Tiêu Mỹ Quyên vội vàng đi theo vào nhà kéo Tào Kim Hoa ra ngoài sân: "Mẹ, mẹ nghe lời con khuyên, hôm nay đừng gây chuyện nữa, anh trai con nghe thấy không tốt đâu."

"Nghe được thì nghe, hắn thì sống được bao lâu nữa chứ, tại sao chúng ta phải sợ hắn?" Tào Kim Hoa có chút không vui.

Tiêu Mỹ Quyên không nghĩ như vậy:

"Tốt nhất là nên cẩn thận một chút, mẹ đừng quên trưởng thôn đang ở đây, nếu đại ca không vui cùng Tô Vũ Ninh nói gì đó với trưởng thôn, chẳng phải chúng ta sẽ gặp xui xẻo hay sao?"

"Nào có thể! Hắn bây giờ chỉ là một tên tàn phế, trưởng thôn làm sao còn có thể nghe lời hắn?" Tào Kim Hoa nghi hoặc nói.

"Tại sao không thể? Mẹ đã quên anh ta bị thương như thế nào?"

Tào Kim Hoa sợ hãi: "Ai da, vẫn là Quyên Tử nhà chúng ta thông minh. Cũng may con kéo mẹ lại, nếu không hôm nay chúng ta sẽ gặp rắc rối to rồi.

Ngẫm lại thì thật không cam lòng. Chẳng lẽ trước khi Tiêu Mặc Hàn chết, chúng ta còn phải cung phụng con chó cái kia sao?

Tiêu Mỹ Quyên cười lạnh:

"Không quan trọng, chẳng phải chỉ khoảng ba tháng thôi sao? Lại nói thì toàn thôn chúng ta đều biết, cô ta chỉ nghĩ đến Chu Chỉ Thanh. Nếu chúng ta muốn đối phó với cô ta, thì tìm lý do gì cũng không khó."

"Đúng, đúng, đúng, tại sao Quyên Tử của tôi lại thông minh như vậy? Đi dạo một chút, về nhà mẹ sẽ chuẩn bị đồ ăn ngon cho con."

Tiêu Mỹ Quyên cười vui vẻ: "Đại ca bị thương, sức khỏe không tốt. Hiện tại cũng đã cưới vợ, từ này về sau chuyện cơm nước sẽ do một mình chị dâu chuẩn bị."

"Con nói đúng, căn nhà kia lớn như vậy, đúng là của hời cho con tiện nhân kia."

...

Tô Vũ Ninh lúc này không biết mình đã rơi vào hang sói, bước vào bếp liền trợn tròn mắt.

Đây có phải là căn bếp nơi vừa tổ chức tiệc cưới không?

Tìm cái gì cũng không có, muốn một cây bắp cải e rằng cũng khó.

Lúc Tô Vũ Ninh bước ra khỏi bếp, hai mẹ con nhà Tiêu gia đã không còn ở trong sân nữa, khó trách bọn họ lại buông tha cô dễ dàng như vậy. Xem ra là đợi cô đi tìm bọn họ.

Nghe nói nhà họ Tiêu vừa mới xây một ngôi nhà bằng gạch nung, lúc bàn chuyện hôn sự với nhà họ Tô, họ nói sẽ để lại ngôi nhà gỗ cũ cho vợ chồng Tiêu Mặc Hàn ở.

Nguyên nhân là do độ ẩm trong nhà mới cao, không thuận tiện cho quá trình hồi phục của Tiêu Mặc Hàn.

Bề ngoài cho mọi người thấy là không có phân gia. Nhưng thực chất, là Tiêu gia muốn đuổi kẻ tàn phế Tiêu Mặc Hàn ra khỏi nhà.

Tô Vũ Ninh không biết những người khác trong thôn có thể nhìn thấu điều này hay không. Nhưng cô, một người mới đến đây, sau khi phân tích một chút ký ức của nguyên chủ, cũng có thể đoán được suy nghĩ của hai mẹ con Tiêu gia.

Cô đẩy cửa bước vào phòng trong: "Tiểu Mặc Hàn, bình thường anh ăn như thế nào?"

"Ăn bằng miệng." Tiêu Mặc Hàn cũng không ngẩng đầu lên.

Tô Vận Ninh bật cười: " Tôi biết là dùng miệng ăn, nhưng bình thường anh ăn cái gì, ai nấu cho anh ăn?"

Nụ cười của của cô làm Tiêu Mặc Hàn chú ý.

Đôi mắt anh đen và sâu, trong ánh mắt có chút nguy hiểm, đột nhiên nhìn khiến đối phương có chút sợ hãi.

Tô Vũ Ninh cảm thấy có chút khó chịu bị hắn nhìn chằm chằm, vô thức thu lại nụ cười.

Cô ấy khi vui vẻ vẫn có thể cười tươi khi gặp tình huống hài hước như vậy.

Tiêu Mặc Hàn bị nụ cười của cô làm cho kinh ngạc, vốn tưởng rằng mẹ nuôi sẽ tìm bừa một người mà ném hắn qua làm gánh nặng. Nhưng không ngờ cô bé này lại xinh đẹp như vậy.

Chẳng trách cô ấy vừa đến đây, đã muốn tự tử, phải chăng đã bị vẻ ngoài của mình doạ sợ cũng nên!

Cổ họng Tiêu Mặc Hàn khô cứng, gian nuốt nước bọt, cái đầu hơi cúi xuống cố gắng che đi cai chân bị thương của mình dưới chăn:

"Bình thường đều là Mỹ Quyên mang đồ ăn tới đây."

"Hôm nay cơm đã mang tới cho anh chưa?" Bụng Tô Vũ Ninh đúng lúc réo lên một tiếng.

Bản thân nguyên chủ có chút suy dinh dưỡng, thân thể gầy yếu, lại suốt ngày làm lụng vất vả, xong lại lăn lộn một ngày bái đường rồi tự sát, cả ngày nay chưa uống được giọt nước nào.

Tô Vũ Ninh vẫn có thể đứng đây nói chuyện với Tiêu Mặc Hàn là bởi vì linh hồn của cô mạnh mẽ.

"Ở kia." Tiêu Mặc Hàn chỉ vào bậu cửa sổ.

Trong đó có một chiếc mâm gỗ bày một đĩa bắp cải xào, một đĩa thịt bằm xào đậu que cùng một tô cơm trắng lớn.

Có lẽ là bởi vì hôm nay có đám tiệc, đồ ăn trông ngon hơn Tô Vũ Ninh mong đợi.

Cô đưa tay nhận lấy mâm cơm: "Anh ăn cơm chưa?"

"Ừm, tôi ăn rồi, cô ăn đi!"

Đồ ăn rõ ràng còn nguyên vẹn, làm sao hắn có thể đã ăn được chứ.

Chỉ sợ cô vợ mới cưới bưng mâm cơm lên, sau đó lại có trò hề khiến hắn không có cơ hội ăn cơm!

*•*•*•*•*•*•*•*•*•*•*•*

Mình chỉ đăng truyện duy nhất tại wattpad (nineteeen) và page cá nhân của mình(Sâu Gạo - truyện sẽ được đăng lên page trước wattpad ạ)

Edit: Fuhy24🌱

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play