“Nữ chủ…”

“…”

“Này, anh buông con bé ra ngay!”

“…” Đám A Phong lần theo định vị sau đó thì tìm được chỗ này, bởi trước đó Lâm Hy đã báo trước cho bọn họ biết. Tống Ngôn vốn là một lão cáo già xảo quyệt, cô đương nhiên vẫn nên tính bước đường lui cho mình.

Chỉ là, đợi tới lúc thời cơ thích hợp thì trước mắt A Phong và Doãn Tử đã là cảnh tượng hãi hùng này đây.

Minh Lễ, Viễn Minh và A Phong, Doãn Tử gần như là dùng hết tất cả sự bàng hoàng cùng phẫn nộ mà điên cuồng chạy tới, muốn cứu Lâm Hy thoát khỏi bàn tay sắt thép của người đàn ông đang dần lún sâu vào ảo ảnh.

Thế nhưng, chẳng bao lâu bọn họ đã bị người của Tống gia vây lại, bọn họ không cách nào có thể vào trong.

“Dĩnh Hàn! Cậu có nghe tôi nói không? Tỉnh táo lại, nhìn cho rõ người trước mặt cậu là ai, cậu không thể làm tổn thương người phụ nữ của cậu được…” Đặng Dương lớn giọng giúp Hứa Dĩnh Hàn thanh tỉnh, đồng thời cũng khiến hắn phân tâm mà giảm lực tay đi không ít.

Việc hít thở của Lâm Hy bấy giờ mới có thể được coi là dễ dàng, nhưng vẫn còn khá chật vật, hiện tại cô vẫn chưa thể mở miệng nói chuyện được, bởi bàn tay của hắn nó giống như gông cùm siết chặt cổ họng cô, bao nhiêu thanh âm muốn thốt lên đều bị hắn bóp nghẹn trở lại.

Tống Ngôn quả nhiên đã có dự tính, nếu không trong thời gian ngắn như vậy lão ta sẽ không thể nào có thể điều động được một lượng người lớn như vậy đến đây kịp thời.

Thử nhìn mà xem, xung quanh tứ phía đâu đâu của đều là người của lão. Lần này e là đến cả ông lớn lão ta cũng không muốn nể mặt.

“Đúng rồi, tốt lắm! Cậu phải bóp chết kẻ đã hại chết cả nhà cậu, cướp đi tất cả từ cậu, có như vậy thì ba mẹ cậu mới có thể yên tâm đi đầu thai được. Nhanh… nhanh bóp chết kẻ thù của cậu đi!” Tống Ngôn không ngừng châm thêm ngọn lửa hận thù tận sâu bên trong hắn.

Lão ta như thể là nắm bắt được hết tâm lý của hắn hiện tại, cứ một câu lại thêm một câu, lực tay của Hứa Dĩnh Hàn cứ như vậy mà ngày một dùng sức, khiến cô gái nhỏ chỉ có thể thống khổ hèn mọn đón lấy từng chút không khí ít ỏi để cầm cự, cố gắng để bản thân mình không lịm đi.

Lâm Hy biết, Hứa Dĩnh Hàn hiện tại còn đang khổ sở hơn cô, vậy cho nên… cô chịu đựng cùng hắn một chút cũng chẳng sao cả.

Doãn Tử làm sao có thể chịu nổi khi chứng kiến nữ chủ của mình bị người khác tổn thương như thế?

Cô bé bất lực bị đám người ra sức vây lại, không làm gì được người đàn ông đó, vậy thì cô sẽ liều mạng với lão già Tống Ngôn kia.

"Lão già chết tiệt! Tôi liều mạng với ông!

“…”

“Doãn Tử! Dừng lại…” A Phong muốn ngăn Doãn Tử lại nhưng đã chậm một bước.

Chỉ trong một thoáng, A Phong tận mắt chứng kiến Doãn Tử cứ thế rút con dao găm luôn được cô bé giấu ở bên hông ra, điên cuồng lao đến chỗ của Tống Ngôn sau đó vung mạnh một nhát xuống.

“Này! Cô điên rồi sao?” Ngu Kim Cương vừa ôm lấy Tống Dương vừa quát tháo Doãn Tử.

Doãn Tử không những không muốn tha cho Tống Ngôn mà còn cố tình ghì mạnh con dao vào tận sâu da thịt của lão, cô cất giọng lạnh lùng: “Ra lệnh cho người của ông rút quân nhanh!”

Đột nhiên Tống Ngôn bật cười, một nụ cười đầy quỷ dị.

Doãn Tử ghê tởm điệu cười này của ông ta, cô mất kiên nhẫn dùng lực khoét sâu mũi dao xuống, giọng nói vẫn không bớt đi sự tức giận: “Tôi nói ông mau ra lệnh rút lui ngay!”

Tống Ngôn mỉa mai nhìn cô bé: “Nếu như tôi nói không thì sao?”

“Ông…” Ngay khi Doãn Tử định rút dao đâm lão ta thêm nhát nữa thì bất ngờ từ bên phía Lâm Hy có động tĩnh.

“Tôi phải giết chết ông!” Hứa Dĩnh Hàn gầm lên một cách đầy dữ tợn, giống như đã hoàn toàn biến thành một con người khác.

Trước đây dù cho Hứa Dĩnh Hàn có lạnh lùng cực đoan hay kể cả là có khiến cho người khác phải ớn lạnh sợ hãi thì hắn cũng chưa từng là một con người mất kiểm soát như bây giờ.

Cái cổ nhỏ bé của Lâm Hy đã bị Hứa Dĩnh Hàn bóp chặt đến nỗi không thể dung nạp được dưỡng khí, cô bắt đầu cảm thấy đầu óc mình bay bổng, đôi mắt dần mất đi tiêu cự, trước mắt đều là khoảng không đen ngòm không thấy đáy, không thể nhìn thấu cũng không thể giãy giụa, mặc cho hắn tùy ý phát tiết ngọn lửa hận thù khi chìm đắm trong ảo giác.

Đặng Dương: “Dĩnh Hàn, dừng lại!”

A Phong: “Lâm Hy, em cố chịu đựng một chút.”

“…” A Phong đã quyết định rằng sẽ liều mạng với đám người này, dù cho bọn chúng có đông nhưng phải thử thì mới biết được.

Mọi người đều đang rất sốt ruột, lòng nóng như lửa đốt.

Thế nhưng ngay lúc này Hàn Tam lại phát hiện ra được điểm bất thường từ Hàn Tứ và ông lớn, hai người bọn họ trao đổi ánh mắt với nhau tận hai lần.

Cái làm Hàn Tam phải nhíu mày suy ngẫm đó là anh ta rất tự tin về khả năng quan sát sắc mặt của người khác, anh có thể nhìn ra được bọn họ cũng đang rất sốt ruột, chỉ là còn cái biểu hiện bình thản như đang xem kịch vui của hai người họ thì… Hàn Tam không sao có thể nhìn thấu.

Đặng Dương không nhìn được nữa, anh ta không thể để cho Hứa Dĩnh Hàn sau khi tỉnh táo biết mình đã làm ra chuyện tổn thương đến người con gái hắn yêu, chắc chắn hắn sẽ không thể tha thứ cho chính mình.

Chỉ vài giây sau suy nghĩ, Đặng Dương thẳng chân đạp mạnh một tên ngã sõng soài, số lượng người khá đông, nếu không phải đã có Hàn Tam cùng người của anh xông lên giúp đỡ thì một mình Đặng Dương căn bản không thể dễ dàng hạ gục được đám lính của Tống gia.

Nhân lúc hiện trường còn đang hỗn loạn, Đặng Dương mượn đám Minh Lễ giữ chân bọn chúng rồi sau đó lẻn vào trong.

Sắc mặt Lâm Hy từ đỏ bừng chuyển sang trắng bệch, Đặng Dương bị dọa cho sợ một phen, vội vã chạy lại gỡ bàn tay đang bóp chặt cổ của Lâm Hy xuống, nhưng dù cố thế nào cũng không thể nới lỏng tay của hắn ra được, anh tức giận quát lên: “Thằng quỷ này! Cậu thả cô ấy ra, cô ấy là vợ của cậu đấy!”

Hứa Dĩnh Hàn hung tợn hất văng cả người anh bạn ra xa.

Đặng Dương vẫn không từ bỏ, anh lại một lần nữa thử dùng hết sức bình sinh tách từng ngón tay của hắn, thế nhưng giây sau anh ta đã trợn tròn mắt, chủ động thụt lùi về phía sau: “Mẹ kiếp! Đến cả tôi mà cậu cũng muốn bóp cổ à?”

Trong lúc thuốc phát huy tác dụng mạnh mẽ nhất, Hứa Dĩnh Hàn lại một lần nữa nhận nhầm Đặng Dương chính là kẻ thù thứ hai đã cấu kết với Hứa Cảnh Gia hại chết cả nhà hắn.

Cũng may là Đặng Dương phản ứng nhanh, nếu không thì nạn nhân thứ hai nằm gọn trong tay hắn sẽ chính là anh rồi.

Hứa Dĩnh Hàn siết chặt lấy cổ Lâm Hy kéo lên, trong cơn mơ hồ cô có thể cảm nhận được một sức mạnh to lớn đang dày vò sự sống của mình, cả người cô phút chốc lơ lửng, hai chân không thể chạm tới đất.

“D…ĩ…n…h…” Lâm Hy rất muốn gọi tên hắn, chỉ là cổ họng cô đau quá, thanh âm cũng đã bị hắn bóp nghẹn cả rồi.

Cô cũng giống với Đặng Dương, đều không muốn Hứa Dĩnh Hàn sau khi tỉnh dậy sẽ hối hận, sẽ tự trách.

Lâm Hy biết… hắn vẫn yêu cô, cho dù ký ức tươi đẹp của cả hai đã không còn, cô vẫn có thể cảm nhận được trong lòng của hắn cô luôn chiếm một vị trí rất quan trọng.

Dựa vào đâu mà cô có thể tự tin như vậy á?

Lâm Hy vật lộn một lúc, cuối cùng cũng chấp nhận bỏ cuộc.

Cô dường như là dùng hết tất thảy sức lực yếu ớt mỏng manh còn lại của mình, giọng nói khàn khàn khó khăn thốt lên một tiếng rất nhẹ: “Dĩnh… Hàn…”

Một giọt nước mắt nóng ấm rơi xuống gò má, sau cùng chảy dọc một đường xuống cánh tay đang bóp chặt đến nổi gân xanh.

Cuối cùng… Lâm Hy nhắm mắt.

Chỉ một thoáng ngay khi hai chữ “Dĩnh Hàn” vừa được thốt lên, Hứa Dĩnh Hàn hắn bỗng giật thót một cái, bàn tay trên cổ Lâm Hy bất ngờ giãn ra.

Đầu của hắn ngay lập tức ong lên một tiếng đinh tai nhức óc, một luồng ký ức tưởng chừng như xa lạ nhưng mà lại thân quen không ngừng tua ngược trong đầu.

Hình ảnh cô bé nhếch nhác năm nào đang nằm thoi thóp lạnh lẽo giữa trời đêm, ánh mắt sáng ngời đầy vẻ hồn nhiên ngước lên nhìn hắn.

Nhiều năm sau, cô bé đã trở thành một cô gái mạnh mẽ kiên cường, đạp lên gai nhọn để sinh trưởng trong xã hội đầy rẫy tàn nhẫn và dã tâm.

Sau nữa thì… cô gái nhỏ ấy đã trở thành chấp niệm cả đời này của hắn.

“Cô gái nhỏ.”

“Hửm?” Cô gái mỉm cười thật tươi ngửa mặt từ trong lòng hắn, vểnh vểnh vành tai chuẩn bị lắng nghe.

Hắn dùng ngón trỏ chạm lên mũi cô rồi lại yêu chiều chạm thêm một cái: “Em không cảm thấy thiệt thòi sao?”

“Vì chuyện gì?” Cô gái nhỏ khó hiểu nhăn mày.

“Anh chưa cho em trải nghiệm cảm giác yêu đương như những cặp đôi khác, hơn nữa… nếu em kết hôn với anh, sẽ còn phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm.”

Cô gái nhỏ mỉm cười vòng tay dịu dàng ôm lấy cổ hắn, cô nói một cách rất khẽ nhưng vẫn đủ để người đàn ông có thể nghe được: “Được gả cho anh thì sao lại thiệt thòi chứ? Đó là may may mắn của em.”



Hứa Dĩnh Hàn bừng tỉnh trong cơn ảo giác, bàn tay hắn vô thức buông lỏng, cả thân thể Lâm Hy ngay lập tức đổ sập xuống người hắn.

“Nữ chủ!” Doãn Tử vùng vằng thoát khỏi vòng vây rồi nhanh chóng chạy tới.

Cô bé tức giận đẩy mạnh Hứa Dĩnh Hàn ra sau đó đoạt lấy Lâm Hy, để nữ chủ nằm trong lòng mình: “Anh tránh xa chị ấy ra, nếu không tôi sẽ không tha cho anh!”

Hứa Dĩnh Hàn bỗng cảm nhận được một trận đau đầu dữ dội, hai tay hắn vô thức ôm lấy đầu mình sau đó không ngừng gầm lên.

Đặng Dương thấy vậy liền chạy lại đỡ hắn, thế nhưng dường như Hứa Dĩnh Hàn càng chật vật thống khổ hơn chứ không có dấu hiệu suy giảm.

“Dĩnh Hàn, cậu ổn không?” Đặng Dương lo lắng hỏi.

Hứa Dĩnh Hàn có cảm giác như đầu mình đang bị ai đó dùng búa gõ mạnh, mỗi một búa đều đánh vào tận sâu trong tiềm thức của hắn, vô tình lại khơi gợi từng mảnh ký ức vụn vỡ lâu ngày chưa được chắp vá.

Đầu hắn càng lúc càng đau, thật sự là ngoài sức tưởng tượng.

Đặng Dương sốt ruột khuyên nhủ: “Cậu không cần phải quá cố làm gì đâu, từ từ rồi sẽ nhớ lại, tin tôi đi.”

Hứa Dĩnh Hàn dường như không nghe thấy lời Đặng Dương nói, đầu hắn lại bắt đầu lóe lên.

Hắn ngước mặt nhìn người con gái đã mất đi ý thức trong lòng Doãn Tử, mi mắt cô run run, lại vô cùng yếu ớt.

Bạc môi Hứa Dĩnh Hàn bất giác run rẩy, hốc mắt hắn đỏ bừng.

Nơi nào đó trong tim hắn thật sự rất đau.

Đặng Dương biết Hứa Dĩnh Hàn vẫn đang cố gắng gượng, mồ hôi trên trán đã đầm đìa, bởi vì chịu sự dày vò của cơn đau mà gân xanh nổi rõ.

Thế nhưng, hắn chỉ đang muốn gắng gượng vì một điều gì đó.

Cơn đau đầu lại bắt đầu ập tới, lần này còn mãnh liệt hơn trước đó rất nhiều, Hứa Dĩnh Hàn hai tay ôm chặt đầu mình gằn giọng một cách khổ sở, chẳng mấy chốc đã quỳ sụp xuống.

“Lâm Hy… xin lỗi em… thật sự xin lỗi em.”

Hứa Dĩnh Hàn đau đớn một tay ôm chặt đầu mình, tay kia chật vật chống đớ để bản thân mình không ngã quỵ, miệng vẫn không ngừng tự trách: “Xin lỗi em… Lâm Hy, anh xin lỗi…”

Hắn làm tổn thương cô rồi.

Đầu Hứa Dĩnh Hàn thật sự rất đau, nhưng vị trí bên trái ngực hắn còn đau đớn hơn gấp trăm ngàn lần.

Đôi mắt của hắn đỏ bừng, bước chân chao đảo lại vô cùng gấp gáp.

Đặng Dương không cản bạn mình, nhưng rào cản lớn nhất bây giờ lại là Doãn Tử.

“Anh không được qua đây, chị ấy đã đủ đau đớn rồi!”

Hứa Dĩnh Hàn chỉ chú tâm tới người con gái đang nhắm nghiền hai mắt, bước chân vẫn vô thức tiến lại, một khắc đã bị Doãn Tử đẩy ra.

“Anh bị điếc à? Tôi nói anh cút!” Khóe mắt cô bé lúc này còn đỏ hơn cả Hứa Dĩnh Hàn.

Hắn càng muốn tới, cô càng ra sức dày vò hắn.

Hứa Dĩnh Hàn dù bị hắt hủi tàn nhẫn nhưng hắn không quan tâm, hắn chỉ muốn ở gần Lâm Hy ngay lúc này, muốn chạm vào cô, muốn cảm nhận sự sống của cô hiện tại.

"Không được… "

“Doãn Tử!” A Phong dù có tức giận nhưng cũng không thể để mặc cho Doãn Tử tùy hứng, dù gì thì Lâm Hy và hắn cũng đã từng kết hôn.

Doãn Tử cắn răng cố gắng kìm nén lửa giận, cô cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp, nới lỏng vòng ôm sau đó nhẹ nhàng đặt Lâm Hy vào trong lòng hắn.

Hứa Dĩnh Hàn ôm cô vào lòng, nhìn mí mắt của cô không chút dao động, hắn nâng mặt cô lên, giọng khàn đến mơ hồ: “Lâm Hy…”

Người con gái không chút phản ứng, nhưng rất may nhịp thở vẫn đều đặn.

Tim hắn bỗng nổi lên một hồi quặn thắt.

Hứa Dĩnh Hàn ôm lấy gò má Lâm Hy, miệng không ngừng nhỏ giọng thì thầm: “Hy ngoan, đời này anh bù đắp cho em, cũng sẽ không lãng quên em nữa, anh xin dùng cả tính mạng của mình ra để đảm bảo. Vậy nên, mở mắt ra nhìn anh đi em.”

Nhưng Lâm Hy vẫn như vậy, vẫn không có phản ứng.

Đôi mắt Hứa Dĩnh Hàn càng lúc càng đỏ, đầu anh cứ thế gục xuống vai cô, khóe mắt bất ngờ tràn xuống giọt lệ, ngay cả bờ vai lúc này cũng bắt đầu run lên từng hồi: “Anh xin em…”

Lão đại tổ chức, lần đầu tiên rơi lệ trước mặt mọi người.

“…”

Ông lớn thở phào nhìn sang Hàn Tứ, hai người gật đầu ra hiệu.

Chỉ vài giây sau, bọn họ bất ngờ lật ngược tình thế, người của Tống Ngôn bấy giờ lại lật mặt chĩa súng về phía lão ta.

Ngu Kim Cương sững sờ, ngay cả Tống Ngôn cũng thế.

“Như vậy là ý gì? Các người muốn tạo phản sao?” Tống Ngôn phẫn nộ gằn lên.

Ông lớn thong thả chống gậy đi tới, nở nụ cười: “Ông quên rồi sao? Đây vốn là người của tổ chức, tôi cho ông mượn người lâu như vậy, ông lại tưởng rằng họ đã chính là lính của mình ư? Hừ! nực cười.”

Tống Ngôn chết sững người, không nghĩ rằng ông ta sẽ lật mặt. Bởi lão ta biết, ông lớn không coi trọng Lâm Hy, càng không muốn cô ta hủy hoại tiền đồ của Hứa Dĩnh Hàn, vậy cho nên từ đầu tới cuối lão ta vẫn rất tự tin khi thao túng Hứa Dĩnh Hàn tổn thương Lâm Hy.

“Thế nào? Bất ngờ sao?” Hàn Tứ cười lên một tiếng giễu cợt: “Ông chắc hẳn là đã lên kế hoạch cực kỳ hoàn hảo, thế nhưng lại quá đắc ý, khiến ông thua thảm hại rồi.”

Trước đó Hàn Tứ đã kịp thời báo cáo lại toàn bộ sự việc cho ông lớn biết. Ông cũng đã có sự nghi ngờ với Tống Ngôn ở căn hầm bí mật, chỉ là không tiện thể hiện ra.

Hàn Tứ và Hàn Tam là hai trợ thủ giỏi thân cận của con trai ông, vậy nên có một điều rất chắc chắn, ông lớn sẽ không bao giờ để Hàn Tứ đến Tống gia.

Cho nên lần này, điều Hàn Tứ đi cũng chính là chủ ý của ông lớn, mục đích là để dụ lão cáo già Tống Ngôn lộ mặt.

“Các người! Được lắm! Dám bẫy tôi!”

Ông lớn lần này đã thật sự nổi giận, giọng nói lạnh lẽo đến mức không dư lại chút hơi ấm nào: “Tôi còn chưa hỏi tội ông, tại sao ông dám lén cho con trai tôi sử dụng chất cấm gây ảo giác!”

“Hừ! Ông nghĩ tôi rảnh rỗi làm ra mấy cái trò này sao? Ấu trĩ! Nếu không phải Thẩm Dung Yên nhờ tôi giúp đỡ thì tôi cũng không thèm làm ra những chuyện bẩn tay.”

“Ngài Tống à?” Thẩm Dung Yên kinh sợ nhìn Tống Ngôn cứ thế đổ hết tội lỗi lên đầu mình.

Đặng Dương nghe cũng không thể tin, chỉ có thể mong sao cho tất cả đều không phải sự thật.

Ông lớn thở hắt một hơi sau đó lắc đầu, Tống Ngôn thật sự đã hết thuốc chữa.

Ông bỏ lại Tống Ngôn đang đứng ở đó, chậm rãi đi đến bên cạnh Hứa Dĩnh Hàn, nhìn thấy hắn như vậy, ông cũng bất đắc dĩ: “Dĩnh Hàn, con bé không sao đâu, con cứ ôm con bé như vậy cũng không phải là cách, yên tâm để con bé quay về chữa trị đi.”

Hứa Dĩnh Hàn dù suy sụp nhưng không có nghĩa là hắn không để tâm đến mọi diễn biến xung quanh, hắn suy cho đến cùng cũng đã hiểu ra được tất cả.

Lần này Hứa Dĩnh Hàn chịu nghe lời ba mình, yên tâm giao Lâm Hy lại cho Doãn Tử.

Hắn giúp cô vén gọn mái tóc ra phía sau tai, dịu dàng đặt môi lên trán Lâm Hy một cái: “Đợi anh về, anh sẽ chuộc tội với em.”

Sau đó Hứa Dĩnh Hàn dứt khoát buông cô ra.

Doãn Tử cẩn thận ôm lấy nữ chủ từ tay hắn, đám A Phong ngay sau đó cũng nhanh chóng đi chuẩn bị xe đưa cô trở về.

Xong xuôi, ông lớn quay sang nói: “Trong chuyện này cũng có một phần lỗi của ba, con muốn giải quyết thế nào cũng được, đêm nay ta đều sẽ nghe theo con.”

Hứa Dĩnh Hàn lạnh lùng dùng ánh mắt sắc lẹm nhìn từng người từng người của Tống gia, giọng nói trầm lạnh đến đáng sợ: “Trừ Ngu Kim Cương ra, tất cả đều không được phép sống sót!”

Ông lớn không quá ngạc nhiên bởi quyết định tàn nhẫn của con trai mình, một tay hất xuống ra lệnh…



Đêm đó.

Tống gia, một thế lực hùng hậu nhất nhì thế giới ngầm, chỉ sau một đêm liền chìm trong bể máu.

Hong Kong một lần nữa mất đi một người thống trị, nối tiếp Xã Phường Châu ngày đó cùng nhau lên thiên đàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play