Trịnh Bảo Châu nghe Tề Thịnh khen Khúc Trực đến thế, hết kiên nhẫn phản bác một câu: “Chính là thế, mới có thể làm nổi hình tượng “vì nước vì dân” của cậu ta đó.”
Tề Thịnh hỏi ngược lại: “Sao cô lại biết cậu ấy không thật lòng chớ?”
“Vì tôi hiểu cậu ta á.” Trịnh Bảo Châu dứt lời, lại nhớ tới cảnh Khúc Trực dịch xe đạp công cộng tối qua. Ngày đông giá rét, trời vừa tối vừa lạnh, cô cũng chẳng rõ Khúc Trực muốn gì.
Lẽ nào bị hình tượng của mình ám mệ nó rồi??
Tề Thịnh ngẫm nghĩ, hỏi Trịnh Bảo Châu: “Ví dụ có một người đạo đức giả, nhưng anh ta làm việc tốt cả đời, vậy anh ta có được xem là người tốt không?”
Trịnh Bảo Châu đáp: “Đối với người khác mà nói là có, nhưng đối với người hiểu anh ta, thì anh ta là phường dối trá.”
Tề Thịnh ngả người về phía trước, nhìn bóng lưng Trịnh Bảo Châu: “Tôi tò mò đấy, vì sao cô lại thấy lão Khúc làm những việc ấy, là để mua danh chuộc tiếng hử?”
“Vì tôi biết thế, hình tượng của cậu ta xây dựng tốt như thế, cho dù cậu ta làm gì sai, cũng chẳng ai tin.” Trịnh Bảo Châu nói xong, nhìn Tề Thịnh qua gương chiếu hậu, “Chính là nói những người bị bề ngoài của cậu ta lừa như anh đấy.”
“…” Tề Thịnh lặng đi một lúc, càng tò mò hơn trước, “Cho nên lão Khúc đã làm chuyện gì sai thế?”
Trịnh Bảo Châu giật giật khóe miệng, lại đem lời nuốt trở về: “Thôi, lười nói, dù sao nói ra anh cũng không tin.”
“…Cô không nói sao biết tôi có tin hay không chớ!” Tề Thịnh làm một người đam mê drama, thứ khiến anh ta khó chịu nhất là nói một nửa giấu một nửa này, “Cô nói với tôi đi mà, tôi phân tích giúp cho!”
“Không nói, nhớ tới lại bực mình.”
Tề Thịnh: “….”
Thôi, chốc nữa anh ta sẽ hỏi thẳng Khúc Trực! Anh ta thật muốn xem xem lão Khúc đã làm gì sai, mà khiến Trịnh Bảo Châu ghim từng ấy năm.
Giờ này đúng vào giờ cao điểm tan tầm, xe của Trịnh Bảo Châu bị tắc đường một lúc, đến nhà hàng chậm hơn dự kiến một chút. Nhà hàng này là nhà hàng đồ Tàu đầu tiên cô mở, kinh doanh nhiều năm, diện tích đã mở rộng mấy lần, nội thất trang trí bên trong cũng đổi mấy lần rồi. Không ít cửa hàng chung quanh mở cửa không bao lâu đã đổi chủ, chỉ có nhà hàng của bọn họ luôn sừng sững không ngã.
Cô đỗ xe xong, bèn dẫn Tề Thịnh vào. Tề Thịnh lần đầu tới đây ăn cơm, trang trí trong nhà hàng rất thời thượng, người vào ăn cơm phần lớn là thanh niên. Trong nhà hàng cũng có phòng riêng, thường dùng để chuẩn bị tiệc. Hôm nay Trịnh Bảo Châu qua còn đặt trước một phòng riêng, phục vụ ở nhà hàng đều nhận ra Trịnh Bảo Châu, thấy cô dẫn người vào, liền mời bọn họ vào phòng riêng.
“Đây là menu, anh xem thử đi.” Trịnh Bảo Châu đưa menu cho Tề Thịnh, Tề Thịnh liếc nhìn giá, tính là tầm trung, anh ta vẫn mời được. Anh ta cười đưa menu lại cho Trịnh Bảo Châu: “Đã nói là tôi mời, cô cứ gọi món đi.”
“Ô kê.” Trịnh Bảo Châu cũng không nhìn menu, gọi vài món đặc sắc trước, cùng một số món giới hạn theo mùa, “Tạm như vậy đã, nếu lát nữa Khúc Trực tới, không đủ mình lại gọi thêm.”
