Ánh mắt của Nghệ Thuần chuyển dời từ Đan Quân sang Cung Tử Ngôn, ánh mắt khẽ thay đổi, nhưng lời nói ra lại là nói với Đan Quân: "Được, hy vọng cậu có thể tuân thủ lời nói."
Đan Quân khẽ cười: "Tất nhiên."
Nghệ Thuần lạnh lùng nhìn Đan Quân, mang theo sự kiêu ngạo rời khỏi lớp học.
Nghệ Thuần rời đi không hề ảnh hưởng đến tâm trạng của mọi người, không khí trong lớp học ngay lập tức bùng nổ.
Có người cảm thán, không biết đây được coi là chiến tranh thế kỉ nào.
Có người lại trực tiếp hỏi Đan Quân: "Học bá, chắc là cậu sẽ không thua đâu nhỉ?"
"Sao Đan Quân có thể thua được." Phong Sở còn phản ứng kịch liệt hơn Đan Quân, cậu ta ngay lập tức nhảy dựng lên: "Đó là do cậu ta không muốn đứng top 1, nếu như muốn thì chả có gì có thể ngăn được."
Phong Sở vừa lên tiếng, những người khác đều không dám nói thêm gì nữa.
Đàn em của Phong Sở ngay lập tức chuyển một chiếc ghế đến cho Đan Quân, Đan Quân nói cảm ơn xong liền ngồi xuống bên cạnh Cung Tử Ngôn, cũng không để tâm đến việc người khác ở sau lưng bàn tán chuyện của cô ấy và Nghệ Thuần.
Cung Tử Ngôn cũng phát hiện ra, hình như cô ấy không hề để tâm đến ánh mắt của người khác như thế nào, nói đúng hơn thì không phải là không để tâm, mà cô ấy lười đến mức không thèm để ý đến mấy người đó.
Có vẻ như tính cách vô cùng lãnh đạm.
Giáo viên của tiết tự học buổi tối cũng đã đến, sau khi nhìn thấy Đan Quân cũng ngây người ra một lúc, nhưng sau đó cũng không có phản ứng gì thêm, sau khi nói với học sinh vài câu liền lên bục giảng ngồi.
Đan Quân cũng bắt đầu giảng bài cho Cung Tử Ngôn. Đầu tiên, cô ấy bảo Cung Tử Ngôn mở quyển sổ ghi chép ra.
Mấy lần tiếp xúc trước thời gian quá ngắn, lần này Cung Tử Ngôn có thể ngửi thấy được rõ ràng mùi cà phê nhàn nhạt trên người đối phương, ngửi kĩ thêm chút nữa thì hình như còn có một chút hương sữa, cảm giác ngọt ngào khiến cho người khác vô cùng thoải mái.
Cung Tử Ngôn cảm thấy hơn bất an, cô lén lén nhìn Đan Quân một lượt từ trên xuống dưới.
Nước da của cô ấy vô cùng đẹp, không có một chút khuyết điểm nào, ngũ quan cũng vô cùng hòa hợp, nhưng bởi gì đeo cặp kính không được hợp với khuôn mặt lắm nên nhan sắc bị giảm đi rất nhiều. Nhưng trên người cô ấy lại có một loại khí chất vô cùng cuốn hút, khiến cho người khác không thể nhìn rõ con người thật bên trong ra sao.
"Mình đã chuẩn bị một kế hoạch học tập dựa theo năng lực thực tế của cậu." Đan Quân đưa cho cô một bảng kế hoạch học tập: "Sau này cậu cứ học theo kế hoạch học tập này."
Nhưng tâm trí của Cung Tử Ngôn lúc này lại không hề đặt ở việc học tập. Nghệ Thuần đã ra lời thách đấu với Đan Quân, sao cô ấy nhìn như không hề có chuyện gì vậy. Nếu như thua thì một tháng tiếp theo mỗi ngày cậu ấy đều phải đợi ở cổng trường đón Nghệ Thuần đi học.
Chuyện này giống như mỗi ngày đều bị người khác sỉ nhục vậy.
"Còn chỗ này.." Đan Quân mở sách của Cung Tử Ngôn ra bắt đầu đánh dấu những cột mốc quan trọng. Nhưng rất nhanh sau đó cô ấy đã nhận ra trạng thái bất thường của Cung Tử Ngôn: "Cậu sao thế?"
Cung Tử Ngôn nhìn người bên cạnh bằng ánh mắt lo lắng: "Thật ra cậu không cần lãng phí thời gian lên người mình, thời gian của cậu quý giá như vậy nên dành thời gian ôn tập cho bản thân."
Dù sao thì Nghệ Thuần cũng là người tháng nào cũng xếp ở hạng đầu tiên.
Đan Quân chống cằm nhìn cô, mỉm cười: "Cậu lo cho mình à?"
Không biết lý do tại sao, nhưng nụ cười này của Đan Quân lại khiến cho cô có một loại cảm giác được an ủi khó nói thành lời, cảm giác như vấn đề có khó đến đâu Đan Quân đều có thể xử lý đâu ra đó.
Cung Tử Ngôn thành thật gật đầu. Tuy rằng cô không hiểu tại sao mọi chuyện tại đi lệch với quỹ đạo ban đầu, như dù sao thì nguyên do mọi chuyện cũng từ cô mà ra: "Nếu như.. Mình không nói là cậu nhất định sẽ thua, mình chỉ lấy ví dụ, nếu như cậu thua, thì để mình đến cổng trường đứng thay cậu nhé."
Đan Quân bị bộ dáng này của Cung Tử Ngôn chọc cho bật cười, cô ấy giơ tay khẽ cao đầu Cung Tử Ngôn, khẽ mỉm cười: "Không cần lo lắng, chuyện nhỏ như thế này cậu không cần phải quan tâm."
Thi đấu với người đứng đầu khỏi chẳng lẽ lại là chuyện nhỏ?
Nếu như Đan Quân thua, mấy người bên cạnh Nghệ Thuần thể nào cũng cười nhạo cậu ấy.
Tuy chỉ mới quen biết mấy ngày, nhưng Cung Tử Ngôn dù thế nào cũng không nhẫn tâm để cậu ấy bị thiệt thòi: "Vậy mình cứ nói trước, nếu như thật sự.. thua, mình sẽ đi đứng ở cổng trường."
"Yên tâm, mình sẽ không thua." Bàn tay Đan Quân từ xoa đầu Cung Tử Ngôn thuận thế vuốt xuống má, khẽ véo: "Mình cũng sẽ không để cậu đứng đợi ở cổng trường đón Nghệ Thuần."
Cung Tử Ngôn đột nhiên lại không dám nhìn thẳng Đan Quân, khuôn mặt hơi đỏ khẽ cúi đầu xuống, nào ngờ bên tai lại nghe thấy một câu.
"Mình sẽ bảo vệ cậu thật tốt."
Cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn Đan Quân, nào ngờ Đan Quân lúc này lại mở quyển sách ra đặt trước mặt cô: "Sau khi đợt thi tháng này kết thúc mình sẽ kiểm tra đề thi của cậu, sau đó soạn cho cậu một bộ ôn tập mới.."
"Đan Quân." Cung Tử Ngôn ngắt lời cô ấy, không biết lý do tại sao, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng này của Đan Quân cô lại cảm thấy hơi đau lòng. Một người tốt như vậy, mà cô lại lấy bức thư tình đi lừa người ta.
Nào ngờ Đan Quân lại dừng động tác ở trên tay, nhìn cô bằng ánh mắt yêu chiều nói: "Sao cậu có nhiều câu hỏi thế?"
Vẻ mặt của Cung Tử Ngôn không được tự nhiên cho lắm: "Mình có một chuyện muốn nói rõ ràng với cậu."
"Được thôi." Đan Quân vô cùng sảng khoái đồng ý: "Nếu như lần này cậu có thể đứng đầu lớp thì mình sẽ nghe cậu nói."
"Hả?" Cung Tử Ngôn ngây người, cô ấy không hiếu kỳ điều cô muốn nói là gì sao?
Không biết có phải cô sai rồi không, nhưng cô cứ có cảm giác là hình như Đan Quân đã biết chuyện cô muốn nói là gì.
Một chút chột dạ khẽ xuất hiện trong ánh mắt của cô ấy giống như đã minh chứng cho suy đoán của Cung Tử Ngôn.
Cô đang định nói gì đó thì Đan Quân đã hỏi ngược lại: "Không có niềm tin?"
Cung Tử Ngôn định nói không có, nhưng đi đối mặt với ánh mắt của Đan Quân, cô lại giống như bị thần sui quỷ khiến mà gật đầu: "Mình sẽ cố gắng."
Đan Quân vui vẻ mỉm cười, bắt đầu xoa đầu cô: "Nghe lời vậy sao? Rất ngoan."
Cung Tử Ngôn cảm giác giống như bản thân là sủng vật đang được chủ nhân yêu quý, lại giống như là người đã giành được giải quán quân, tâm trạng cũng bắt đầu cảm thấy vui vẻ.
Nhưng sau khi vui mừng xong cô lại bắt đầu cảm thấy âu sầu, cô như thế này thì làm sao có thể giành được vị trí đứng đầu.
Đan Quân có khi nào đã đánh giá cô quá cao rồi không? Kì thi tháng lần trước cô xếp thứ bao nhiêu nhỉ?
Đan Quân giở sách của Cung Tử Ngôn ra, giúp cô đánh dấu phần quan trọng: "Sau khi kì thi tháng kết thúc, mình sẽ dựa theo năng lực của cậu để thay đổi kế hoạch học tập, sẽ không có vấn đề gì."
Trong đầu CUng Tử Ngôn tự tưởng tượng ra cảnh bản thân thi không ra làm sao, kết quả thấp đến mức bản thân cô còn chê: "Có lẽ cậu còn chưa hiểu được tình huống thực tế của mình, thành tích của.. mình.."
"Thành tích rất thấp sao?" Đan Quân bật cười: "Đó là do cậu vẫn chưa nắm vững phương pháp, yên tâm đi, vẫn còn có mình ở đây."
Bốn chữ "có mình ở đây" giống như một loại pháp lực yêu ma, khiến cho bản thân Cung Tử Ngôn cũng bắt đầu tin vào lời Đan Quân nói.
Chuyện Nghệ Thuần thi đấu với Đan Quân ngay lập tức đã xuất hiện trên page tỏ tình, hơn nữa lại càng ngày càng hot, ban đầu chỉ là bàn tán sự đối đầu giữa các học bá, sau này chủ đề lại chuyển thành ba người bao gồm hai học bá và một học tra.
Lâm Đồng ở bên dưới đăng liên tiếp bốn bình luận xuyên tạc, không phải công kích Nghệ Thuần mà chỉ luôn miệng nói Cung Tử Ngôn không xứng, đây chỉ là cuộc tranh chấp giữa hai người Nghệ Thuần và Đan Quân.
Đợi đến khi tiết tự học kết thúc thì cả trường đều đã biết đến chuyện này, trong đó cũng bao gồm cả chị gái ruột thịt của Cung Tử Ngôn Cung Đinh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT