Dáng vẻ của Thái Cẩn Ngôn khiến Triệu Chân Tâm nhịn không được mà bật cười vui vẻ. Thái Cẩn Ngôn thấy nụ cười của Triệu Chân Tâm thì trong lòng cũng nhẹ nhõm hẳn đi. Cho đến khi Triệu Chân Tâm đột ngột ngẩng đầu lên hỏi hắn:

- Tại sao bỗng nhiên anh lại muốn tặng quà cho em vậy?

Trong lòng Thái Cẩn Ngôn nhanh chóng chìm xuống như tảng đá rơi vào nước. Quả nhiên Triệu Chân Tâm vẫn hỏi lý do hắn tặng quà. Mà một khi Triệu Chân Tâm muốn biết lý do tặng quà rồi mới chịu nhận thì trong lòng của cậu vẫn chỉ xem hắn là một người xa lạ.

Thái Cẩn Ngôn lại nhớ tới mùa mùa hè nào đó của nhiều năm về trước, khi hắn vẫn còn chưa được nhận về nhà họ Vạn. Khi ấy, trường học đã đành trống tan trường được một lúc rồi, nhưng khi Thái Cẩn Ngôn mon men đến gần cổng trường để nhặt ve chai thì trông thấy Triệu Chân Tâm vẫn còn đang đứng chờ người tới rước. Thái Cẩn Ngôn nhận ra Triệu Chân Tâm, thấy cậu đứng có một mình thì không yên tâm, nấn ná lại đó trông chừng cậu.

Lát sau, trời bỗng nhiên đổ xuống một trận mưa dầm. Triệu Chân Tâm dù đứng nép dưới mái hiên của cổng trường cũng bị mưa hắt vào ướt hết cả gấu quần và vai áo. Thái Cẩn Ngôn nhìn thấy thế thì đau lòng xót dạ. Hắn lấy số tiền mà mình đã dành dụm từ rất lâu từ việc bán ve chai, đến một tiệm tạp hóa ở gần trường học, mua một chiếc ô, thứ đồ mà từ trước đến nay hắn đều xem là hàng xa xỉ chưa từng dám mua. Sau đó, Thái Cẩn Ngôn dầm mưa, mang chiếc ô vẫn còn nguyên trong bao bì đến trước cổng trường học và đưa cho Triệu Chân Tâm. Lúc đó, Triệu Chân Tâm vẫn còn là một học sinh trung học nhưng tinh thần cảnh giác đã rất cao. Cậu không nhận lấy chiếc ô mà nghi ngờ hỏi lại:

- Anh là ai? Sao anh lại tặng ô cho em?

Thái Cẩn Ngôn khi ấy nhất thời không biết trả lời như thế nào, chỉ có thể ra vẻ khó chịu hỏi vặn lại:

- Tôi thích tặng thì tặng không được hả?

Triệu Chân Tâm mạnh mẽ lắc đầu:

- Dĩ nhiên là không được. Bố mẹ của em đã căn dặn rồi, không được tự ý nhận đồ của người lạ. Anh là người lạ, lại còn tặng đồ không có lý do rõ ràng nữa. Anh mang đi đi. Em sẽ không nhận đâu.

Sau đó, Triệu Chân Tâm quả thật cương quyết không chịu nhận chiếc ô kia, cho dù bản thân đã bị mưa xối ướt đẫm. Chiếc ô đó, Thái Cẩn Ngôn cũng không dùng đến nữa. Hắn để nó vào một xó nhà, rồi đến khi hắn rời đi, chiếc ô cũng đã lạc ở nơi nào đó mất. Tuy nhiên, câu chuyện bị Triệu Chân Tâm từ chối “món quà đầu đời” vẫn luôn in hằn rất sâu trong tâm trí của Thái Cẩn Ngôn, khiến nỗi tự ti âm thầm của hắn lại càng thêm nặng nề. Dù Triệu Chân Tâm không hề có bất cứ lời nói hay hành động nào tỏ ra xem thường hắn, dù phản ứng của cậu chỉ là sự cẩn thận đáng khen của một đứa trẻ, thì Thái Cẩn Ngôn vẫn luôn có cảm giác rằng hắn không xứng để tặng quà cho cậu, càng không có tư cách mong được cậu nhận quà. Thế nên, sợi dây chuyền này Thái Cẩn Ngôn đã mua khá lâu rồi mà vẫn cứ chần chừ không dám mang ra tặng Triệu Chân Tâm. Bởi vì hắn sợ cậu sẽ lại hỏi lý do, và rồi cậu sẽ lại không nhận. Vậy mà, bây giờ Triệu Chân Tâm đã thật sự hỏi lý do rồi. Không hiểu sao, Thái Cẩn Ngôn lại nhắc lại câu hỏi vặn của chính mình cách đây nhiều năm:

- Tôi… tôi thích tặng cho em thì tặng, không được sao?

- Hả?

Triệu Chân Tâm nghe câu đáp lại ấy thì ngẩn ra. Thái Cẩn Ngôn đáp lại xong thì cũng ngẩn ra. Hắn căng thẳng và chua xót chuẩn bị tinh thần sẽ bị Triệu Chân Tâm trả lại món quà. Thế nhưng lúc này Triệu Chân Tâm lại nhoẻn miệng cười:

- Vậy thì cảm ơn anh nhé!

Thái Cẩn Ngôn vẫn chưa thể tin nổi, ngớ ngẩn hỏi lại:

- Vậy là… em sẽ nhận món quà này của tôi hả?

- Vâng, món quà này là do anh đã tặng em cơ mà?

Triệu Chân Tâm ngạc nhiên hỏi lại. Hai Tay của cậu giữ chặt món quà, trong lòng thầm cảnh giác. Tảng băng ngốc này sẽ không nghĩ ngợi linh tinh gì đó rồi đòi lại món quà này đấy nhé? Quả thật có thể nói rằng lúc này Triệu Chân Tâm không cần nghe được tiếng lòng của Thái Cẩn Ngôn mà cũng đã có thể hiểu được hắn khá rõ rồi. Bởi vì ngay sau đó, Thái Cẩn Ngôn lại ngập ngừng cất tiếng hỏi:

- Nhưng mà… không phải em vẫn luôn có nguyên tắc không nhận đồ của người lạ và đồ được tặng không có lý do rõ ràng sao?

Triệu Chân Tâm mở tròn mắt ngạc nhiên đáp lời:

- Anh nói gì thế? Lý do mà anh tặng quà cho em không phải vì anh thích em hay sao? Hơn nữa, anh cũng có phải là người lạ với em đâu? Bố mẹ em đã từng nói, người nhà với nhau, muốn tặng quà thì cứ tặng, nhiều khi chẳng cần lý do gì cũng được. Em nhận quà của bố mẹ, anh trai, chị dâu và cả Thiên Bích, đều chẳng cần lý do gì cả đâu. Em tặng quà cho họ cũng không cần phải có lý do. Anh cũng vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play