“Được.”
Nhân viên phục vụ thu menu đi ra ngoài, một người khác đi vào đưa nước rót trà cho họ, còn bưng lên một ít đồ ăn vặt.
Hai người ngồi một chốc, người phục vụ đã dẫn Khúc Trực tới. Tề Thịnh không ngờ Khúc Trực tới sớm thế, nhìn anh mấy phần kinh ngạc: “Hôm nay ông không tăng ca à?”
“Ừ.” Khúc Trực gật đầu, ngồi vào bàn, “Hôm nay đi sớm một tí, tôi ngồi tàu điện ngầm, nhanh lắm.”
“Ồ….thảo nào.” Tề Thịnh nói đoạn, cười tủm tỉm nhìn anh, “Hóa ra ông muốn ăn cơm với cô Bảo Châu đến thế nha.”
“….” Khúc Trực bưng chén trà, nhấp một ngụm trong chén, “Ông nghĩ nhiều rồi, bữa này ông trả tiền, được ăn chùa tội gì không ăn.”
“….” A, cái thằng này.
Người phục vụ thấy có người mới vào, bèn đưa menu cho anh, Khúc Trực ngó qua, đồ ăn ở nhà hàng này tuy cũng là kiểu Trung, nhưng tinh xảo hơn những món ở khách sạn của Trịnh Bảo Châu, nhà hàng của khách sạn bán thuần đồ dân giã, món ở đây được thiết kế hoa lá cành hơn.
Anh gọi hai món Trịnh Bảo Châu chưa gọi, rồi trả menu cho người phục vụ/
Tốc độ lên món của nhà hàng rất khá, Khúc Trực còn chưa uống xong trà, những món Trịnh Bảo Châu gọi đã được bưng lên. Tề Thịnh thử một miếng tôm nõn, quay qua gật như giã tỏi với Trịnh Bảo Châu: “Hương vị không tồi, màu sắc xào ra cũng đẹp, nhìn lóng la lóng lánh.”
Trịnh Bảo Châu đương nhiên cũng khen không dứt miệng về đầu bếp nhà mình: “Những món tối nay đều do Vương Vũ Kỳ tự làm đó, chị ấy giờ đã là bếp chính ngang hàng với sư phụ Triệu rồi.”
Khúc Trực nghe thế, nhớ lại người học việc nhỏ cô kể khi trước: “Là người học việc nhỏ cậu nói hôm trước hả?”
“Phải á.” Trịnh Bảo Châu gật đầu, “Chị ấy rất có tài nấu ăn, lúc sư phụ Triệu vừa tới, còn có thành kiến vì chị ấy là con gái, bây giờ sư phụ Triệu lại là người khen chị Vương nhiều nhất ấy.”
Tề Thịnh vừa gắp thức ăn vừa nói: “Tay nghề của cô ấy quả không tồi nha, món này nhìn có vẻ phình phường, nhưng ăn vào miệng cái là có vị khác ngay.”
Trịnh Bảo Châu nói: “Tiếc cái giờ phòng bếp đang bận, nếu không có thể để các anh gặp bếp chính của nhà tôi rồi. Ầy, nói cho cùng, vẫn là mị có mắt nhìn người.”
Trịnh Bảo Châu nói nói, bắt đầu bưng bô chính mình, rằng năm ấy mình làm thế nào từ một đống người chọn ra người bình bình như Vương Vũ Kì.
Cơm nước xong thời gian cũng chưa quá muộn, Trịnh Bảo Châu đã lên kế hoạch đi bách hóa Ánh Sao shopping, Tề Thịnh rất là thức thời ngỏ ý: “Tôi không đi đâu, về trước đây, lão Khúc ông đi cùng cô Bảo Châu nhé, lát nữa cùng về nông trường Ánh Sao mà.”
Khúc Trực liếc Trịnh Bảo Châu một cái, không nói gì, Trịnh Bảo Châu thấy anh không từ chối, nghĩ bụng chắc cậu ta muốn đi ké xe mình đây: “Tùy, cậu ta thích đi thì đi, tôi có ngăn được đâu.”
“Vậy hai người cùng đi đi, lão Khúc còn xách đồ giúp cô được ó.” Tề Thịnh sắp xếp cho họ, xong việc chạy lấy người.
Bách hóa Ánh Sao cách nhà hàng không xa, Trịnh Bảo Châu ngồi lên xe, phát hiện Khúc Trực mở cửa ghế phụ, cong eo ngồi vào. Cô nhìn anh không nói gì, vẻ mặt hỏi chấm một tí, Khúc Trực dường như không thấy có gì không ổn, anh kéo dây an toàn bên người, nhìn lại Trịnh Bảo Châu: “Nhìn tôi làm gì?”
Đến bách hóa Ánh Sao, Trịnh Bảo Châu đi thẳng đến cửa hàng chuyên doanh của Bunny. Cô là khách quen của cửa hàng, sớm đã là VIP sang choảnh, nhân viên cửa hàng thấy cô thì đón tiếp nhiệt tình phi thường. Trước kia Trịnh Bảo Châu tới mua đồ, đều đi với bạn gái hoặc đi một mình, hôm nay bên cạnh cô là một anh đẹp trai xuất sắc, nhân viên cửa hàng đều không nhịn được mà nhìn anh mấy lượt.
Nhân viên cửa hàng khá thân với Trịnh Bảo Châu vừa chọn quần áo giúp cô, vừa hỏi: “Cô Bảo Châu, anh chàng đẹp trai kia là bạn trai của chị ạ? Anh ấy có phải người mẫu không?”
Trịnh Bảo Châu nghiêng mình nhìn Khúc Trực một cái, một anh chàng chân dài, eo nhỏ, đẹp zai đứng ở kia, chói hết cả mắt. Ngoại trừ nhân viên cửa hàng cứ thi thoảng nhìn trộm anh, cả khách hàng nữ cũng liếc trộm.
Cái mặt của Khúc Trực từ nhỏ đến lớn rõ rành rành là thứ tai vạ nữ sinh.
“Không, anh ta làm nghiên cứu khoa học.” Trịnh Bảo Châu đáp một câu.
Nhân viên cửa hàng kinh ngạc nhìn Khúc Trực cái nữa: “Nhà khoa học ạ? Quả không nhìn ra nha, anh ấy dáng ngon khí chất tốt, hay là chị mua cả đồ nam đi? Chỗ bọn em có mấy bộ mới, đặc biệt hợp với anh ấy ạ.”
“….” Trịnh Bảo Châu nói, “Không cần, anh ta ngồi phòng thí nghiệm cả ngày, chả có dịp để mặc.”
“….Dạ.” Nhân viên cửa hàng mang ra một chân váy màu vàng kim, đưa cho Trịnh Bảo Châu, “Chân váy này em nhìn một cái là thấy rất hợp với chị! Màu vàng kim cực kỳ nổi khí chất, không tục tí nào, lên phom cực đẹp, hoa văn chìm ở phía trên cũng rất tự nhiên.”
“Trông đẹp thật.” Trịnh Bảo Châu vừa thấy cái váy là thích, màu vàng kim này đúng là đo ni đóng giày cho cô mà.
“Em phối giúp chị set cả áo nhé, bây giờ vừa vặn cuối năm, chị đi tiệc đi chơi đều mặc được.”
“Ok.”
“Có thể thêm túi, đây là sản phẩm mới của bọn em, rất hợp với cái váy này ạ.”
Trịnh Bảo Châu nhìn nhìn, túi không tệ, nhưng lúc trước Mạnh Nhã Hâm vừa tặng cô một cái, cô còn chưa có dịp xài. Cái túi ấy cũng sáng lập lòe, có thể phối với chân váy này thành một set: “Túi thì tạm thời chưa cần, em giúp chị tìm áo đi.”
“Dạ.” Nhân viên cửa hàng lấy cái áo cùng set tới, còn mang thêm vài phụ kiện cho Trịnh Bảo Châu. Trịnh Bảo Châu thử mặc một chặp, hiệu quả lên người không tồi, hơn nữa mặc full set lên cả người đều tỏa ra mùi tiền vàng.
“Cô Bảo Châu, chị mặc cái váy này quá hợp, không phải ai cũng áp được màu vàng kim đâu ạ!” Nhân viên cửa hàng bắt đầu tung hường với Trịnh Bảo Châu, “Phối thêm mấy phụ kiện này, thì chắc mẩm lung linh là lên luôn!”
Trịnh Bảo Châu biết cô nàng muốn cô mua hết set này, mới tâng bốc như vậy, nhưng set đồ này đúng đẹp, mua cũng không lỗ. Cô chiếu gương quay sang hướng khác, khóe mắt liếc ra chỗ Khúc Trực vừa đứng, giờ đã chẳng còn ai.
Nhân viên cửa hàng nhanh nhạy phát hiện ánh mắt cô, nói: “Quý anh vừa nãy tự dưng đi mất, không nói gì với bọn em, có thể là đi vệ sinh chăng.”
Trịnh Bảo Châu không cảm thấy anh sẽ đi vệ sinh, chắc là chán ở đây chờ cô thử đồ thôi. Nghĩ lại cũng đúng, Khúc Trực chả khinh cô mang vàng dát bạc, ăn mặc lấp lánh đẹp đẽ nhất còn gì?
“Mặc kệ anh ta.” Trịnh Bảo Châu soi gương xong, nói với nhân viên, “Chị lấy cả set này nhé.”
“Dạ dạ, chị xem còn có gì không vừa người không ạ? Bọn em có thể sửa giúp ạ.”
“Không cần, rất vừa rồi.” Trịnh Bảo Châu đang chuẩn bị thay đồ ra, liền thấy Khúc Trực quay lại. Trong tay anh xách theo túi giấy có LOGO của Thiên Đường Bánh Ngọt, Trịnh Bảo Châu lại gần, nhìn túi giấy trong tay anh một cái: “Cậu đi mua bánh ngọt à?”
“Ừ.” Khúc Trực gật đầu, “Nghe nói Thiên Đường Bánh Ngọt ở đây rất nổi tiếng.”
Trịnh Bảo Châu ồ một cái hiểu ra, Khúc Trực giống cô, thích ăn bánh ngọt nhỏ. Thiên Đường Bánh Ngọt mới mở cửa hai năm nay, Khúc Trực nhiều năm ở nước ngoài, chưa từng ăn ở đó.
“Tôi còn mua một miếng mousse dâu tây, tôi nhớ cậu thích loại này.” Khúc Trực mở túi giấy ra, đưa Trịnh Bảo Châu xem. Trịnh Bảo Châu cúi đầu ngó vào túi, trong đó có một miếng mousse dâu tây.
“Không phải chớ, cậu tính mời tôi ăn bánh hả?” Trịnh Bảo Châu nửa tin nửa ngờ nhìn anh một cái. Khúc Trực ho khẽ một tiếng, giải thích: “Lần trước cậu mời tôi ăn khuya, tôi có đi có lại thôi.”
“Ồ….”
“Hơn nữa tôi chờ ở đây cũng chẳng có gì làm.” Khúc Trực lại bổ sung cho mình một câu.
Trịnh Bảo Châu nghe anh nói vậy, cố ý giơ tay xoay một vòng trước mặt anh: “Ai bảo cậu chẳng có gì để làm, không phải cậu có thể chọn đồ giúp tôi à? Xem, bộ này thế nào?”
Ánh mắt của Khúc Trực dừng trên người cô mấy giây, thoáng mất tự nhiên khẽ dịch mắt đi: “Rất hợp với cậu.”
Trịnh Bảo Châu chờ nghe anh mỉa mai, không ngờ anh lại nổ một câu như vậy, suýt nữa chỉnh chết cô.
Khúc Trực bị làm sao vậy, đổi chiến thuật à?
Trịnh Bảo Châu nhìn anh: “Không phải chứ, không phải chứ, cậu đang khen tôi à? Không phải cậu nên nói là, ha, tôi thấy cậu nên sửa tên thành Trịnh Bảo Khí thì hơn.”
Khúc Trực: “….”
Lúc trước anh từng nói thế thật.
Trịnh Bảo Châu thấy anh không đáp, nghi ngờ quan sát anh: “Sao tôi thấy gần đây cậu cứ quai quái nhỉ?”
“….” Khúc Trực hơi nhếch mép, “Có à?”
“Có.” Trịnh Bảo Châu nói chắc như đinh đóng cột, “Chớ không phải cậu đang diếm tuyệt chiêu nào đấy chứ?”
“Rồi.” Trịnh Bảo Châu lại nhìn anh một cái, rồi đi thay bộ đồ trên người ra, sau đó thanh toán để về.
Dọc đường về, Khúc Trực vẫn ngồi ở ghế phụ lái, Trịnh Bảo Châu đột nhiên phát hiện mình bắt đầu quen rồi.
Vậy là Khúc Trực chơi bài gây mê kẻ địch hử? Nhất định là thế, không chừng đợi cô buông lỏng cảnh giác cái là chơi lớn ấy chứ!
Nhưng chắc anh không động tay vào bánh mousse dâu tây đâu, thế nên cô vẫn sẽ mang bánh về phòng ăn.
