Sau buổi nói chuyện với Tư Không Liên, Dị Quang Bảo bắt đầu nghĩ về lý thuyết về sinh tử kia.
“Có sinh thì có tử, nghĩa là nếu có hồi sinh thì có hồi tử?” Dị Quang Bảo lẩm bẩm trên giường “Hồi tử là cái gì cơ chứ?”
Càng nghĩ càng thấy rối nhưng cậu cảm thấy có vẻ đây là một hướng suy nghĩ hợp lý. Sinh mệnh vốn không thể sinh ra từ máy móc hay kĩ thuật công nghệ được. Sự sống được sinh ra từ cái chết, đó là điều cậu kết luận được.
Hôm sau Dị Quang Bảo dậy thật sớm, gọi điện xin nghỉ rồi bước vào phòng thí nghiệm. Trước giờ, nghiên cứu vẫn tiếp tục theo cơ sở của Dị Ninh và Dị Lương Tân, đang trong giai đoạn nghiên cứu lên cơ thể người. Tuy nhiên, trong phòng vẫn có vài con chuột bạch để thí nghiệm khi có lối nghiên cứu khác, hôm nay là lúc dùng đến chúng.
Dị Quang Bảo nhìn những thi thể trong phòng nghiên cứu này, dù Viên Thượng và Kế Hàn Phong vẫn bảo đó là những cái xác được hiến tặng nhưng cậu biết chủ yếu là đào trộm.
Tổ chức nghiên cứu của cậu vốn hoạt động bí mật, làm gì có chuyện dễ dàng tiếp nhận những cái xác hiến cho y học. Cậu cũng đã đọc một bài báo về vụ đào mộ trộm xác ở một thị trấn nọ vào 25 năm trước, khá chắc rằng có liên quan đến tổ chức.
Mặc dù cảm thấy đây là hành động không hay, nhưng cậu tự nhủ người chết rồi, cũng không gây tổn hại đến ai, thành tựu sau này đạt được sẽ có ích hơn. Thật ra đó chỉ là lời ngụy biện của cậu, Dị Quang Bảo cảm thấy việc đó vẫn là không tôn trọng người đã khuất, có điều cậu cần phải thực hiện mong ước của ba mẹ đã qua đời.
Bây giờ, Dị Quang Bảo lấy hai con chuột bạch ra và bắt đầu thực nghiệm lý thuyết của mình.
Viên Thượng thấy Dị Quang Bảo làm việc từ sáng đến tối, bình thường cậu chưa bao giờ nhiệt huyết như vậy, thế nên Viên Thượng đoán chắc là cậu vừa có một phát hiện rất quan trọng.
Sau khi bước ra khỏi phòng thí nghiệm, Dị Quang Bảo liền bị Viên Thượng chặn đường “Thanh Cốc, cháu vừa làm gì rồi.”
“Có thì có, nhưng mà…”
“Có gì không ổn ư?”
“Phải, không ổn chút nào.”
“Nói ra chú nghe nào.”
“Có sinh thì phải có tử.” Dị Quang Bảo làm bộ mặt u ám.
“Nghĩa là sao?” Viên Thượng không hiểu được ý của Dị Quang Bảo.
“Cháu đã tìm ra cách hồi sinh người chết rồi.” Dị Quang Bảo nói.
“Thế thì quá tốt rồi còn gì.” Viên Thượng không giấu được sự vui mừng, anh ta cứ nghĩ là sẽ mất thêm năm, mười năm nữa mới có kết quả, không ngờ lại nhanh đến như vậy. “Cháu còn lo cái gì nữa.”
“Nhưng mà để hồi sinh một người thì cần hy sinh một người khác.” Dị Quang Bảo đi vào vấn đề chính.
“Thì sao? Chúng ta sẽ lấy đi sự sống của những người không đáng sống, như bọn tử tù chẳng hạn. Rồi sau đó sẽ cho những người xứng đáng hơn sự sống đó.” Viên Thượng thuyết phục.
“Chú có chắc điều đó có thể thực hiện không?” Dị Quang Bảo hỏi.
“Ý cháu là sao?”
“Cháu sợ rằng nếu nghiên cứu này thành công, thì việc sống hay chết sẽ không còn là quyền của con người nữa.” Dị Quang Bảo nói. “Nhu cầu sống luôn cao hơn chết, đến một lúc nào đó, liệu có thể những kẻ quyền lực sẽ chiếm đoạt hết mạng sống về phía mình không?”
“Điên rồ quá đấy, cháu đang nghĩ quá nhiều rồi.” Viên Thượng nổi nóng, anh ta không quan tâm đến thế thái nhân tình, chỉ cần Trần Lệ Mẫn sống lại là được.
“Có lẽ vậy, cháu xin lỗi.” Dị Quang Bảo cảm thấy không nên tranh cãi với Viên Thượng lúc này.
“Thế thì tốt, chắc ghi chép và kết quả thí nghiệm vẫn ở trong đó phải không? Chú sẽ vào xem thử rồi báo cáo lại với tổ chức.” Viên Thượng nói rồi bước vào phòng thí nghiệm.
Dị Quang Bảo ra khỏi khu vực bí mật, cậu vẫn cảm thấy rất đắn đo về kết quả nghiên cứu này. Cậu biết nếu hỏi Kế Hàn Phong thì sẽ nhận được câu trả lời như kiểu có tiền là được, lo làm cái gì.
Thế thì mình nên làm gì đây nhỉ? Dị Quang Bảo tự hỏi, bỗng cậu nghĩ tới Tư Không Liên, cô ấy là người duy nhất mà cậu có nhắc về việc hồi sinh người chết.
“Có lẽ mình sẽ giả vờ đặt giả thuyết dựa trên thực tế, để xem cô ấy sẽ nghĩ thế nào về tình huống này.” Dị Quang Bảo tự nói với mình như vậy. Cậu chỉ cần có người đồng tình với mình rằng không nên tiếp tục hướng nghiên cứu này thì sẽ ngăn cản Viên Thượng lại ngay.
Lúc đến công ty thì chỉ còn bảo vệ ở đó, họ thắc mắc không hiểu sao cậu lại tới muộn như vậy. Dị Quang Bảo giải thích rằng mình cần xem chút tài liệu để ở công ty.
Họ trầm trồ trước sự siêng năng làm việc đó của cậu.
Dị Quang Bảo nhanh chóng đi tới tòa nhà bỏ hoang, mở khóa rồi lên tầng thượng.
“Tư Không Liên nói đúng, đi nhiều chắc sẽ quen.” Hôm nay, cậu cảm thấy đỡ mệt hơn hôm qua.
Tuy nhiên, lúc lên tới tầng thượng thì không thấy Tư Không Liên đâu.
“Có lẽ hôm nay cô ấy không tới đây chăng? Hay là về rồi nhỉ?” Dị Quang Bảo tự hỏi rồi quyết định sẽ ở lại đợi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT