“Láo xược! Ai cho phép một tội đồ như cô được phép ở đây làm loạn?” Ông lớn chỉ cây gậy chống tới rồi quát tháo lên, dường như tất cả mọi người ở đây chưa ai từng trông thấy người đứng đầu cả một thế lực hùng hậu lại có ngày mất kiểm soát đến như vậy.
“…” Chợt vang lên một giọng cười ngọt ngào từ người con gái nổi bật kia, ai nấy đều bị chìm đắm trong nụ cười đó, duy chỉ có ông lớn cảm nhận được sự áp bức tỏa ra từ giọng cười của người con gái xinh đẹp đang đứng sừng sững đằng đó.
Nụ cười kết thúc, tiếp đó là một giọng nói êm ái mị hoặc: “Tôi đương nhiên là tới bắt gian rồi, bổn cô nương đây còn chưa xuống mồ, vậy mà người chồng lạnh lùng của tôi đã vội muốn rước vợ bé về thay thế tôi. Quả thật là… không nể mặt gì hết.”
“…” Thoáng chốc, tiếng xì xào bàn tán nổi lên không dứt.
Cô gái này là ai? Có quan hệ gì với Hứa Dĩnh Hàn? Không phải là đến để ăn vạ đó chứ?..
Hàng tá câu hỏi được đặt ra trong đầu tất cả đám người ở bữa tiệc, người thì tò mò, người thì thích thú khoanh tay đứng xem kịch vui.
Mà hiện tại ông lớn cũng không thể công khai đuổi khách được, như thế sẽ làm kinh động đến mọi người, dẫn tới việc lòng tò mò của họ trỗi dậy, sự việc không hay sẽ làn tràn.
“Nói bậy, Dĩnh Hàn và tôi đã đính hôn, cô từ đâu xuất hiện lại tự xưng mình là vợ của anh ấy, cô dựa vào đâu mà thêu dệt một chuyện hoang đường như thế rồi bắt mọi người ở đây phải tin lời cô?” Thẩm Dung Yên không kiềm chế được mà đứng ra giáo huấn.
ngôn tình hayKhông sai, người con gái xinh đẹp trong bộ váy đen huyền bí đó không ai khác chính là Lâm Hy, cũng từng là nữ trợ thủ đứng đầu của tổ chức.
Lâm Hy đưa tay chỉnh lại chiếc mũ hơi lệch của mình, mắt dán chặt lên người Thẩm Dung Yên: “Tôi dựa vào đâu mà thêu dệt? Có phải thêu dệt hay không, Thẩm tiểu thư chắc là phải rõ hơn ai hết.”
“Cô…”
“Ấy chết, cô xem đầu óc tôi này, chỉ mải lo nói chuyện phiếm với cô vợ bé mà quên mất là mình cần phải tới thăm hỏi anh chồng.” Không đợi Thẩm Dung Yên kịp lên tiếng, cô đã trực tiếp đi thẳng tới chỗ Hứa Dĩnh Hàn, hắn đang nhíu mày nhìn cô.
Bên ngoài Lâm Hy mạnh mẽ đối mặt, nhưng tận sâu trong tâm can cô đã như muốn đảo lộn tất cả.
Ánh mắt của hắn khi nhìn cô lúc này thực khiến cô cảm thấy sợ, cô sợ sẽ đúng như những gì mà Tống Dương nói, hắn sẽ ruồng bỏ cô.
"Dĩnh Hàn… " Lâm Hy buồn tủi nhìn hắn, bộ dạng yếu đuối lúc này khác xa với bộ dáng không sợ trời không sợ đất ban nãy.
Hứa Dĩnh Hàn lia cặp mắt sắc bén dán chặt lên khuôn mặt của cô, không hiểu tại sao khi hai chữ “Dĩnh Hàn” vừa được thốt lên, tim hắn bỗng giật thót một cái đến đau.
Nhìn người đàn ông mà mình nhung nhớ bấy lâu, Lâm Hy bất giác lại có cảm giác không chân thật. Cô muốn chạm vào hắn để kiểm chứng, nhưng khi cánh tay đưa tới lại là cảnh tượng khiến tim cô nhói đau. Hứa Dĩnh Hàn hắn trực tiếp né tránh sự đụng chạm của cô.
“Cô gái, xin tự trọng.” Giây phút giọng nói lạnh lùng ấy cất lên, tim cô như vỡ thành từng mảnh vụn. Hai bàn tay phải bấu thật chặt mới có thể ngăn được cảm giác chua xót trong lòng, nhưng lại không thể ngăn được giọt lệ nóng ấm đang chực chờ rơi xuống.
Ông lớn hài lòng thở nhẹ, Thẩm Dung Yên lúc này mới dương dương tự đắc đi tới nắm lấy cánh tay hắn.
Nhưng mà… cô đang thấy cái gì đây?
Hứa Dĩnh Hàn hắn vậy mà lại đứng yên để mặc cho Thẩm Dung Yên nắm tay mình trước mặt cô.
Lâm Hy lảo đảo lùi về sau mấy bước, cảm giác như bản thân mình đang say.
Đúng vậy, cô là đang say, cô là… đang say nên hoa mắt.
Lâm Hy tự nghĩ rằng mình ở đảo hoang khí hậu khắc nghiệt, cộng thêm lương thực thiếu thốn khiến cô thay đổi, cho nên hắn mới không nhận ra cô, nếu hắn biết là cô hắn sẽ không bao giờ làm như vậy.
Cô khẩn trương tiến lại gần hắn, giọng nói gấp gáp đến loạn từng chữ một: “Dĩnh Hàn, là em, em Lâm Hy đây. Anh nhìn em một lần đi có được không? Em là cô gái nhỏ của anh đây mà.”
“Này cô, cô có nghe anh ấy vừa nói gì không? Phiền cô giữ tự trọng giùm?” Thẩm Dung Yên càng sợ Hứa Dĩnh Hàn sẽ nhớ ra được gì đó, cô ta chắn ngang trước mặt Lâm Hy, cố ý che chắn không để cho cô nhìn thấy được Hứa Dĩnh Hàn.
Thời gian cứ thế trôi, Lâm Hy nhẫn nại chờ đợi, nhưng càng đợi thì lại càng thất vọng, cô thua một cách thảm hại dưới tay Thẩm Dung Yên.
Lâm Hy bỗng nhớ đến lời mà Tống Dương nói, hắn và Thẩm Dung Yên chuẩn bị kết hôn, tổ chức đã sốt sắng mở tiệc ăn mừng. Đãi ngộ này, cô chưa bao giờ có.
“Hứa Dĩnh Hàn.” Đây là lần đầu tiên cô gọi tên hắn một cách trịnh trọng và đầy đủ như vậy.
Thẩm Dung Yên không chịu né ra, hắn cũng đứng im không chịu bước. Cứ như thế, những lời đau thấu tâm can được giãi bày.
“Đời người ngắn ngủi, nếu đoạn tình cảm này của chúng ta là vô phương cứu chữa, tôi tình nguyện để nó tan thành tro bụi, cũng sẽ không nguyện ý chúc phúc cho hai người.”
“Hãy nhớ cho kỹ, ngày nào Lâm Hy tôi còn sống, anh và cô ta đừng mong một ngày được sống yên!”
Hứa Dĩnh Hàn chăm chú nhìn Lâm Hy một mặt lạnh tanh đang thất vọng nhìn mình.
Từ trước đến nay chưa từng có một người nào dám ăn nói với hắn như vậy. Cô gái này lấy đâu ra lá gan đó?
Nhưng chỉ là, hắn vẫn không thể xuống tay trừ khử cô được. Chính hắn cũng không thể hiểu nổi bản thân tại sao lại mềm lòng.
“Giữ cô ta lại!” Ông lớn làm sao có thể để cho Lâm Hy thoát thân một cách dễ dàng như thế. Cô vẫn còn toàn mạng trở về, nói không chừng ông ta đã muốn lột da cô từ sớm.
“Lui xuống.” Là giọng của Hứa Dĩnh Hàn.
Thẩm Dung Yên sững sờ mất một lúc, nhưng cô ta lại không dám hó hé nửa lời, chỉ nháy mắt ra hiệu cho ông lớn.
“A Hàn, cô ta là tội đồ của tổ chức. Để cho một sát nhân nhởn nhơ bên ngoài như thế chẳng khác nào tự mình dâng mạng cho cô ta. Người đâu, giữ cô ta lại.” Ông lớn nghiêm giọng chấn vấn hắn, đồng thời cũng ra lệnh cho đám thuộc hạ bao vây Lâm Hy.
“Tôi nói lui xuống! Kẻ nào dám bước?” Với khí thế áp bức này của hắn, không cần đoán cũng biết, đám thuộc hạ lập tức thu chân về.
Ông lớn xưa nay xem trọng quy tắc, cũng sẽ không xuống đao giết người của mình, nhưng hắn thì có thể. Chưa kể từ sau khi hắn mất trí nhớ, tính tình của hắn lại càng độc đoán nóng nảy hơn.
Cho nên, bọn họ vẫn là nên quý mạng.
“A Hàn!” Ông lớn tức đến đỏ bừng mặt nhưng lại không thể làm gì được, người của ông còn không tuân lệnh ông, ông còn có thể làm gì?
“Ba, chỉ với một cô gái mang danh ‘tội đồ’ này thôi cũng có thể làm kinh động đến ba như vậy, có phải là quá mất mặt rồi không?” Hứa Dĩnh Hàn không biết đã châm điếu thuốc hút từ bao giờ, hắn nhả ra ngụm khói dày đặc, bộ dạng vừa nhàn nhã lại vừa uy nghiêm.
“Hàn lão đại, ở trước mặt mọi người, cậu vẫn nên cho ba cậu một chút thể diện.” Tống Ngôn từ đầu vẫn luôn im lặng, bấy giờ mới lên tiếng.
Hứa Dĩnh Hàn không nhìn ông ta, chỉ nhếch môi cười lên một tiếng khe khẽ. Vậy mới nói, cho dù là trước đây hay hiện tại, hắn cũng chưa từng nể mặt Tống Ngôn.
“Ngài Tống đây thật biết cách châm dầu vào lửa, thể diện ư? Thể diện có ăn được không?”
“…” Đặng Dương ở phía bên kia không nhịn được mà vuốt mũi bật cười. Thằng bạn của anh ta đúng là… vẫn bá đạo như trước.
Ông lớn thật không thể nào để mặc cho người ngoài chứng kiến cảnh tượng này thêm một giây một phút nào nữa, lần này ông trực tiếp đuổi khách, là đuổi khách theo đúng nghĩa đen.
Lâm Hy “hừ” một tiếng bằng giọng mũi, khinh thường dứt khoát bỏ đi, nhưng còn chưa đi được mấy bước thì giọng nói lạnh lùng đến quen thuộc cứ thế lọt vào tai cô, xuyên sâu tận đáy lòng.
“Đợi đã.” Câu này của hắn như đang ra lệnh.
Dù Lâm Hy rất muốn rời khỏi cái nơi bí bách khó thở khiến cô đau lòng này, nhưng cô vẫn quyết định đứng lại.
Không phải vì cô đang mong Hứa Dĩnh Hàn hắn sẽ níu kéo cô mà nó chỉ đơn giản là một thói quen mà trước đây cô vẫn thường hay làm, đó là nghe theo hắn vô điều kiện.
Hắn kẹp điếu thuốc lên rít một hơi cuối cùng, sau đó thì ném thẳng. Giây sau bước hai bước dài tới trước mặt cô, giọng nói dần trở nên trầm xuống: “Bị lưu đày đến đảo hoang, xem ra tội không hề nhẹ. Nếu đã có thể may mắn toàn mạng thoát ra, cô tốt nhất vẫn là nên an phận một chút, tránh rước phiền phức cho mình.”
“Hàn lão đại đây là đang lo cho tôi sao?” Lâm Hy không nóng không lạnh hỏi hắn.
Chưa đợi hắn mở miệng, Lâm Hy đã cao giọng nói tiếp: “Hứa Dĩnh Hàn, trước khi vẫn còn cơ hội, anh tốt nhất là nên bắt trói tôi, tống tôi trở lại cái vùng đảo hoang biệt lập đó. Nếu không, tôi dám khẳng định với anh rằng, sau này anh nhất định sẽ hối hận vì ngày hôm nay đã thả tôi đi!”
Hứa Dĩnh Hàn không nói gì, chỉ đứng im lặng nhìn cô. Hai đôi mắt đối diện nhau nhưng cảm xúc mỗi người lại mỗi khác, cũng không rõ đối phương đang nghĩ gì.
Ông lớn nắm lấy thời cơ bắt đầu lớn giọng thúc giục hắn: “A Hàn, cô ta đã thách thức con như vậy rồi, con còn chần chừ gì nữa?”
“Để cô ấy đi.”
“A Hàn…” Ông lớn còn muốn thêm mắm dặm muối mấy câu nhưng lại bị ánh mắt lạnh lùng sắc bén của hắn làm cho miệng lưỡi cứng ngắc, cổ họng cũng bắt đầu đắng khô.
Lâm Hy hơi nhếch môi cười một tiếng, nụ cười không chút tư vị. Cô không muốn để tâm đến Hứa Dĩnh Hàn nữa, chỉ vài giây ngắn ngủi đã lập tức quay trở lại chiếc xe của mình rồi nhanh chóng rời đi.
Thẩm Dung Yên đứng ở một bên tức đến độ long trời lở đất, hai bàn tay nắm chặt thành quyền, hận không thể một dao đâm chết Lâm Hy.
Đặng Dương ở phía sau chỉ biết thở dài, người phụ nữ này có bao nhiêu dã tâm, anh ta là người chứng kiến và biết rõ nhất. Chỉ là…