Phương Hiệp Hòa không hiểu lý do vì sao Lê Thiên Chi tại tỏ ra sợ hãi như thế. Anh chỉ thật thà theo đúng sự thật mà gật đầu xuống. Lê Thiên Chi bị cái gật đầu đó của Phương Hiệp Hòa làm cho toàn thân bủn rủn, suýt nữa thì đánh rơi luôn cả cốc trà sữa đang cầm trong tay. Thôi tiêu rồi! Thôi toi rồi! Thôi hỏng bét cả rồi! Nếu Thái Cẩn Ngôn mà biết cậu ta đã mắng Triệu Chân Tâm, chê bai quán cà phê của Triệu Chân Tâm, lại còn ngăn cản nhân viên của Triệu Chân Tâm mang thức uống đến cho hắn, thậm chí cậu còn súy chút nữa vứt “cốc nước tình yêu” này vào thùng rác thì… Lê Thiên Chi rùng mình một cái, mồ hôi lạnh túa ra ướt cả lưng. Tuy nhiên, Lê Thiên Chi vẫn còn giữ lại một chút tâm lý cầu may. Cậu chàng lắp bắp:
- Cho… cho dù cô ta có là nhân viên của cái quán chó mèo kia thì như thế nào? Làm sao chúng ta có thể biết được rằng cốc nước này có phải là do Triệu Chân Tâm muốn mang đến cho anh Cẩn Ngôn uống hay không? Dù sao thì từ trước đến nay, anh Cẩn Ngôn có khi nào uống qua trà sữa đâu?
Lê Thiên Chi nói cũng không phải là không có lý. Phương Hiệp Hòa nhìn thoáng qua Minh Nga một cái, cẩn thận nói:
- Cô à, hay là, cô chờ một chút, để tôi gọi điện cho Triệu Chân tâm, xác nhận một chút, được không? Như vậy thì cả cô và chúng tôi đều không phải khó xử.
Minh Nga bĩu môi, cao giọng:
- Không cần! Tôi có bằng chứng sẵn đây luôn rồi!
Nói rồi, Minh Nga lấy điện thoại ra, mở đoạn phim mà cô vừa quay lại cảnh Triệu Chân Tâm cẩn thận từng chút pha chế ra cốc trà sữa này. Lê Thiên Chi nhìn chằm chằm cốc trà sữa mà Triệu Chân Tâm trao cho Minh Nga trong đoạn phim rồi lại nhìn chằm chằm cái cốc đang nằm trong tay của mình. Giống hệt nhau! Lê Thiên Chi run rẩy trao cái cốc lại cho Minh Nga rồi đưa tay lên lau mồ hôi, thì thào nói:
- Anh Hiệp Hòa! Cứu tôi với!
Phương Hiệp Hòa cau mày nhìn Lê Thiên Chi, ý hỏi “cậu lại gây ra họa gì nữa vậy?” Lê Thiên Chi ấp a ấp úng, liếc nhìn Minh Nga, không dám nhắc lại chuyện ban nãy. Bộ dáng thai đổi một trăm tám chục độ của Lê Thiên Chi khiến Minh Nga khinh bỉ vô hạn. Cô nàng mạnh mẽ kể lại mọi chuyện rồi kết luận:
- Hừ, anh ta còn mắng ông chủ của tôi là người chẳng ra gì! Tôi thấy, kẻ chẳng ra gì chính là Tổng giám đốc của các người thì có! Tôi thật hối hận đã nói tốt cho anh ta trước mặt ông chủ của tôi! Bây giờ tôi đổi ý rồi! Tôi nhất định phải cảnh báo cho ông chủ của tôi biết các người là những kẻ xấu xa như thế nào! Hứ!
Minh Nga hất mặt, hứ một cái rồi giậm chân bỏ đi. Phương Hiệp Hòa vội chạy theo, nài nỉ:
- Cô gái, cô à, quý cô! Xin cô đừng tức giận! Cậu ấy mồm thối như thế, chúng tôi sẽ phạt cậu ấy. Cô đừng vì cậu ấy mà làm ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng của Tổng giám đốc chúng tôi. Làm thế thì cũng không tốt cho ông chủ của cô mà, đúng không?
Minh Nga hậm hực:
- Nhưng chẳng lẽ anh bảo tôi phải nuốt cục tức này xuống à? Tôi nuốt không trôi, cũng không muốn nuốt!
Phương Hiệp Hòa biết rằng cô gái đã tạm nguôi ngoai. Anh thở phào, nghiêm nghị đưa ra đề xuất:
- Dĩ nhiên là tôi không bảo cô phải nuốt tức tối xuống. Thế này đi vậy, tôi sẽ bảo cậu ấy đến quán của cô, làm tạp vụ trong một tháng, để cô xả giận vậy có được không?
Mắt của Minh Nga lóe lên, nhìn về phía Lê Thiên Chi một cái và gật đầu. Phương Hiệp Hòa nhân cơ hội nói tiếp:
- Vậy… cô có thể tiếp tục nói tốt cho Tổng giám đốc của chúng tôi với ông chủ của cô, có được không?
Giọng nói trầm ấm và dáng vẻ lịch sự của Phương Hiệp Hòa làm Minh Nga vơi hẳn tức giận. Cô nàng lại gật đầu. Phương Hiệp Hòa tiếp tục điều đình:
- Vậy… cô có thể cho tôi xin đoạn video mà cô đã quay quá trình pha chế cốc trà sữa này không?
Minh Nga lại gật đầu. Thật ra mục đích của cô đến đây không chỉ mang cốc nước tình yêu đến trao tận tay cho “chồng của ông chủ” mà còn muốn cho anh ta xem cả quá trình Triệu Chân Tâm toàn tâm toàn ý pha chế ra thành quả nữa. Nếu không phải vì không biết phương thức liên lạc với Tổng giám đốc của tập đoàn Thắng Lợi thì Minh Nga cũng không cần phải đích thân đi giao hàng để rồi còn bị người ta nghi ngờ, chế giễu như thế này đâu.
Phương Hiệp Hòa có được sự đồng ý của Minh Nga rồi thì vội lấy điện thoại của mình ra, định kết bạn với cô gái để chuyển đoạn phim về. Nhưng ngẫm nghĩ lại, anh đổi ý. Phương Hiệp Hòa ngoái ra phía sau, gọi Lê Thiên Chi:
- Thiện Chi, cậu mau đến đây, dùng điện thoại kết bạn với quý cô đây.
Lê Thiên Chi vừa ngạc nhiên vừa không phục:
- Anh cũng đã lấy điện thoại ra rồi, còn bảo em kết bạn với cô ta làm gì?
Phương Hiệp Hòa cười đến vô cùng xán lạn:
- Thứ nhất, cậu cần phải lấy công chuộc lỗi với anh Cẩn Ngôn. Thứ hai, cậu và cô ấy trao đổi số điện thoại sẽ tiện cho việc chuộc lỗi với cô ấy. Thứ ba, quan trọng nhất là, tôi không thể tùy tiện kết bạn với một cô gái xinh đẹp như thế này được, vợ của tôi sẽ ghen.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT