhà. Trong nhà chỉ có ba mẹ Tống, cũng không biết thằng nhóc Tống Dịch lại đi đâu chơi rồi.

- Con về rồi ạ.

Tống Nhiên trước đấy đã nói dối với ba mẹ là đi chơi Giáng Sinh cùng Đinh Tiểu Vy, vậy nên hiện tại cô rất thản nhiên bước vào nhà không chút sợ sệt.

- Tiểu Dịch đâu rồi ạ?

- Em nó xin đi chơi rồi, chút nữa mới về. Con đi chơi vui không?

- Dạ vui ạ!

Tống Nhiên cười, định lên tầng luôn thì bị mẹ gọi lại hỏi thêm:

- Con cầm gì trên tay đấy?

- Dạ? À quà Tiểu Vy tặng con ạ, mấy dịp như này bọn con thường tặng quà cho nhau.

Mẹ Tống bảo cô ngồi xuống bên cạnh, nhân tiện cầm túi lên xem thử quà có đẹp không. Tống Nhiên nghĩ là trong túi cũng chẳng còn gì ngoài quả táo và hộp đựng dây chuyền vậy nên cũng rất tự nhiên để mẹ xem. Nhưng đột nhiên mẹ cô lôi hộp đựng ra rồi đọc to dòng chữ bên trên:

- Thân gửi Nhiên Nhiên…

Tống Nhiên:?!?!?!

Nhịp tim Tống Nhiên hẫng một nhịp, theo bản năng giật hộp và túi quà lại khiến mẹ cô cũng giật cả mình, ôm ngực mắng:

- Con bé này! Làm mẹ giật mình đấy!

- Mẹ, đây là thư Tiểu Vy gửi riêng con mà, sao mẹ định đọc vậy?!

- Mẹ biết đâu, tự nhiên thấy thôi mà. Làm gì mà con phải sồn sồn lên vậy!

Tống Nhiên cất hộp lại vào trong túi, vội đứng dậy tính lên tầng.

- Con bình thường mà, thôi con lên phòng đây. Ba mẹ ngủ ngon ạ!

Mẹ Tống nhìn theo bóng lưng vội vàng của cô, nghi hoặc suy nghĩ vài điều. Tính quay sang nói chuyện với chồng thì thấy ông ấy đang xem điện thoại nên đành thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play