Nhắc lại chuyện cũ, ngữ khí của Thái Cẩn Ngôn càng thêm lạnh lùng:
- Nhà họ Vạn không thừa nhận mẹ anh, cũng tuyên bố sẽ không thừa nhận anh. Lúc xuất hiện tình huống đó, Vạn Đại Phát lại hèn nhát trốn tránh mẹ của anh. Nửa năm ông ta lại đính hôn với Liễu Hồng Hạnh, hai người cùng ra nước ngoài. Khi họ quay về nước thì mẹ của anh đã trở thành người thứ ba xen vào phá hoại cuộc hôn nhân của họ, còn anh thì lại trở thành đứa con riêng bị người người khinh ghét.
Nghe đến đó, ác cảm của Triệu Chân Tâm đối với Vạn Đại Phát càng tăng thêm. Mặc dù có thể vì tình cảnh khi đó không chống đỡ được, nhưng ông ta không thể hèn nhát như thế, vứt bỏ người yêu thì thôi đi, ngay cả con ruột cũng vứt bỏ. Đúng là hèn hạ đến không thể chịu nổi. Thái Cẩn Ngôn tiếp tục nói
- Khi đó thị phi đã vây kín hai mẹ con anh. Kông thể ở được nơi này nữa, mẹ anh đành phải mang anh theo tới thành phố H. Kỳ thật lúc đến thành phố H, anh sống cũng rất tốt. Mẹ anh không suy nghĩ tới Vạn Đại Phát nữa, cố gắng trải qua cuộc sống của mình, thậm chí lúc anh sáu tuổi, bà ấy mới có tình cảm với người khác. Chỉ có điều vận khí của bà ấy không tốt, không dễ dàng gì mới có một cuộc sống mới, nhưng một tai nạn xe cộ đã cướp đi tính mạng của bà ấy. Thật ra thì, chiếc xe đó vốn đâm về phía của anh, nhưng mẹ của anh đã đẩy anh ra…
Chuyện này đã qua hơn mười mấy năm, nhưng lúc Thái Cẩn Ngôn nói tới cũng không thể không đau thương, nhưng Triệu Chân Tâm lại nhịn không được mà đau lòng theo. Triệu Chân Tâm khịt mũi, hỏi sang chuyện khác để đánh lạc hướng cảm xúc đau lòng:
- Sau đó.. anh đến cô nhi viện sao?
Thái Cẩn Ngôn lắc đầu:
- Không phải. Mẹ anh vốn có viết một bức thư, ghi rõ thân thế của anh. Thế nên khi mẹ mất, cảnh sát đưa anh đến Nhà họ Vạn.
Chuyện này có chút không giống với chuyện mà Triệu Chân Tâm đã biết. Triệu Chân Tâm kinh ngạc buột miệng:
- Thế nhưng.. không phải đến khi anh mười tám tuổi mới quay về nhà họ Vạn sao?
- Lúc anh được đưa đến nhà họ Vạn cũng là lúc Liễu Hồng Hạnh đang mang thai Vạn Gia Bảo. Bà ta giống như không biết anh tồn tại, lúc trông thấy anh thì hoảng hốt quá mức, suýt chút nữa thì sinh non. Nhà họ Vạn suy nghĩ thiệt hơn, cảm thấy đứa con mà họ Vạn đã sớm vứt bỏ như anh thì làm sao có thể so sánh với đứa bé trong bụng Liễu Hồng Hạnh chứ, tất nhiên là anh không thể ở nhà của bọn họ được nữa, cho nên nhà họ Vạn quyết định đem anh ném ra ngoài. Vạn Đại Phát có ý định muốn tìm một gia đình khác nuôi dưỡng anh, Liễu Hồng Hạnh vì không cho anh có liên quan gì tới nhà họ Vạn lại muốn giúp anh tìm người nhà để nuôi dưỡng.
Thái Cẩn Ngôn nói đến đây thì nhịn không được mà cười lạnh thành tiếng. Triệu Chân Tâm nhịn không được sự hiếu kỳ mà hỏi:
- Vậy tại sao cuối cùng anh lại phải tới cô nhi viện?
- Ngày đó có một cặp vợ chồng trung niên đến đón anh đi. Bọn họ nói với anh rằng, chỗ đến rất xa, anh hãy ngủ một lúc, sau đó anh liền ngủ mất. Cho đến lúc anh tỉnh lại, anh phát hiện mình đang ở một đồng cỏ hoang.
- Cái gì?!
Triệu Chân Tâm không thể tin nổi. Nhà họ Vạn lại vứt bỏ Thái Cẩn Ngôn theo cách tàn nhẫn và độc ác như vậy hay sao? Khi đó Thái Cẩn Ngôn chỉ là đứa bé sáu tuổi. Bọn họ vứt bỏ một đứa trẻ ở nơi đồng không mông quạnh như thế thì có khác gì muốn hủy hoại hắn đâu cơ chứ? Vạn Đại Phát có biết việc này không? Ngược lại với sự bức xúc của Triệu Chân Tâm, thái độ của Thái Cẩn Ngôn đã bình tĩnh lại. Hắn thản nhiên kể lại sự việc cứ như là chuyện của người khác:
- Có điều vận khí của anh cũng không đến nỗi quá tệ. Anh nhịn đói nhịn khát suốt hai ngày thì gặp được một người cắm trại tốt bụng. Họ nghĩ là anh bị đi lạc nên đã đưa anh đến đồn công an. Nhưng.. lúc có người hỏi anh ở đâu, anh lại không nhớ gì, địa chỉ của nhà họ Vạn khi đó quá khó nhớ đối với anh. Bọn họ hỏi một hồi lâu, liền đưa anh đến cô nhi viện gần nhất.
- Thái Cẩn Ngôn...
Mũi Triệu Chân Tâm đỏ ửng, hốc mắt cậu dần dần đỏ lên. Thái Cẩn Ngôn thấy hốc mắt Triệu Chân Tâm ửng đỏ, phảng phất như muốn khóc lên, chân tay lập tức luống cuống:
- Anh không sao đâu. Em đừng khóc! Xin lỗi! Anh không phải muốn kể chuyện này để em phải khóc. Đừng khóc! Anh xin lỗi!
Thái Cẩn Ngôn vừa mở miệng xin lỗi thì nước mắt trong hốc mắt của Triệu Chân Tâm rốt cuộc cũng không tích tụ được, một giọt nước mắt to như hạt châu rơi vào tay của hai người, khiến Thái Cẩn Ngôn lại càng luống cuống tay chân hơn:
- Em đừng khóc.
Thế nhưng mỗi khi Triệu Chân Tâm đau lòng thì cậu căn bản không thể ngăn được nước mắt, Thái Cẩn Ngôn càng dỗ dành thì nước mắt của Triệu Chân Tâm càng chảy nhiều hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT