Vương Thiên Bích bị mấy câu đáp trả của Triệu Chân Tâm mà nghẹn họng, trong lòng bỗng nhiên vừa chua vừa xót. Lúc này Triệu Chân Tâm mới nhẹ giọng nói tiếp:
- Sao, đau lòng rồi đúng không? Cảm thấy uất ức cho anh ấy, không đáng cho anh anh ấy, đúng không? Rõ ràng anh ấy tốt như thế, đáng được yêu quý, đáng được trân trọng như thế nhưng lại cứ bị nhiều người xem thường, khinh bỉ, mang anh ấy ra nói xấu, chế nhạo như thế, đúng không? Ngay cả bạn thân nhất của mình cũng đem anh ấy ra làm trò đùa, bóng gió mắng anh ấy là chó như thế. Cậu có tức không, có giận không, có uất không, có đau lòng, có buồn không, có tủi thân không? Còn tôi thì có đủ hết tất cả những cảm xúc như vậy đấy! Tôi không cho phép ai mang Thái Cẩn Ngôn ra đùa như thế!
Vương Thiên Bích cúi gằm mặt xuống, trong lòng càng lúc càng ân hận. Quả thật chỉ khi trò đùa quái ác được áp dụng lên chính bản thân mình thì cô nàng mới cảm thấy trò đùa kia không hề vui một chút nào. Len lén nhìn Triệu Chân Tâm bằng ánh mắt long lanh đầy cảm xúc, Vương Thiên Bích thì thào hỏi nhỏ:
- Cậu… biết chuyện của mình và anh ấy… từ lúc nào?
Triệu Chân Tâm khịt mũi, bồi hồi không biết phải trả lời bạn thân như thế nào. Lẽ ra trong thời điểm hiện tại, chưa có ai biết được tình cảm thầm kín mà Vương Thiên Bích dành cho anh chàng vệ sĩ riêng đặc biệt kia. Ngay cả chàng trai ấy và Triệu Chân Tâm cũng không biết. Thậm chí, đến bản thân Vương Thiên Bích cũng chưa thể nhìn nhận được rõ ràng về tình cảm của mình.
Trong kiếp trước, mãi đến khi Triệu Chân Tâm đã trở thành một linh hồn rồi cậu mới trông thấy Vương Thiên Bích quay trở về tìm cậu. Khi ấy, Vương Thiên Bích chỉ còn một chút khí thế nữ vương từ trong cốt cách, nhưng dáng vẻ bên ngoài của cô nàng đã nhuốm không ít bi thương. Bởi vì người vệ sĩ riêng đặc biệt của cô ấy cũng đang trở thành người thực vật sau rất nhiều những tổn thương cả về thể xác lẫn linh hồn. Vương Thiên Bích đã khóc rất nhiều vì ân hận, áy náy và ray rứt. Vì cô đã không dám bày tỏ tình cảm của mình dành cho anh; vì cô đã không thể thấu hiểu và đồng cảm với anh ấy được sớm hơn; vì cô đã không thể chia sẻ, san sẻ bớt những đau thương, bi phẫn của anh được sớm hơn;… Để rồi khi ấy, người đàn ông trầm lặng ít nói kia đã dùng cả thân thể và cuộc đời đầy rẫy vết thương của anh đứng ra phía trước, che chắn cho cô, bảo vệ cô và nhận lãnh về mình thêm vô số những vết thương khủng khiếp nữa khiến anh gục ngã. Và mãi cho đến lúc bị tra tấn đến hôn mê, người đàn ông kia vẫn không hề biết rằng tình yêu của anh dành cô vốn đã được cô đón nhận, anh lại càng không hề biết rằng, thật ra cô cũng yêu anh. Còn Vương Thiên Bích, lúc ấy cô có muốn bày tỏ tình yêu của mình với anh thì anh đã không còn cảm nhận được nữa.
Nhớ lại chuyện cũ, Triệu Chân Tâm khịt mũi thêm vài cái. Cậu không muốn Vương Thiên Bích rơi vào hoàn cảnh tương tự như kiếp trước nữa. Cậu càng không muốn để cho Thái Cẩn Ngôn phải chịu đựng sự khinh ghét và chế nhạo từ bạn bè của cậu như trong kiếp trước nữa. Cậu muốn bảo vệ cả Thái Cẩn Ngôn và Vương Thiên Bích. Thế nên, Triệu Chân Tâm vỗ nhẹ vào bờ vai của nữ vương nhà mình, dịu dàng nói:
- Tôi có biết tình cảm của cậu hay không, biết từ khi nào cũng không quan trọng. Quan trọng là, cậu có biết tình cảm của cậu chưa? Và cậu có bày tỏ cho anh ấy biết chưa?
Vương Thiên Bích lắc đầu, nghẹn ngào. Bấy lâu nay cô luôn đóng vai trò là một tiểu thư, một công chúa, một nữ vương. Mọi người đều vây quanh cô, thi nhau bày tỏ sự yêu quý, ngưỡng mộ dành cho cô, dù có khi đó là tình cảm chân thành, có lúc chỉ là hư tình giả ý. Nhưng Vương Thiên Bích chưa từng phải chủ động thể hiện tình cảm của mình với bất cứ ai. Bây giờ bảo cô phải bày tỏ tình cảm với một vệ sĩ riêng, người đó lại còn có con riêng, và quan trọng nhất là anh ấy chưa từng thể hiện một chút gì cho Vương Thiên Bích cảm thấy là anh có tình với cô. Chuyện mạo hiểm và có khả năng mất mặt cao đến như thế, Vương Thiên Bích không muốn làm, không dám làm.
Triệu Chân Tâm nhìn thấy cái lắc đầu của Vương Thiên Bích thì nỗi buồn bực trong lòng càng thêm tăng mạnh. Cậu cau mày, nghiêm giọng hỏi:
- Tại sao?
Vương Thiên Bích lí nhí trả lời:
- Mình sợ!
Triệu Chân Tâm ngạc nhiên:
- Sợ? Cậu mà cũng biết sợ? Cậu là Vương Thiên Bích cơ mà?
Đúng vậy, trong ấn tượng của Triệu Chân Tâm, nữ vương nhà cậu vốn không sợ trời không sợ đất không sợ bất cứ người nào. Chỉ cần Vương Thiên Bích cảm thấy là cô làm đúng, không vi phạm pháp luật và đạo đức thì bất kể là ai đối đầu với cô đều phải nhận lãnh kết quả va đầu vào đá. Thế nhưng lần này Vương Thiên Bích thật sự sợ hãi. Cô lí nhí thổ lộ tâm sự:
- Ngộ nhỡ mình tỏ tình xong mà anh ấy từ chối thì phải làm thế nào? Ngộ nhỡ anh ấy vì không muốn đón nhận tình cảm của mình mà nghỉ việc và bỏ đi đâu mất thì phải làm thế nào? Anh ấy còn đang nợ tiền của lũ xấu xa kia nhiều lắm,…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT