Trở về khách sạn, Lâm Hy vừa mệt vừa đói, cô mới chỉ vừa đặt lưng xuống giường thì bên ngoài có tiếng gõ cửa khiến máu của cô sôi lên sùng sục.
Lâm Hy bước nhanh ra cửa, cô đã thủ sẵn tư thế đánh người, chỉ chờ thấy được mặt của cái tên đã làm phiền mình.
Cửa vừa mở, tay Lâm Hy giơ lên nắm chặt lại thành quyền. Còn chưa kịp nhìn rõ đối phương là ai thì cả người cô bất ngờ bị vác đổng lên vai.
Bởi tư thế chúi đầu xuống đất nên thoáng chốc mặt mũi cô tối sầm, choáng váng lại khó thở. Bàn chân cô bắt đầu đạp loạn xạ.
“Tên khốn này! Mau thả tôi xuống.”
Cả một dãy hành lang im ắng, Lâm Hy chỉ nghe thấy tiếng cười trầm thấp trộn lẫn với tiếng bước chân.
Vừa mở cửa phòng, hắn vác cô vào trong sau đó ném mạnh xuống giường, giây sau hắn đổ sập xuống nằm đè lên cô.
“Em càng ngày càng to gan, dám chửi tôi là tên khốn.”
“Lão đại, sao lại là anh?”
“Chứ em mong sẽ là ai?” Hứa Dĩnh Hàn véo nhẹ má của Lâm Hy.
“Tôi tưởng anh đang ở cùng với Thẩm tiểu thư.”
Hứa Dĩnh Hàn hơi khựng lại nhìn cô vài giây.
Lâm Hy là người không giỏi che giấu cảm xúc, cô là người vui buồn gì cũng đều sẽ thể hiện hết lên mặt, vậy nên hắn vừa nhìn đã nhận ra cô đang có ý tứ muốn thăm dò hắn.
Hứa Dĩnh Hàn cúi đầu khẽ cười, bất ngờ ôm lấy khuôn mặt của cô.
“Cô gái nhỏ… em đang ghen sao?”
Bùm! Như một quả bom nổ thẳng vào mặt Lâm Hy, cô bắt đầu lúng túng.
“Làm… làm gì có.”
Hứa Dĩnh Hàn nựng má cô: “Em nói lắp rồi kìa.”
Lâm Hy hiện tại xấu hổ tới mức chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống, cô phải nhanh chóng chuồn lẹ khỏi đây. Nghĩ là làm liền, Lâm Hy vội bỏ chạy thì đột nhiên cảm nhận được chân trái của mình đau dữ dội.
Lâm Hy còn tưởng là mình sắp cắm mặt xuống đất rồi, nào ngờ eo cô được một lực kéo mạnh lên.
Bấy giờ cô mới hoàn hồn, muốn gỡ tay hắn ra nhưng không được.
Hắn không nói không rằng trực tiếp bế Lâm Hy đi tới ghế sofa, nhấc chân trái của cô đặt lên đùi hắn.
“Bị từ lúc nào?”
Phút chốc đầu Lâm Hy quay vòng vòng, cũng đâu phải lần đầu bị thương. Đột nhiên được hắn quan tâm cô cảm thấy không quen.
“Lúc bọn người của Xã Phường Châu chĩa súng vào tôi, tôi theo phản xạ lùi về sau, không cẩn thận bị trẹo chân.”
Hắn không hỏi thêm, yên lặng xoa lên vùng chân bị đau của cô. Cô có thể cảm nhận được hơi thở quá mức nặng nề của hắn, hẳn là hắn đang tức giận. Vì cô sao? Lâm Hy cũng không thể xác định được.
Trong con ngươi của Hứa Dĩnh Hàn hằn lên tia chết chóc, mặt hắn lạnh dần.
Vốn định sau khi trở về sẽ cho Lão Ba một bài học, coi như cảnh cáo. Nhưng lần này xem ra Xã Phường Châu không nên tồn tại nữa rồi.
…
Lâm Hy ngủ một mạch đến tối mới chịu lết cái thân hình lười biếng xuống giường.
Trong phòng vẫn còn loáng thoáng mùi hương của Hứa Dĩnh Hàn lưu lại, nhưng người đã không thấy đâu.
Lúc trưa Lâm Hy ngủ lại chỗ của hắn, bởi cô có muốn về phòng thì hắn cũng không cho cô về.
Bụng cô bỗng réo lên inh ỏi, cô chạy về phòng mình cầm theo áo khoác sau đó ra ngoài, định là sẽ đi kiếm đại thứ gì đó để giải quyết bữa tối.
Đây là một khu nghỉ dưỡng ở ven biển, khá đông người. Lâm Hy lượn một vòng, bất giác, ánh mắt của cô hướng tới hai dáng người một nam một nữ.
Hàn lão đại?
Lâm Hy nheo mắt nhìn theo bóng lưng của Hứa Dĩnh Hàn, chỉ sợ mình sẽ nhìn nhầm. Bên cạnh hắn là Thẩm Dung Yên, hai người hình như đang nói gì đó rất vui vẻ.
Khác với lần cô gặp ở nhà hàng, lần đó Hứa Dĩnh Hàn vẫn còn lạnh lùng với Thẩm Dung Yên, thế nào mà mới chỉ trong thời gian ngắn đã thân thiết tới vậy rồi.
Tận mắt chứng kiến được cảnh tượng này, Lâm Hy thoáng chốc đã ngồi sụp xuống, không phải vì đau lòng mà vì vừa rồi có con kiến tàn nhẫn cắn lên mắt cá chân của cô.
Ngước mặt lên nhìn đôi nam nữ một lần nữa, cô càng ngứa ngáy hơn.
Vớ được đám cỏ dưới chân, cô cứ thế nhổ sạch tận gốc, nhúm nào không nhổ được thì trực tiếp vặt đứt.
Nhúm nào cũng đều là mặt của tên lão đại đáng ghét, Lâm Hy vặt cỏ mà cứ như là đang muốn vặt cổ hắn vậy. Mãi cho đến khi nghe được một giọng nói…
“Đám cỏ có tội tình gì với em?”
Lâm Hy giật mình quay ngoắt đầu lại.
“Lão đại, anh…” Cô lia mắt nhìn về chỗ vừa nãy hắn đứng, hiện tại đã không còn ai.
Cô mải phát tiết với đám cỏ mà ngay cả hắn đến gần cô cũng không cảm nhận được.
Hắn ngồi xổm xuống đối diện với cô: “Ai chọc giận em sao?”
“Còn ai ngoài cái tên trước mặt.” Lâm Hy lẩm bẩm rất nhỏ ở trong miệng, nhưng vô tình thế nào vẫn lọt vào tai hắn.
Hứa Dĩnh Hàn cười khẽ một tiếng. Nghe được tiếng cười trầm thấp bên tai, cô bất mãn nhìn hắn.
“Nói nhỏ thế mà cũng nghe được.” Cô nói.
Hứa Dĩnh Hàn gõ lên đầu cô một cái: “Tôi đi guốc trong bụng em đấy, em đúng là… càng ngày càng hỗn.”
Lâm Hy bĩu môi, cô lấy đà ngồi dậy nhưng bởi vì ngồi lâu nên chân cô bị tê, cộng với vết thương cũ vẫn còn chưa lành nên chẳng mấy chốc cô đã ngã xuống. Nhưng chẳng hiểu thế quái nào mà cô lại chuẩn xác ngã nhào vào lòng hắn.
Hứa Dĩnh Hàn được một trận đắc ý, khóe môi hắn giương cao: “Trước mắt bao nhiêu con người thế này mà em dám công khai sàm sỡ tôi à?”
Lâm Hy muối mặt, cô vội bịt miệng hắn lại, bởi hắn cố tình nâng tông giọng lên khiến nhiều người đi ngang nhìn cô bằng một con mắt như đang nhìn sinh vật lạ.
“Anh đừng có mà ngậm máu phun người, tôi sàm sỡ anh lúc nào?”
Hứa Dĩnh Hàn bắt lấy cánh tay đang chặn trên miệng hắn, cắn lên ngón tay cô rồi day qua day lại mấy cái.
“Nếu không phải sàm sỡ thì tại sao còn chưa chịu đứng lên? Em thích ngồi trên người tôi như vậy à?” Hắn ngừng lại một chút, phả hơi vào tai cô nhỏ giọng: “Nếu thế thì… từ nay em muốn ngồi lúc nào cũng được.”
Lâm Hy cứng họng, với cái trình độ mặt dày, lưu manh của hắn thì thú thật cô không chơi lại.
Vài giây trôi qua, Lâm Hy vẫn bất động, cô không nói cũng không có biểu hiện gì, hắn mất kiên nhẫn hỏi:
“Sao còn chưa đứng lên?”
Sắc mặt Lâm Hy méo mó khó coi, cô cứ hết nhìn đông lại nhìn tây. Mất một lúc, cũng không còn cách nào khác chỉ đành bất đắc dĩ chịu thua hắn. “Chậc! Đứng không được.”
Hứa Dĩnh Hàn nhướng mày.
Cô bổ sung thêm: “Chân tôi tê.”
Hắn phì cười, Lâm Hy lén lườm hắn một cái, có gì đáng để cười chứ?
Hứa Dĩnh Hàn vòng tay xuống chân sau đó bế cô lên, đi về hướng nhà hàng biển gần đó. Hắn biết từ sáng đến giờ cô vẫn chưa ăn gì, ban nãy đứng nói chuyện với Thẩm Dung Yên cũng là vì chuyện chuẩn bị bữa tối cho cô.
…
Sáng hôm sau…
Đoàn người lên đường trở về tổ chức. Chuyến đi này không thu hoạch được gì, nhưng cũng không hẳn là phí công.
Đêm qua, Xã Phường Châu chìm trong biển lửa, cả một vùng đỏ rực giữa trời đêm. Sự việc xảy ra nhanh đến mức không một còi báo động, không một tiếng kêu la.
Chỉ sau một đêm, Xã Phường Châu bị thiêu rụi hoàn toàn.
Những kẻ nằm vùng trong địa phận Xã Phường Châu, từ người nắm quyền đến đầy tớ, không một ai sống sót.
Hong Kong từ nay không còn ông trùm buôn vũ khí nữa. Cái kết cho kẻ dám chĩa súng vào người phụ nữ của hắn chỉ có một mà thôi.
Giống như hắn đã nói “loại người coi trời bằng vung sớm muộn gì cũng c.h.ế.t thảm”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT