Một câu tự giễu này của Triệu Chân Tâm làm cho Vương Thiên Bích lấy lại tinh thần ngay lập tức. Cô nàng cau mày hỏi ngay:

- Cậu nói thế là có ý gì? Có phải lại có ai đó dám nói năng bậy bạ gì về cậu nữa không?

Triệu Chân Tâm giật mình, nhận ra một chút xao lòng cảm thán của mình đã tác động đến bạn thân. Cậu vội giải thích:

- Không có. Chẳng có ai nói gì với tôi cả đâu.

Vương Thiên Bích vẫn chưa tin lắm, cố gắng an ủi:

- Cậu đừng có để ý tới lũ ác mồm ác miệng đó. Bọn chúng đều là không thể tốt được như cậu cho nên mới ghen tị mà sủa bậy văng thị phi ra thế thôi. Như cậu nói hôm trước ấy, “miệng chó không mọc ra được ngà voi”. Buồn bã, bực tức vì lũ mồm thối như thế thì không đáng đâu.

Triệu Chân Tâm cảm động gật đầu. Thật ra cậu cũng chưa từng để những thị phi ác ý đó làm tác động tiêu cực đến bản thân mình. Tuy nhiên, đêm qua nghe được câu chuyện cũ của Thái Cẩn Ngôn, trong lòng của Triệu Chân Tâm cứ nghẹn mãi, không dễ chịu một chút nào. Cái đám người không rõ đầu đuôi sự việc thế nào mà cứ đi buôn chuyện, tung tin đồn để bôi nhọ người khác như thế thật là vừa đáng ghét vừa đáng khinh. Bọn họ dựa vào cái gì? Chỉ dựa vào hai chữ “nghe nói…” thôi mà đã khiến danh tiếng của một người bị ảnh hưởng, thậm chí còn khiến người ta có thể bị tổn thương nữa. Triệu Chân Tâm thật mong rằng ông trời có mặt sẽ để cho lũ người kia nhận lấy quả báo thật sớm và thật thích đáng cho nghiệp thị phi của chúng.

Triệu Chân Tâm im lặng khiến Vương Thiên Bích càng thêm lo lắng. Cô nàng lại bưng trà lên uống, mắt cứ lấm lét nhìn bạn thân. Cảm nhận được sự quan tâm của Vương Thiên Bích, trong lòng Triệu Chân Tâm ấm áp vô cùng. Cậu chuyển đề tài bằng giọng nhẹ nhàng:

- Thôi, không nhắc những chuyện không vui này nữa. Tôi nghe bên hội chung tay góp sức báo lại là hôm trước cậu vừa quyên một số tiền lớn hả?

Vương Thiên Bích cầm một miếng bánh lên ăn, vừa nhai vừa tỏ ra điềm tĩnh nói:

- Đúng vậy. Gần đây bỗng nhiên tôi cảm thấy mình rất có hứng thú làm việc thiện.

Triệu Chân Tâm gật đầu, tiếp tục dùng giọng nhẹ nhàng khích lệ:

- Nếu vậy thì tốt quá. Sau này cậu góp thêm nhiều nữa nhé.

Vương Thiên Bích đang nuốt xuống thì bỗng mắc nghẹn. Cô nàng vội uống một ngụm trà rồi trợn to mắt nhìn Triệu Chân Tâm:

- Này, cậu có cần thẳng thắn và lộ liễu đến như thế không hả?

Lần này Triệu Chân Tâm không cười nửa. Cậu trầm ngâm một lúc rồi nói như tâm sự:

- Cậu cũng biết rồi, mấy năm gần đây gia đình của tôi vẫn còn khó khăn. Có lẽ trong thời gian sắp tới tôi cũng khó mà quyên góp thêm vào ngân sách được bao nhiêu. Nhưng chi tiêu của hội Chung tay góp sức thì cần rất nhiều. Thế nên tôi mới phải nhờ cậy cả vào cậu. Chờ đến khi gia đình tôi ổn định lại chút, tôi mới có thể…

Vương Thiên Bích vội vàng ngắt lời:

- Được rồi, được rồi. Tôi cũng chỉ đùa như thế thôi, cậu đừng có nghiêm trọng hóa vấn đề lên như thế. Giữa chúng ta mà còn cần phải khách sáo như thế nữa hay sao.

Triệu Chân Tâm lúc này mới có thể mỉm cười trở lại. Giọng của cậu vẫn rất nhẹ nhàng:

- Cảm ơn cậu rất nhiều!

Hội Chung tay góp sức mà hai người nói tới là quỹ từ thiện của tập đoàn nhà họ Triệu. Trước kia hội này vốn là do bà Lâm Thanh Liên quản lý. Từ sau khi Triệu Chân Tâm thành niên thì bà Lâm Thanh Liên đã giao lại quyền quản lý cho cậu. Đây là quỹ ngân sách lập ra dùng để giúp đỡ các đứa trẻ không cha không mẹ hoặc những đứa trẻ lang thang. Mỗi năm Triệu Chân Tâm đều tặng quà, bánh, sách vở và vài thứ vật dụng cho trẻ em đang thiếu thốn khó khăn. Năm nay mùa đông lạnh hơn những năm trước, Triệu Chân Tâm muốn mua một số quần áo mùa đông cho các trẻ em ở một số cô nhi viện, có điều từ khi nhà họ Triệu xuất hiện khó khăn, ngân sách của hội này cũng không còn bao nhiêu tiền nữa. Cho nên khoản tiền quyên góp vừa rồi của Vương Thiên Bích đối với hội Chung tay góp sức có thể xem như là giống với mục đích của Triệu Chân Tâm, mang đến ấm áp tình người sưởi ấm trong lúc khó khăn lạnh giá.

Vương Thiên Bích cảm thấy không khí đang trầm lắng xuống, bèn tìm cách khuấy động lên. Cô nàng ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi:

- Năm nay cậu vẫn chủ yếu hỗ trợ cho các cô nhi viện hả?

- Ừ.

Triệu Chân Tâm không hề giấu giếm, thẳng thắn gật đầu. Vương Thiên Bích lại hỏi:

- Sao bà không dùng quỹ này để xây trường học hay là tặng học bổng cho học sinh nhỉ?

Triệu Chân Tâm khó hiểu hỏi lại:

- Sao cậu lại hỏi như vậy?

Vương Thiên Bích nhún vai:

- Không có gì, chỉ là tôi cảm thấy, nếu chúng ta giúp đỡ cho trường học hay là tặng học bổng cho học sinh thì có thể có lợi lâu dài hơn. Còn mua vật dụng này nọ cho cô nhi viện thì dùng xong là hết, không có lợi ích lâu dài bằng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play