Triệu Chân Tâm bị những lời líu ríu trong lòng của Thái Cẩn Ngôn không ngừng vang lên bên tai làm phân tâm. Thấy Triệu Chân Tâm lộ ra dáng vẻ lơ đãng như đang ngẫm nghĩ suy tư, Thái Cẩn Ngôn bèn ra vẻ thản nhiên để đũa xuống, dùng khăn ăn lau nhẹ khóe miệng, điềm tĩnh ngẩng đầu lên hỏi:

- Em có chuyện gì muốn nói sao?

- Hả?

Triệu Chân Tâm bây giờ mới nhận ra, cậu vừa rồi suy nghĩ đến xuất thần, cho nên đã nhìn Thái Cẩn Ngôn chằm chằm. Liệu anh ta có đang nghĩ rằng cậu si mê nhan sắc của anh ta không nhỉ? Triệu Chân Tâm bật cười, ra vẻ tự nhiên, chuyển đề tài:

- Đêm qua tôi nhìn xuống, thấy con chó của... ai đó ở trong sân vườn. Sao nó lại ở đây?

Triệu Chân Tâm nghẹn một chút, suýt nữa thì cậu đã nói hớ. Việc con chó kia là của Lê Thiên Chi, nếu là kiếp trước, thì phải đến vài tháng sau cậu mới biết được. Lúc này, Triệu Chân Tâm thậm chí còn chưa hề gặp mặt Lê Thiên Chi. May mà cậu đã kịp nói trớ đi, không thì có lẽ đã khiến Thái Cẩn Ngôn nghi ngờ. Triệu Chân Tâm len lén nhìn Thái Cẩn Ngôn, âm thầm lo lắng. Nhưng Thái Cẩn Ngôn không còn tâm trí đâu mà nhận ra sự ngắc ngứ trong câu nói của Triệu Chân Tâm. Vì nội dung của câu nói ấy đã khiến hắn vô cùng sửng sốt và lo ngại. Thái Cẩn Ngôn ngập ngừng hỏi khẽ:

- Em... trông thấy nó sao?

- Ừm.

Triệu Chân Tâm gật đầu, đưa mắt nhìn Thái Cẩn Ngôn, tỏ vẻ chờ nghe hắn nói tiếp. Trong bụng của Thái Cẩn Ngôn rối loạn đến lộn xộn, hắn vốn muốn lặng lẽ mang Ha Ha “phi tang” đi, sau đó mỗi ngày sẽ len lén đến thăm “con trai” một chút. Nhưng bây giờ đã bị Triệu Chân Tâm phát hiện rồi, việc “phi tang” đã không thể làm trong âm thầm được nữa. Phải dùng cái cớ gì đây.

Chớp mắt mấy cái, Thái Cẩn Ngôn mặt không đổi sắc, quyết định “bán đứng” bạn tốt:

- Đó là chó của Lê Thiên Chi, trước đó hắn đi công tác nên để anh nuôi mấy ngày, chiều nay hắn sẽ đến đưa con chó đó về.

- Lê Thiên Chi sao?

Triệu Chân Tâm giả vờ ra vẻ ngạc nhiên hỏi lại. Thái Cẩn Ngôn vô cùng chắc chắn mà gật đầu khẳng định:

- Đúng vậy! Con chó đó là của Lê Thiên Chi nuôi.

- Ồ... - Triệu Chân Tâm không còn phải giả vờ nữa, thuận miệng khen hai câu - Con chó đó thật đáng yêu. Lê Thiên Chi thật khéo chọn, lại khéo nuôi.

- Đáng yêu?

Thái Cẩn Ngôn khựng lại một chút, kinh ngạc hỏi lại:

- Em không phải là rất sợ chó sao?

- Sao anh biết là tôi sợ chó?

Triệu Chân Tâm vừa múc một muỗng cháo, còn chưa kịp đưa vào miệng, nghe Thái Cẩn Ngôn nói thế liền ngẩng lên, ngạc nhiên hỏi. Lần này, Triệu Chân Tâm là thật sự ngạc nhiên. Việc Triệu Chân Tâm sợ chó đã là việc của rất lâu trước kia rồi, ngay đến cậu cũng suýt chút nữa đã quên, vậy mà Thái Cẩn Ngôn lại biết. Anh chồng này của cậu có vẻ đã tìm hiểu về cậu khá kỹ rồi đấy.

Đôi mày của Triệu Chân Tâm khẽ cau lại làm Thái Cẩn Ngôn giật mình. Hắn thầm trách bản thân sơ suất, suýt chút nữa là để lộ đuôi. Chớp chớp mắt mấy cái, Thái Cẩn Ngôn cố gắng ra vẻ tự nhiên giải thích:. Đam Mỹ Cổ Đại

- À... Anh, ý là, tôi có từng nghe nói trước đây em từng bị chó cắn, cho nên tôi đoán rằng em có thể sẽ rất sợ chó.

- À, thì ra là anh đã nghe kể chuyện này?

Triệu Chân Tâm nhớ lại chuyện cũ, bật cười kể lại:

- Chuyện đó xảy ra lúc tôi còn rất nhỏ, hình như chỉ mới năm tuổi thôi. Hôm đó tôi đang đi chơi thì sơ ý giẫm phải đuôi một con chó hoang nên bị nó đuổi theo, suýt tí nữa thì bị nó cắn trúng.

Thái Cẩn Ngôn mím môi nén nụ cười. Việc mà Triệu Chân Tâm vừa kể, thật ra hắn cũng biết, và còn biết rất rõ nữa là khác. Bởi vì Thái Cẩn Ngôn không chỉ chứng kiến cảnh cậu bé Triệu Chân Tâm bị chó rượt, mà người bị chó cắn thật ra là hắn.

Khi ấy Triệu Chân Tâm mới chỉ có năm tuổi, cậu lúc đó mặc một chiếc áo khoác màu vàng chanh có hình con thỏ, tóc cột cao trước trán thành một “cây dừa” nhỏ xinh, trên đầu còn đội một cái nón giữ ấm có đính hai chiếc tai thỏ. Sau khi “bé thỏ” bị chó đuổi theo thì áo khoác đã rách một đường, tai thỏ rụng mất một chiếc, “cây dừa” bằng tóc cũng tuột cả dây thun, nghiêng ngả xiêu vẹo. Lúc ấy, Thái Cẩn Ngôn cũng chỉ mới tám tuổi, nhìn “bé thỏ” như thế, trong lòng không nỡ, bèn nhặt một khúc cây xông ra, làm “anh hùng cứu mỹ nhân”, à không, xét về ngoại hình và vóc dáng của cả hai lúc đó, thì phải gọi một màn kia là “nhóc xương xẩu cứu thỏ xốc xếch”.

Lúc Thái Cẩn Ngôn đuổi được con chó kia rồi, bé thỏ con Triệu Chân Tâm còn nấp ở trong lòng hắn khóc rất lâu, trông vừa đáng thương vừa đáng yêu vô cùng, khiến cho nạn nhân thật sự bị chó cắn đến tơi tả là Thái Cẩn Ngôn quên hết cả đau. Nhớ tới ký ức đó, trong lòng Thái Cẩn Ngôn lại mềm ra như nước, hắn phải nghiến răng để không phải mỉm cười. Và cũng vì mải nhớ về những hình ảnh đẹp trong ký ức mà Thái Cẩn Ngôn không nghĩ ngợi ra thành lời. Thế nên Triệu Chân Tâm không bị tiếng lòng của Thái Cẩn Ngôn làm phiền đến. Cậu cũng bồi hồi khi nhớ lại việc cũ.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play