“Đem hòm thuốc tới đây.” Hứa Dĩnh Hàn ra lệnh nhưng vẫn giữ âm lượng nhỏ nhất có thể.
Sống trong thế giới riêng biệt, chỉ cần sơ hở là có thể sẽ mất mạng bất cứ lúc nào. Vậy nên, hòm thuốc luôn là thứ tất yếu mà bọn họ luôn phải mang theo bên mình.
Vết thương ban nãy đã được Lâm Hy quấn một lớp vải để cầm máu, miếng vải sớm đã thấm đẫm một màu đỏ tươi, dưới đất vẫn còn loang lổ vết máu đã khô lại từ bao giờ.
Có thể thấy, Lâm Hy bị thương khá nặng.
Trong một thoáng, trái tim Hứa Dĩnh Hàn như thắt lại, hắn có cảm giác như bản thân mình vừa bị ai đó đẩy vào lò lửa, toàn thân hắn nóng rực lại đau đớn không sao tả được.
Lâm Hy mặc đồ huấn luyện liền thân, nếu cởi phải cởi hết. Hắn không nghĩ nhiều, dứt khoát lấy con dao mổ từ trong hòm thuốc ra, cẩn thận rạch một đường lên chiếc quần huấn luyện, tạo một lỗ hổng vừa đủ thuận lợi cho hắn xử lý vết thương giúp cô.
Trong lúc sát trùng, Lâm Hy trong cơn mê man vô thức nhíu chặt hàng mày lại. Hứa Dĩnh Hàn đã cố gắng nhẹ tay nhất có thể nhưng bởi vì vết thương khá sâu, cô không khỏi cảm thấy đau đớn.
Dù người bị thương là Lâm Hy nhưng sự đau đớn mà cô phải hứng chịu hiện giờ hắn có thể cảm nhận rõ mồn một.
Hứa Dĩnh Hàn thành thục xử lý vết thương cho cô một cách dịu dàng, tránh làm cô đau.
Lúc này, Hứa Dĩnh Hàn cũng không biết được tâm trạng hiện giờ của hắn là gì. Nhìn cô gái nhỏ đang nhắm mắt ở trước mặt, khuôn mặt trắng bệch không một chút sức sống, trái tim hắn như muốn nổ tung.
Xong xuôi, Hứa Dĩnh Hàn nhẹ nhàng quấn băng quanh vùng vết thương giúp Lâm Hy, sau đó trực tiếp bế cô lên đi về phía chiếc xe đang đỗ ở gần đó.
Hắn lạnh giọng ra lệnh: “Hủy bỏ đợt sát hạch lần này.”
“Lão đại, tuyệt đối không được.” Hàn Tam khẩn trương khuyên ngăn lão đại của mình, lúc này thì anh ta không thể cứ mặc cho Hứa Dĩnh Hàn phạm điều cấm kỵ của tổ chức thêm nữa. Hắn hai lần phá bỏ quy tắc rồi, nếu còn thêm một lần nữa, đến lúc đó anh ta không thể tưởng tượng nổi là ông lớn sẽ phẫn nộ tới mức nào.
Hình phạt mà Hứa Dĩnh Hàn phải gánh chịu sẽ rất khủng khiếp. Ngục tối của tổ chức, là nơi xử phạt những trợ thủ cùng những người liên quan đến tổ chức phạm lỗi. Anh ta chưa từng thấy người nào vào ngục mà có thể bình an ra ngoài.
Hàn Tam tin lão đại của anh ta sẽ cầm cự được ở trong ngục tối, nhưng anh ta không dám chắc Hứa Dĩnh Hàn có thể lành lặn trở ra.
Vậy cho nên, anh ta tuyệt đối sẽ không để hắn mắc sai lầm, dù khi trở về có bị hắn phạt thì anh ta cũng phải bằng mọi giá ngăn cản Hứa Dĩnh Hàn.
“Tôi nói hủy bỏ là hủy bỏ!” Giọng hắn lạnh tanh pha chút nộ khí, có thể thấy hắn đang rất không hài lòng.
“Lão đại, nhưng…”
“Tôi biết cậu đang nghĩ gì, nhưng lời tôi đã nói ra trước nay đều chưa từng rút lại. Cậu đi theo tôi nhiều năm hẳn là phải hiểu rõ đạo lý này nhất. Vậy nên, dù cậu có muốn chịu phạt cũng vô ích.”
Hàn Tam còn chưa kịp nói hết thì đã nghe được câu nói không cho phép quá phận của Hứa Dĩnh Hàn. Sau đó, Hàn Tam chỉ thấy lão đại tôn kính của anh ta cứ thế bế người con gái trong lòng lên thẳng xe.
Vẫn là lực bất tòng tâm, anh ta sớm phải nhìn ra Lâm Hy ở trong lòng hắn quan trọng tới mức nào.
Trầm luân một lúc, Hàn Tam cũng chỉ đành phải tuân lệnh làm theo lời hắn. Đoàn xe sau đó quay ngược về con đường cũ, chuẩn bị lái ra khỏi khu rừng.
Xe bọn họ chạy xuống một con dốc cao xóc nảy, sỏi đá rất nhiều, rất khó đi. Hàn Tam chỉ có thể thả chậm tốc độ.
Từ nãy đến giờ, Lâm Hy vẫn luôn được Hứa Dĩnh Hàn ôm chặt trong lòng, hắn giữ nguyên một tư thế bất động suốt dọc đường để cô gái nhỏ được thoải mái.
15 phút sau, cuối cùng cũng qua hết con dốc, tiếp đến là một con đường đất êm ái hơn, hai bên là những cây cao chọc trời, vài tia nắng chiếu rọi xuống khiến cho khu rừng bớt đi vẻ âm u lạnh lẽo vốn có.
Bất ngờ, một tiếng va chạm chấn động ở phía đằng sau vọng lên. Sự việc xảy ra quá đột ngột, ngay khoảnh khắc tiếng va chạm vang lên, trời đất bao quanh bọn họ như rung chuyển. Hàn Tam còn tưởng là động đất, vội dừng xe lại.
“Xuống xem thế nào.” Hứa Dĩnh Hàn một tay ôm chặt thân mình Lâm Hy, tay kia đưa lên bịt tai cô lại, lạnh lùng nói.
Hàn Tam, Hàn Tứ nhanh chóng tuân lệnh, lập tức xuống xe xem tình hình.
Vừa bước xuống, cảnh tượng trước mắt khiến hai người bọn họ trợn mắt sững sờ, đến mức mất tự chủ mà đờ người mất một lúc.
Cho đến khi một giọng nói lạnh lẽo cất lên.
“Có chuyện gì?” Hứa Dĩnh Hàn hắn biết chắc chắn có chuyện chẳng lành, hắn cử một người ở lại trông chừng Lâm Hy sau đó tự mình xuống xe xem xét tình hình.
Lúc sự việc xảy ra, mặc dù Hứa Dĩnh Hàn vẫn luôn tập trung vào cô gái nhỏ của hắn nhưng không có nghĩa là hắn không để mắt đến mối nguy hiểm bên ngoài. Thính giác nhạy bén sớm đã nghe ra được tiếng động cơ của máy cưa đang ở rất gần bọn họ.
Trong một giây phút ngắn ngủi, Hứa Dĩnh Hàn đã lia cặp mắt nhìn về phía sau. Theo phán đoán của hắn thì với khoảng cách cùng tốc độ chạy của xe thì dù thân cây có bị cưa đổ cũng sẽ không ngã trúng xe của bọn họ.
Nhưng điều hắn không ngờ tới đó là chiếc xe đi sau cũng đã nhận ra được mối nguy hiểm, bởi vì vậy mà phán đoán của hắn trong phút chốc đã bị sự hoảng loạn của đoàn người phía sau làm cho sai lệch.
Thân cây chuẩn xác đổ sập xuống đầu xe của đoàn người đi phía sau. May mắn không ai thiệt mạng, chỉ là những trợ thủ đều bị mắc kẹt hết ở trên xe, phải cần đến đội cứu trợ.
Hứa Dĩnh Hàn chống tay bên hông, một tay đưa lên vuốt mặt, hắn nghiến răng ken két. Nếu người của hắn bị thương dù chỉ là thương tích nhẹ hắn cũng sẽ bắt bọn chúng phải trả giá.
Cặp mắt sát khí của Hứa Dĩnh Hàn hừng hực lửa. Hàn Tam, Hàn Tứ không hẹn mà cùng quay đầu nhìn nhau, lần này lão đại thật sự đã nổi giận, kết cục của những kẻ không biết trời cao đất dày dám khiêu chiến với hắn, hai người bọn họ không cần đoán cũng biết.
Bỗng trực giác thôi thúc hắn phải quay đầu lại. Hứa Dĩnh Hàn cụp mắt hơi liếc về phía sau, hắn nhíu mày, giây sau dứt khoát quay người lại.
Trợ thủ mà hắn lệnh ở lại trông chừng Lâm Hy đã nằm bất động dưới đất, trên cổ là một vết cứa dài khá sâu. Bọn mai phục ra tay nhanh tới mức người đàn ông kia không kịp phát ra tiếng động kêu cứu.
Hứa Dĩnh Hàn bước từng bước dài về phía chiếc xe. Giây phút đó, tim hắn giật thót lên một cái rất đau, cô gái nhỏ của hắn còn đang ở trong đó.
Mỗi một bước đi đều là sự bất an, hắn không thể phủ nhận được là bản thân hắn đang rất lo sợ. Mặc dù khuôn mặt hắn không để lộ một chút biểu cảm, vẫn là dáng vẻ bình tĩnh uy lực, khí thế bức người.
Lúc chuẩn bị cầm tới tay nắm cửa, Hứa Dĩnh Hàn khựng lại, hắn híp mắt hơi nghiêng đầu về phía sau. Thính giác một lần nữa nhạy bén nhận ra được vừa rồi là tiếng súng lên nòng.
Quả như hắn dự đoán, chỉ giây sau đó thôi một tiếng súng vang lên, Hứa Dĩnh Hàn nhanh chóng đổ sập người sang cây cổ thụ lớn, viên đạn nối đuôi theo ghim thẳng vào thân cây.
Người mà có thể nhanh hơn tốc độ đạn bắn, ngoài Hứa Dĩnh Hàn ra thì rất hiếm gặp.
Đám Hàn Tam nghe được động tĩnh, vội chạy tới bao vây kẻ vừa mới nổ súng lại, nhưng chẳng ai dám manh động, bởi nữ chủ nhân của bọn họ đang ở trong tay kẻ đó.
“Tất cả đứng yên, nếu các người dám bước tới gần, viên đạn của tao sẽ ngay lập tức ghim thẳng vào đầu con nhỏ này.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT