Chiếc xe dừng lại trong một gara, Kế Hàn Phong bước xuống xe, quay sang nói với Dị Lương Tân “Còn không mau xuống đi, chờ tôi mở cửa nữa à?”

Dị Lương Tân xuống xe, tỏ vẻ khó chịu. Kế Hàn Phong không quan tâm thái độ của ông “Nơi này từng là nơi làm việc của giáo sư Lưu, tôi có kể rồi đấy. Tôi có điều này cần nói rõ với ông, dù tổ chức gọi quan hệ giữa chúng ta là giáo sư và trợ lý, nhưng tôi thích gọi là cộng sự hơn. Nghĩ xem, ông thì lo việc trong phòng nghiên cứu, còn tôi thì ra ngoài đem mẫu vật về cho ông, bảo vệ sự bí mật của nơi này. Ông không thể thiếu tôi, thế nên đừng có lên giọng kẻ cả ở đây, nhé.”

Dị Lương Tân gật đầu, cảm thấy không nên gây sự với hắn. “Còn về trợ lý cũ của tôi thì sao? Lúc trước cậu ta giúp tôi cả ở trong và ngoài phòng thí nghiệm, có thể gọi cậu ta tới đây chứ?”

“Ông có thể liên hệ lại với hắn, cũng tốt, tôi chẳng biết gì về y học nên chẳng thể giúp ông, nhưng phải thận trọng, đừng để cảnh sát bám theo được.” Kế Hàn Phong dặn dò.

“Cậu không cần lo về điều đó.” Dị Lương Tân đáp.

“Ông bảo tôi đừng lo về một người vừa mới bị cảnh sát phát hiện à?” Kế Hàn Phong tỏ vẻ khinh bỉ.

Dị Lương Tân im lặng, ông không thể cãi được. Kế Hàn Phong cũng không có ý định công kích ông tiếp, hắn ta bước tới một bức tường, dùng điều khiển mở ra một cánh cửa bí mật. Hắn giải thích “Giáo sư Lưu thiết kế nơi này chỉ có thể mở bằng điều khiển từ xa, nên giữ cái này cho cẩn thận đấy.”

Cửa bí mật mở ra một không gian rất hẹp, có cầu thang bộ nhỏ dẫn xuống bên dưới. Dị Lương Tân không rõ làm sao họ vận chuyển máy móc xuống phòng nghiên cứu qua lối này được.

Kế Hàn Phong không giải thích về thắc mắc đó, hắn đi trước xuống phía dưới, Dị Lương Tân đi ngay theo sau. Hắn đóng cửa bí mật lại.

Cả hai xuống tới phía dưới, Dị Lương Tân quan sát thấy nơi này tương đối giống phòng thí nghiệm cũ của mình, chỉ hơi khác cách sắp xếp. Ngôn Tình Cổ Đại

Ông quan sát các ghi chép trên tấm bảng trắng rồi tới bên kệ tài liệu lật ra vài trang xem thử.

“Phương hướng nghiên cứu của ông ta vẫn lấy gốc từ ba tôi, nhưng hướng phát triển lại khác của tôi. Việc đầu tiên tôi cần làm là điều chỉnh lại phương pháp thí nghiệm.” Dị Lương Tân nhận xét.

“Cứ làm việc của ông đi, tôi không quan tâm trong phòng thí nghiệm đang làm gì, có kết quả là được. Ông đã có kết quả gì chưa? Sao lại bị thương dữ thế? Đừng nói là xác chết hóa thành thây ma tấn công ông đấy nhé.” Kế Hàn Phong nói.

“Cậu đoán đúng đấy.” Dị Lương Tân thừa nhận.

“Hả? Ông tạo ra thây ma làm cái gì? Ai nhờ?” Kế Hàn Phong ngạc nhiên.

“Cậu chẳng hiểu gì cả, đó là bước đầu của thành công. Thây ma đã lấy lại được sự sống của thể xác, chỉ có điều là não bộ không hoạt động tốt và cơ thể có vài biến đổi. Chỉ cần khắc phục được hai điều đó thì nghiên cứu của chúng ta xem như thành công.” Dị Lương Tân giải thích.

“Được rồi, coi như ông đúng. Nhưng sao nó lại tấn công ông được? Ông không giữ mẫu vật lại à?” Kế Hàn Phong thắc mắc, lúc trước giáo sư Lưu cũng lo sợ có thể vô tình tạo ra thây ma nên luôn cố định mẫu vật thí nghiệm trên bàn giải phẫu, có điều là những cái xác qua tay ông đến một đầu ngón tay cũng chưa từng cử động.

“Đương nhiên là có, nhưng chỉ cố định thô sơ thôi nên nó thoát ra được.” Dị Lương Tân đáp.

“Vậy việc đầu tiên tôi cần làm là phải nâng cấp cái bàn giải phẫu này. Không thì có ngày ông hại chết hai chúng ta mất.” Kế Hàn Phong lại công kích vào sai lầm của ông.

Dị Lương Tân ngồi xuống ghế, nói “Dù vết thương vẫn chưa lành hẳn nhưng cũng có thể trở lại làm việc rồi. Bắt đầu nghiên cứu tiếp thôi.”

“Vẫn còn nhiều mẫu vật lắm, nhờ ơn ông nên chắc hiện tại không lấy thêm xác được nữa. Còn bao nhiêu thì dùng đỡ đi.” Kế Hàn Phong đáp.

Dị Lương Tân cực kì không vui với thái độ của trợ lý Kế, ông cố gắng nhẫn nhịn, trước giờ ông đi đâu cũng được ca tụng là giáo sư thiên tài, hiếm khi có ai không coi ông ra gì như thế này.

Nhìn những chiếc tủ đông, ông nhớ ra một việc quan trọng “Ở phòng nghiên cứu cũ, có ba cái xác lần lượt ghi tên Dị Ninh, Lương Mai Hoa và Liễu Hạ Vy, cậu có thể đem họ về đây chứ?”

“Khác với lấy trộm, giờ chúng đang bị cảnh sát chú ý tới rồi, nếu muốn lấy thì là phải cướp xác. Ông nghĩ tôi là gì? Mafia à? Tôi e là không thực hiện được đâu.” Kế Hàn Phong từ chối.

“Cậu không thể thử à? Cứ cố gắng xem thế nào.” Dị Lương Tân cố ra sức thuyết phục.

“Ông coi trọng ba cái xác đó đến vậy à?” Kế Hàn Phong ngạc nhiên.

Dị Lương Tân gật đầu. Kế Hàn Phong hỏi “Họ là cái gì của ông?”

“Ba mẹ và vợ.” Dị Lương Tân trả lời.

“Ông làm tôi tò mò rồi đấy, kể cho tôi nghe một chút về cuộc đời ông nào.”

“Cậu không cần phải biết.”

“Thế thì tôi cũng không cần phải làm.”

Dị Lương Tân đứng phắt dậy, ông không chịu nỗi tên trợ lý ngang ngược này. Ông hít thở thật sâu rồi ngồi lại xuống ghế. “Được, nếu cậu muốn nghe thì tôi sẽ kể.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play