Khúc Trực mua cho mình bánh mousse matcha berry, bánh chỉ có một miếng nhỏ, ăn xong anh đi tắm một cái, chuẩn bị sấy tóc rồi ngủ. Tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, Khúc Trực mặc áo tắm, cầm cái khăn lớn vừa lau tóc, vừa bước ra ngoài.
Di động để đầu giường sáng lên một cái, Khúc Trực đi qua cầm lên xem, là Tề Thịnh nhắn tin cho anh.
Tề Thịnh: Ông và cô Bảo Châu về rồi hả? [Đầu chó 🐶]
Khúc Trực: Có gì nói nhanh
Tề Thịnh:….Con người ông thật chẳng lãng mạn tí nào
Khúc Trực: Quái, sao tôi lại muốn lãng mạn với ông nhể?
Tề Thịnh: [Cười mỉm 🙂]
Tề Thịnh: Thế tôi nói thẳng, lúc nhỏ ông làm chuyện gì sai, khiến cô Bảo Châu nhớ mãi tới giờ hả?
Khúc Trực:?
Tề Thịnh: Đừng vờ vịt nữa, hôm nay người ta nói đó, lúc nhắc tới còn giận tím người
Khúc Trực nhíu mày, lúc nhỏ anh làm gì sai nhỉ? Anh cũng muốn hỏi Trịnh Bảo Châu.
Tề Thịnh: Hay là ông lừa tình em gái nào? Tôi thấy cái ông dễ sai nhất chỉ có cái đấy.
Tề Thịnh: Đẹp zai gây tội nha.
Khúc Trực: ….Cái sai lớn nhất đời tôi, là vào cùng công ty với ông đấy.
Tề Thịnh: [Cười mỉm 🙂]
Khúc Trực để di động xuống, không để ý anh ta nữa, nhưng lúc sấy tóc anh vẫn tự hỏi vấn đề này.
Rốt cuộc anh đã làm gì sai??
Bên Trịnh Bảo Châu thì đã ăn hết bánh rồi ngủ ngon lành, chả lo tí gì về lượng calo. Hôm sau cô cũng không nhận được vai, không cần chạy tới phim trường. Cô phát hiện mặt hàng này đúng là tăng nhiều cháo ít, không nhận được vai diễn là chuyện thường ngày ở huyện của nhóm diễn viên quần chúng.
Nhưng Trịnh Bảo Châu cũng không gấp, không có vai thì cô tiếp tục nhìn video luyện diễn xuất và đọc thoại trong phòng, một buổi sáng nhanh chóng trôi qua. Cô bấm thời gian, nhắn một tin cho Tiểu ngọc, kêu cô nàng bỏ giúp bữa trưa vào người máy để nó đưa lên.
Hai ngày nay Trịnh Bảo Châu cưng con người máy này vô cùng, không thèm xuống lầu ăn cơm luôn.
Lúc này Tiểu Ngọc đang dạy một cậu shipper sử dụng người máy, cậu ta mang mũ bảo hiểm, nghe nghiêm túc ra trò.
“Sao nào, thao tác đơn giản lắm phải không?” Tiểu Ngọc theo học Tề Thịnh hai ngày, đã chính thức tốt nghiệp, dạy cho cậu chàng đâu ra đấy, “Như này thì lúc bọn chị bận, các em cũng tự dùng được, không phải mất thời gian.”
“Dạ dạ, hiểu rồi.” Cậu chàng gật đầu, đưa tay sờ con người máy tròn ủng, “Công nghệ bây giờ tiên tiến quá ta.”
“Phải ha, công nghệ thay đổi cuộc sống!” Tiểu Ngọc nói xong, đoạn thấy ngoài cửa có một anh giai trẻ tuổi đi vào. Anh ta mặc áo măng tô, quấn khăn quàng kẻ ô vuông. Sau khi vào, liền đứng trong sảnh ngó trái ngó phải.
“Chào anh.” Tiểu Ngọc cất tiếng chào, thấy người này hơi quen quen.
Quái, cô thấy anh ta ở đâu nhỉ?
Cô còn chưa nghĩ ra, đối phương đã đi tới quầy lễ tân, mở miệng nói với cô: “Chào cô, tôi muốn tìm Lương Tuệ Tuệ.”
Tiểu Ngọc ngây ra, cô đã nhớ ra là thấy anh ta ở đâu rồi!
Đây chẳng phải tra nam cấp vũ trụ – Lý Dật Phàm sao!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT