Chư Thịnh Chi đã thay đổi rất nhiều.
Ngư Đồng không biết phải đối mặt với cậu ta như thế nào, hơn nữa bởi vì cô đang bị kẹt ở Bất Ngôn Môn, không thể liên lạc với thuộc hạ của mình.
Ngô Phong kia rõ ràng cũng đóng vai trò là một nửa thủ lĩnh của Bất Ngôn Môn, cô đang nghĩ đến việc phá phủ trầm châu*, bắt Ngô Phong làm con tin để xông ra ngoài, nhưng Chư Thịnh Chi đã ngăn cô lại, và nói: “Hắn ta không phải kẻ ngu ngốc, bên ngoài có rất nhiều người canh giữ, tỉ đừng kích động.”
*Phá phủ trầm châu: quyết tâm chiến đếu đến cùng.
Ngư Đồng quay đầu đi, trong mấy ngày bị giữ ở lại đây, cô đã nhiều lần chứng kiến mâu thuẫn giữa cậu ta và Ngô Phong, dưới dòng nước ngầm đang dâng trào, cô mơ hồ phát hiện ra hành vi của Chư Thịnh Chi không hề độc ác như cô nghĩ.
Tuy nhiên, Ngô Phong quả thật không phải là loại mục du đích đăng*
*mục du đích đăng: là loại người không dễ đối phó.
“Quan phủ đã tìm ra nơi ta giấu người, dám hỏi môn chủ, ngươi có biết chuyện này không?” Ngô Phong xông vào cửa với vẻ mặt rất khó coi, “Tên gia đinh mà ta đã bắt được trước đó rõ ràng là gián điệp của quan phủ, trước khi ngươi đi, đã thả hắn ra!” Ngô Phong tỏ ra rất tức giận, đá ngã chiếc ghế bên cạnh xuống đất và nhìn Chư Thịnh Chi một cách đầy chế giễu, “Một tên nhóc do kỷ nữ sinh ra, đến cái tên còn chẳng có, trong môn đều gọi ngươi một tiếng môn chủ, ngươi thực sự coi trọng bản thân mình sao?”
Ngư Đồng cau mày, ý thức mách bảo cô là lúc này không nên ra tay, nhưng rốt cuộc cô không nhẫn nại được mà tiến lên một bước, nhưng lại bị Chư Thịnh Chi ngăn lại.
“Vậy thì dám hỏi Ngô đường chủ là loại người thế nào mà lại phải dùng người của ta như những con chốt thí để thực hiện kế hoạch của Bất Ngôn Môn?"
Ngô Phong nhìn Chư Thịnh Chi với vẻ mặt hung hãn, tức giận ném ấm trà trên bàn về phía Ngư Đồng, Ngư Đồng không dám để lộ là mình biết võ công, sau một hồi do dự, thì ấm trà đã bị Chư Thịnh Chi chặn lại.
Những mảnh vỡ bay tới cắt thành vài vết nhỏ trên gương mặt cậu ta, Ngô Phong đứng dậy thở dài một tiếng rồi rời đi.
Ngư Đồng im lặng, bôi thuốc cho cậu ta, Chư Thịnh Chi nhìn cô như đang chờ đợi cô lên tiếng.
Ngư Đồng hỏi: “Những vết thương trên người cậu…là do chúng gây ra trong mấy năm nay sao?”
Chư Thịnh Chi nghe thấy vậy đột nhiên bật cười: “Ta tưởng tỉ sẽ hỏi ta về chuyện gián điệp trước, hoặc là hỏi về thân thế của ta.”
Ngư Đồng ngẩng đầu lên, trong ánh mắt ẩn chứa nhiều cảm xúc lẫn lộn, cô không phải kẻ ngu ngốc, những lời nói thẳng thắn của Ngô Phong cũng giúp cô đoán được đôi điều, nhưng dù muốn biết chân tướng, cô vẫn không muốn chất vấn Chư Thịnh Chi.
Chư Thịnh Chi chậm rãi nói: “Ta là con trai của Chư Tẫn, lúc các người đang bao vây Hàn Giang Môn, ta đã muốn trốn đi, đợi sau khi các người rời khỏi sẽ nhân cơ hội chạy trốn khỏi nơi đó, không ngờ lại bị các người vô tình nhìn thấy và mang ta về. Ta sợ thân phận của mình sẽ bị bại lộ, sợ các người sẽ g.i.ế.t ta."
“Sau đó…các người đối xử với ta rất tốt, chỉ tiếc, bọn họ đã nhìn thấy bức chân dung mà các người dán ngoài phố, nên đã lập tức tìm đến ta. Bọn họ muốn gây dựng lại Hàn Giang Môn, thì còn có gì tốt hơn là nắm trong tay con trai của Chư Tẫn, một con rối dễ dàng để điều khiển?"
“Tin tức ta cung cấp cho các người không phải là giả, Ngô Phong đúng là đang phụ trách việc buôn bán người, ta định nắm lấy thời cơ này, để trốn khỏi Bất Ngôn Môn."
“Nếu cậu là gián điệp, thì có thể chờ quan phủ đến cùng với Ngô Phong đánh nhau một trận, sau đó nhân lúc hỗn loạn mà chạy ra ngoài.” Ngư Đồng nắm lấy tay Chư Thịnh Chi, nốt ruồi đỏ trên ngón tay út của cậu đã biến mất từ lúc nào, cô hỏi: “Tại sao…lại muốn vẽ vời thêm chuyện, sớm rời khỏi đây làm gì chứ?”
“Chuyện này tạm thời giữ bí mất đi.” Chư Thịnh Chi cười nói: “Ta đã kể nhiều chuyện như vậy, Ngô Đồng tỉ có thể trả lời ta một câu hỏi không?”
Ngư Đồng nhìn Chư Thịnh Chi với ánh mắt đầy phức tạp, chỉ nghe cậu ta nhẹ giọng hỏi: “Ta là con trai của Chu Tẫn, là môn chủ của Bất Ngôn Môn, ta dùng quan phủ làm thanh đao để đối phó với Ngô Phong, tất cả những chuyện này, đều đáng để tỉ hận ta, trách ta, nhưng mấy ngày gần đây tỉ lại không nói lời nào, ta cũng không đoán được tỉ đang nghĩ gì.”
“Ngư Đồng, sự khoan dung, tha thứ của tỉ bị dao động, là bởi vì ta là Sơ Nhật năm đó, hay vì ta là Chư Thịnh Chi mới quen biết tỉ được mấy hôm.”
Lông mi của Ngư Đông run lên, như thể suy nghĩ của cô đã bị đọc thấu, ngay lập tức, trên đôi môi của cô có một cái chạm đầy ấm áp, hơi thở của họ như hòa quyện vào nhau, đôi mắt nóng bỏng như một ngọn đuốc.
Cậu đã hôn cô, rồi nhìn cô mỉm cười hỏi: “Có lẽ là vế sau đúng không?”
- Còn tiếp -
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT