Ý ngay trong mặt chữ: Ngay cả Triệu Chân Thành là người vô cùng yêu thương vợ mà còn không thể thu xếp được để đến bệnh viện vào sáng mai cơ mà. Thế nên, việc Thái Cẩn Ngôn vì bận rộn công việc mà không thể đến đón chị dâu xuất viện vốn không phải là lỗi của hắn. Hàm ý của Triệu Chân Tâm đã khá rõ ràng. Tuy nhiên, cậu vẫn còn lo lắng rằng tảng băng ngốc nhà mình sẽ lại nghĩ lung tung nên giải thích rõ ra luôn:

- Ý của em là, anh không cần phải bận lòng nhiều vì việc đó. Các anh làm việc vất vả, cả em và chị dâu đều hiểu trong lòng.

Triệu Chân Tâm đã nói đến mức đó rồi, Thái Cẩn Ngôn có muốn nghĩ linh tinh cũng không được nữa. Trong lòng vừa ấm áp vừa mềm mại, Thái Cẩn Ngôn nghẹn ngào đến nhất thời không nói nổi thành lời. Ngẫm nghĩ một lúc, Thái Cẩn Ngôn cảm thấy, nếu Triệu Chân Tâm đã kéo luôn cả Triệu Chân Thành ra để làm nấc thang cho hắn bước qua khỏi sự áy náy tự trách, thì theo nguyên tắc có qua có lại, hắn có lẽ phải nói đỡ cho anh trai vợ ít câu. Và thế là, tảng băng ngốc nào đó nghiêm nghị trưng ra một gương mặt lạnh ngắt, cứng ngắc nói:

- Công ty của nhà em vừa khôi phục vận chuyển, anh trai của em quả thật rất bận rộn.

Triệu Chân Tâm đột nhiên hỏi:

- Có bận rộn bằng anh không?

- Hả?

Thái Cẩn Ngôn giật mình trong lòng, chẳng lẽ gần đây hắn tận lực tan sớm, sau đó tăng ca đến tận đêm khuya ở thư phòng, việc này đã sớm bị Triệu Chân Tâm phát hiện? Triệu Chân Tâm chần chờ một chút rồi nói tiếp:

- Anh... Ý em là… anh rót một khoản tiền lớn như thế vào công ty của nhà em, áp lực mà anh phải gánh chịu nhất định sẽ rất lớn. Có phải anh cũng rất bận rộn, rất vất vả không?

Ở kiếp trước, ngày thứ hai sau khi hai người kết hôn thì Thái Cẩn Ngôn liền đi công tác. Không chỉ như thế, nửa năm sau khi trở về kia hắn càng bận bịu chân không chạm đất, nếu như không phải Thái Cẩn Ngôn kiên trì sáng sớm mỗi ngày muốn ăn điểm tâm với Triệu Chân Tâm, có lẽ Triệu Chân Tâm cả ngày cũng không thể gặp được hắn. Thế nên cậu càng nghĩ càng lo lắng. Thời điểm này có lẽ Thái Cẩn Ngôn cũng đang bận tối mắt tối mũi chẳng khác gì ở kiếp trước. Thế mà hắn lại còn thu xếp tranh thủ thời gian về nhà ăn cơm với cậu. Ngộ nhỡ Thái Cẩn Ngôn làm việc vất vả quá mà kiệt sức thì phải làm thế nào? Triệu Chân Tâm vẫn còn nhớ rất rõ, dạ dày của Thái Cẩn Ngôn vốn đã không ổn một chút nào rồi.

Sự lo lắng và quan tâm của Triệu Chân Tâm lộ rõ qua cả ánh mắt và nét mặt, in sâu trong đôi mắt và cả trái tim của Thái Cẩn Ngôn khiến hắn vừa cảm động vừa vui mừng vì nhận được sự quan tâm của Triệu Chân Tâm. Đồng thời Thái Cẩn Ngôn lại không muốn Triệu Chân Tâm phải lo lắng, bận tâm. Thế là hắn nói rõ cho cậu biết:

- Thật ra cũng không có gánh nặng gì đâu. Chắc em cũng biết, anh có một ngân hàng thương nghiệp tư nhân.

Triệu Chân Tâm vẫn chưa yên tâm lắm:

- Anh hai từng nói cho em biết, ngân hàng nhỏ kia của anh không thể lập tức bỏ ra nhiều tiền như vậy để giúp công ty của nhà em. Chắc chắn là anh phải vay thêm tiền từ nơi khác.

Bàn tay đang cầm chiếc đũa của Thái Cẩn Ngôn đột ngột cứng đờ. Hắn có một loại cảm giác giống như âm mưu mà mình ấp ủ bấy lâu đã bị lộ tẩy khắp thiên hạ vậy. Quan trọng hơn là, đáng sợ hơn nữa là, liệu Triệu Chân Tâm có nghĩ rằng hắn đang cố ý ra vẻ, cố gắng làm màu để ra oai với cậu và nhà họ Triệu hay không. Sự khẩn trương của Thái Cẩn Ngôn đổi lại ánh nhìn nghiêm túc của Triệu Chân Tâm. Giọng nói của cậu cũng trở nên nghiêm trang hơn hẳn bình thường:

- Hình như em vẫn chưa từng nói rõ ràng với anh lần nào hết, phải không?

Thái Cẩn Ngôn căng thẳng đến cứng đờ cả người. Hắn không biết điều mà Triệu Chân Tâm đang muốn nói đến là điều gì. Cái đầu đang đặc quánh của Thái Cẩn Ngôn vô cùng hoang mang không biết nên gật hay là nên lắc.

Thế nhưng Triệu Chân Tâm căn bản không cần Thái Cẩn Ngôn gật đầu hay là lắc đầu. Cậu nhoẻn miệng cười, cất giọng vô cùng chân thành:

- Hôm nay em sẽ nói rõ với anh. Cảm ơn anh! Thật sự cảm ơn anh rát nhiều vì đã giang tay giúp đỡ nhà họ Triệu vượt qua cơn hoạn nạn!

Nếu là một người bình thường nào đó, khi nghe được những lời cảm ơn đầy chân thành kia của Triệu Chân Tâm thì hẳn sẽ cảm thấy vô cùng vui vẻ và ấm lòng. Thế nhưng Thái Cẩn Ngôn lại không phải là người bình thường. Hắn là một cái tủ lạnh di động với nội tâm là một gã “chó điên” và một cái đầu luôn có mạch não luôn suy nghĩ và suy diễn linh tinh. Thế nên sau những lời cảm ơn mà Triệu Chân Tâm rút ruột rút gan nói ra lời tận đáy lòng thì Thái Cẩn Ngôn lại cảm thấy chua xót và tủi thân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play