Ta theo bản năng nắm chặt y phục của hắn, bỗng chạm phải làn da cứng cáp bên trong.

Hơi thở đan xen, mùi rượu anh đào thoang thoảng bỗng trở nên nồng đậm, làm cả người ta khô nóng, đầu óc mộng mị.

Ta yếu ớt đẩy hắn ra:

“Điện… điện hạ… sức khoẻ của ngài… tốt nhất là không nên miễn cưỡng đâu…”

Tiếng nói của ta bị môi hắn nuốt hết.

Trong lúc mơ màng, ta nghe được tiếng hắn cười nhẹ, giọng điệu khàn khàn:

“Không cần miễn cưỡng. Là Diệu Diệu thì được.”

Sáng hôm sau, quận chúa hóng hớt đến từ sớm.

“Sao rồi? Sao rồi? Mau kể ta!”

Ta phức tạp nhìn nàng.

Ánh mắt quận chúa háo hức nhìn ta:

“Có phải phu thê đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa không, mau nói cho ta biết đi!"

Ta: "......"

Quận chúa nuôi nhiều kỹ nam trong phủ như thế, nếu muốn tìm một người nói chuyện, mỗi ngày đổi một người cả tháng cũng không sợ bị trùng.

Sao cứ phải hỏi ta. Nghĩ đến lại làm ta khó chịu.

Im lặng hồi lâu, cuối cùng ta cũng lên tiếng.

"... Ta cảm thấy hình như điện hạ sắp xong rồi."

Mặt Thẩm Dương đầy dấu chấm hỏi.

Ta sốt ruột nói khẽ:

"... Nghe nói trước khi chết, mọi người sẽ nhìn thấy đèn kéo quân?"

(Ý của Diệu Diệu là đột nhiên Vân Cảnh khoẻ lạ thường ấy =))))

____________

Quận chúa cạn lời bỏ đi.

“Lần đầu tiên ta gặp một người khoe khoang một cách quá đáng như ngươi!”

Ta:???

Lại là ta sai?

Rõ ràng là người cứ đòi biết mà? Hơn nữa ta không có tâm trạng để đùa. Ta còn đang lo lắng cho phu quân của ta đây.

Nhưng ta không ngờ người gặp chuyện trước Vân Cảnh lại là Thái tử.

Hoàng thượng vẫn muốn yeet Tưởng Minh, dù sao chuyện này cũng đã truyền khắp thành, nếu không xử lý ổn thoả thì không xoa dịu lòng dân được.

Nhưng không ngờ Tưởng Minh lại cắn ngược lại Thái tử, nói lúc trước chuyện Tam hoàng tử hành thích Thái tử là bị Thái tử vu oan hãm hại, Tam điện hạ tusat trong nhà lao cũng là do Thái tử nhúng tay.

Mặt hồ đang yên ả lại dậy sóng.

Vì hoàng vị mà huynh đệ tương tàn, Hoàng thượng vẫn luôn tin tưởng các con của mình. Nhưng không ngờ Thái tử lại dám làm ra chuyện tuyệt tình đến vậy.

Chỉ sau một đêm, Thái tử bị phế, hoàng hậu cũng bị liên luỵ, đẩy vào lãnh cung.

Cả triều đình rung chuyển.

Chuyện xảy ra bất ngờ khiến ta thấy đau lòng thay Cố Chi Phương.

Nghe nói hỷ phục đã may xong, chỉ còn chờ đến ngày. Kết quả lại không thể gả vào phủ Thải tử được.

Đúng là không thể đùa với hoàng thất được.

Hơn nữa chuyện này đúng là khó cho Cố Chi Phương rồi. Cậu nàng ta là Tưởng Minh lại có quan hệ chặt chẽ với Thái tử, về sau coi như nàng ta bị khoá chặt với Thái tử rồi.

Nhưng ta cũng không rảnh để mà quan tâm bọn họ, bởi vì... Ta đã có thai.

"Tốt quá tốt quá!"

Lâu Lan vui mừng, "Sau này dù điện hạ có mệnh hệ gì tiểu thư cũng không cần lo lắng nữa!"

Ta cũng buông được nỗi lo trong lòng, đẩy Vân Cảnh đang ôm lấy ta ra.

“Điện hạ không cần cố gắng nữa, chú ý sức khoẻ của ngài đi.”

Trong một thoáng ta dường như thấy vẻ thất vọng hiện trên mặt y.

“… được rồi.”

Người này thật sự hết thuốc chữa rồi, thực sự hắn không muốn sống nữa sao?

Càng nghĩ ta càng đau lòng hơn.

Như này có khi con của ta sẽ không được nhìn mặt cha nó đâu.

Quận chúa nghe tin thì lập tức gửi rất nhiều quà tới.

Ta xoa đôi mắt sắp mù vì khóc, quay ra:

“Quận chúa thật có lòng, những món quà này thật sự quá…”

“Ngươi đang nói tới món nào?”

“…”

Quá tùy tiện.

Tiền riêng của ta làm sao so được với của cải của quận chúa đây?

Đang nghĩ ngợi thì cung nhân trong nhà đến báo, nói là phụ thân ta tới.

Quận chúa cười nhạo.

“Thái tử rớt đài, Tưởng gia suy vong, Thừa tướng ra mặt cầu xin lúc trước chắc chắn cũng bị liên luỵ. Mười năm bỏ mặc ngươi ở Bắc Mạc chịu khổ, giờ có chuyện lại nhớ ra còn đứa con gái như ngươi sao?”

Thật ra thì ta ở Bắc Mạc sống cũng rất vui. Nhưng lời quận chúa nói cũng có lý.

Nửa năm gả cho Vân Cảnh, cha ta chưa từng hỏi thăm ta sống ra sao, nhưng đúng lúc này lại tới thì chỉ có thể có chuyện nhờ vả.

Dù gì phu quân của ta cũng là Dực vương điện hạ mà.

Có lẽ sợ ta khó xử nên quận chúa hỏi ta:

“Ta có biệt viện ở ngoài thành, có suối nước nóng, lo muốn cùng ta tới đó đánh bài không?”

“Chuyện này…”

Vân Cảnh không biết đứng sau ta lúc nào, y xoa đầu ta, nhẹ nhàng nói:

“Diệu Diệu cứ đi đi, chuyện ở nhà để ta lo.”

Ta vui vẻ nhận lời:

“Quận chúa đã có lời thì ta đương nhiên không dám từ chối.”

Sau đó ta đi theo quận chúa đi chơi.

Lúc ra khỏi sân, ta nhìn thấy quản gia đi tới bên cạnh Vân Cảnh, nhỏ giọng nói:

"Cố Tương đã đợi bên ngoài rất lâu, điện hạ, ngài xem..."

Vân Cảnh nghiêng đầu ho khan, đợi một lúc mới ngừng lại, vẻ mặt áy náy.

"Diệu Diệu đã đi theo quận chúa ra ngoài rồi, bổn vương lại vừa bị cảm, nếu lây cho nhạc phụ thì không tốt. Ngươi đi truyền lời, bảo đợi một thời gian nữa khi nào bổn vương khỏe thì nhất định sẽ dẫn Diệu Diệu tới thăm."

Ta: "......"

Thế mà nói là giao cho ngươi sao?

_____________

Người ta thì đang gấp gần chết, còn ngươi thì ở đấy cảm mạo!

Ta nhận ra, Vân Cảnh rất rõ bên nào nặng bên nào nhẹ.

Quận chúa quay đầu nhìn ta, trêu chọc: "Sao vậy, đau lòng cho cha ngươi và gia đình của hắn sao?"

Ta nhíu mày: "Dù thế nào ông ấy cũng là phụ thân của ta, sao điện hạ có thể để người ta đợi bên ngoài lâu như thế?"

Ta cầm lấy một quả mơ khô.

"Ít nhất cũng phải cho người ta uống một ly trà chứ."

Quận chúa: "..."

Không thể không cảm thán về độ giàu có của quận chúa. Đến xe ngựa cũng vô cùng thoải mái.

Ta ôm gối, “Sao không thấy Tiêu Kỳ?”

Bình thường hắn suốt ngày kè kè bên cạnh quận chúa mà?

Quận chúa bĩu môi.

“Đang vui vẻ, đừng nhắc tới hắn.”

À. Xem ra lại bị người ta lạnh nhạt rồi.

Con người của ta từ trước đến nay luôn biết điều, chuyện không nên hỏi thì tuyệt đối không hỏi, nhưng ta không hỏi, không có nghĩa là người khác sẽ không nói.

Quả thật biệt viện của quận chúa rất tốt.

Không những ấm áp mà còn thanh tịnh.

Nhưng sự thanh tịnh nhanh chóng bị phá vỡ.

Trên bàn, quận chúa nhíu đôi mày đẹp, nôn nóng ném một lá bài ra ngoài.

"Rõ ràng hôn ước giữa ta và Thái tử đã bị hủy, hắn còn không vui cái gì nữa!"

Ái chà chà.

Ta và Lâu Lan nhìn nhau bằng ánh mắt nhiều chuyện.

Lâu Lan ngầm hiểu, một lát sau lại bưng đĩa đầu thỏ cay tới.

Ta: "..."

Quả nhiên là nha đầu do ta dạy dỗ!

"Cố Diệu Diệu, rốt cuộc ngươi có đang nghe ta nói không?" Quận chúa rất bực bội.

Ta ngừng gặm đầu thỏ, chần chừ:

"... Hay là gọi hai vị công tử tới đây cho người luyện cung? Nhưng mà khả năng năng của người đã rất giỏi rồi, ta nghĩ vẫn nên... Ngồi đây ăn thì hơn?"

Thấm Dương quận chúa càng tức giận hơn.

"Khả năng bắn tên của ta chính là do Tiêu Kỳ dạy, bây giờ thì sao? Bảo hắn thi với ta, lần nào hắn cũng cố tình thua hết! Là có ý gì! Hắn có phải đàn ông không!"

Là con trai của Binh bộ thượng thư tiền nhiệm nên đương nhiên là có bản lĩnh, nhưng không ngờ hai người lại có quá khứ sâu xa?

Nàng lại nhìn về phía ta, vẻ mặt hết nói nổi.

"Cả ngươi nữa, bình thường ngươi chua ngoa nóng nảy lắm mà, sao nay ngồi im re vậy?"

???

Ta chỉ ăn hơi nhiều thôi mà? Quận chúa tức đàn ông thì mắng ta làm gì?

"Đầu bếp ở đây nấu ăn ngon như thế, khi nào cho ta mượn nhé."

Thấm Dương quận chúa khẽ lẩm bẩm nói gì đó, ta không nghe rõ: "Có phải người đang mắng ta không?"

Quận chúa: "......"

Chiều muộn bọn ta đang định trở về thì nghe được một tin sốc.

Thái Tử tạo phản ép thoái vị rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play