“Cậu vừa nói cái gì? Lâm Hy cô ấy bị đày đến đảo hoang?” Đầu óc Hứa Dĩnh Hàn như muốn nổ tung khi nghe được những lời mà Hàn Tứ nói.
Bàn tay đang nắm cổ áo của Hàn Tứ càng siết chặt, ngay cả sự run rẩy bấy giờ cũng đã không còn có thể kiềm chế.
Hứa Dĩnh Hàn như phát điên, hắn ném mạnh Hàn Tứ vào góc tường sau đó chẳng nói chẳng rằng tự mình lái xe rời khỏi biệt thự. Hàn Tứ lúc này cũng phát hoảng, anh ta biết Hứa Dĩnh Hàn đang muốn đi đâu, liền gấp rút dẫn theo đoàn người đuổi theo sau hắn.
Hai chiếc xe một trước một sau chạy như bay trên đường quốc lộ, phía sau là những tiếng reo inh ỏi của đám cảnh sát đang không ngừng đuổi theo.
Càng đi, cảnh sát xuất hiện càng nhiều.
Hứa Dĩnh Hàn như không quan tâm, điên cuồng phóng ga chạy nhanh về phía trước, đường nào không thể thông qua thì trực tiếp đâm thẳng. Hàn Tứ ở phía sau yểm trợ cho hắn, giúp hắn giữ chân đám cảnh sát phiền phức kia.
Hai mươi phút sau, Hứa Dĩnh Hàn có mặt tại tổ chức.
Hắn như hoàn toàn biến thành một con người khác, sắc mặt một màu u ám lạnh lẽo khiến cho những con người đang định tiến lên chào hỏi liền khiếp vía mà cúi đầu lùi về sau.
Lúc đi đến hầm chứa vũ khí hắn bị hai thuộc hạ của ông lớn chặn lại: “Hàn lão đại xin thứ lỗi, ông lớn hiện đang có khách…”
“A…” Tên thuộc hạ kia còn chưa nói dứt câu thì đã bị Hứa Dĩnh Hàn nắm chặt cánh tay bẻ một cách không thương tiếc. Cánh cửa của hầm chứa vũ khí bị hắn đá văng, tiếp đó là khuôn mặt đằng đằng sát khí mang theo tia lạnh lẽo bước vào.
Khẩu súng đặt trong khay lắp ráp không biết từ lúc nào đã ở trong tay hắn. Hứa Dĩnh Hàn bước hai bước dài tới trước mặt ông lớn, bên cạnh là gã già xảo quyệt Tống Ngôn.
Hứa Dĩnh Hàn nhắm thẳng khẩu súng về phía ông lớn, ngón tay bắt đầu di chuyển chậm rãi rồi từ từ lên đạn: “Nếu ông còn muốn ngồi vững ở trị trí hiện tại thì ngay lập tức… điều người đi đón cô ấy về cho tôi!”
Nếu hắn biết chính xác vị trí của đảo hoang thì đã không cần phải tốn thời gian nhiều lời với ông làm gì, vấn đề ở đây là bản đồ đảo hoang hắn không có, mà người duy nhất đang nắm giữ nó lại là ông ta.
Ông lớn vẫn vẻ điềm đạm đó, vẫn nét thản nhiên đó, miệng thì cười nhưng ánh mắt lạnh tanh không chút hơi ấm.
Ông bình thản nâng tách trà lên nhấp một ngụm, sau đó không nhanh không chậm thả tách trà xuống vị trí cũ. Động tác rất ung dung, chứng tỏ ông không hề bị hành động của Hứa Dĩnh Hàn làm cho tức giận, hoặc cũng có thể là ông đã đoán trước được rằng hắn sẽ đến tổ chức tìm ông đòi người.
Vài giây sau…
“Ông lớn, đứa trẻ năm xưa được ông thu nhận nay đã đủ lông đủ cánh rồi.” Một giọng nói nửa đùa nửa thật phút chốc vang lên, Tống Ngôn không giấu nổi sự mỉa mai trong từng câu nói, khóe môi bất giác giương cao.
“Con dám ăn nói với ta như vậy sao? Từ lúc nào mà con lại trở nên không có quy củ như thế chứ?” Ông lớn lạnh giọng chất vấn hắn.
“Hừ!” Hứa Dĩnh Hàn nhìn ông nhoẻn miệng cười, nụ cười không chút tư vị. Nếu có thì cũng chỉ là một khuôn mặt ảm đạm sát khí, phẫn nộ đầy mình: “Đừng tưởng năm đó ông cứu tôi một mạng thì tôi không thể giết ông!”
“Con trả ơn ta bằng cách này sao?” Ông lớn bấy giờ mới thật sự tức giận, ông hắng giọng ném mạnh phật châu xuống bàn.
“Chính ông đã đào tạo tôi trở thành một con người máu lạnh như ngày hôm nay, vậy thì ông còn tức giận cái gì?” Hắn càng nói càng bước nhanh tới trước mặt ông, họng súng đã gần trong gang tấc.
Hứa Dĩnh Hàn hận không thể một nhát đâm chết lão già quỷ quyệt này. Suốt nhiều năm qua, hắn vẫn luôn mang danh là con trai nuôi của ông lớn, nhưng thực chất hắn chỉ như một con cờ mặc cho ông ta ra lệnh sai khiến. Mỗi một bước đi đều là gông cùm, không thể tự do cũng không thể sống theo ý muốn của mình.
Hắn đột nhiên nổi điên, cầm súng nhắm thẳng về bức tường hầm rồi bất ngờ nả từng viên đạn lên đó. Tiếng nổ súng trong căn phòng bốn bề kín mít càng tạo nên một âm thanh chấn động khiến mặt đất cũng phải rung chuyển.
Cứ bắn lên tục như thế cho tới viên cuối cùng, hắn ném súng xuống đất, khẩu súng nguyên vẹn giờ chỉ còn lại mảnh vụn: “Cô ấy mà có mệnh hệ gì, tôi sẽ san bằng cả tổ chức của ông!”
Giọng nói lạnh như tảng băng vạn năm cất lên đầy nộ khí, hắn quay người định bỏ đi thì phía sau ông lớn nói vọng lại: “Con bé đó đáng để con từ bỏ tổ chức hay sao?”
Hứa Dĩnh Hàn quay lại đối mặt với ông lớn.
Vài giây trôi qua, bầu không khí bỗng trở nên im ắng đến bí bách. Lúc này, Hứa Dĩnh Hàn mới chịu lên tiếng: “Cô ấy là gia đình của tôi.”
Nói xong hắn quay lưng đi thẳng về hướng cửa, một câu cũng không thèm tiếc rẻ thêm với ông.
“Vậy còn ta, ta không phải là gia đình của con sao?” Ông lớn nhìn bóng lưng của Hứa Dĩnh Hàn đang đấu lại với mình, tức giận quát.
Hứa Dĩnh Hàn vẫn không quay lại, chỉ lạnh lùng nói một câu ngắn ngủi rồi nhanh chóng rời đi: “Tôi đã từng xem ông là gia đình, nhưng còn ông thì tôi không chắc.”
Hắn biết ông lớn sẽ không bao giờ chịu giao bản đồ ra, vậy cho nên cũng không cần phải phí thời gian ở lại nơi này. Lâu hơn một giây, chỉ sợ rằng cô gái nhỏ của hắn sẽ gặp nguy hiểm. Đảo hoang là nơi như thế nào, Hứa Dĩnh Hàn biết rõ hơn ai hết. Chỉ có điều, nếu không có bản đồ sẽ rất khó để tìm đúng vị trí của đảo hoang.
Giáp với đảo hoang toàn bộ đều là những hòn đảo biệt lập mà con người không thể đặt chân đến. Có đến được thì cũng chưa chắc sẽ sống được.
Hứa Dĩnh Hàn tới tìm ông lớn là vì muốn chắc chắn, nhưng bây giờ e là phải đánh liều một phen. Không cần biết rằng bản thân sẽ lạc đến nơi khỉ ho cò gáy nào, chỉ cần có thể tìm được cô, hắn tình nguyện liều mạng.
Ra tới cổng lớn, Hứa Dĩnh Hàn gặp được Tống Dương. Hắn cũng không mấy ngạc nhiên khi nhìn thấy anh ở tổ chức, thời gian bây giờ là vàng là bạc, hắn không còn lòng dạ đâu mà để ý đến anh ta.
“Khoan đã.” Tống Dương khoanh tay dựa người vào xe, hơi nghiêng đầu gọi hắn.
Hứa Dĩnh Hàn lập tức nhíu mày, hắn tạm thời dừng bước, muốn xem thử là Tống Dương đang định giở trò gì: “Muốn gì thì nói nhanh, tôi không rảnh ở đây nói chuyện phiếm với cậu!”
Một lúc lâu vẫn không thấy Tống Dương nói gì, hắn mất kiên nhẫn quay người bỏ đi, nhưng còn chưa đi được mấy bước thì người phía sau đã lạnh lùng cất giọng: “Tôi còn nôn nóng muốn đi cứu người hơn anh, vậy nên đừng nói đến chuyện rảnh hay không rảnh.”
Bước chân Hứa Dĩnh Hàn chợt khựng lại, nhìn Tống Dương với một ánh mắt như đã sáng tỏ vài phần: “Cậu biết vì sao cô ấy bị đày đến đảo hoang?”
Thấy Tống Dương nhoẻn miệng cười, Hứa Dĩnh Hàn càng điên tiết hơn. Hắn bước nhanh tới túm chặt lấy cổ áo của Tống Dương gằn giọng: “Tôi đang hỏi cậu đấy có nghe thấy không hả? Rốt cuộc thì cậu biết được những gì?”
“Hàn lão đại, anh vô dụng như vậy… nói cho anh biết thì liệu anh có thể làm gì?” Tống Dương anh ta giống như là đang muốn chọc tức hắn, nói câu nào cũng đều không trúng trọng tâm.
Hứa Dĩnh Hàn biết Tống Dương là đang có ẩn ý, vậy nên hắn cũng không chấp mấy lời chế giễu vừa rồi: “Nói đi, biểu hiện của cậu bây giờ là đang muốn cho tôi biết điều gì?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT