22.
Tiểu Đậu Tử rất thích hắn, hai người thường xuyên chụm lại một chỗ.
Có điều vừa đến tối, dục vọng chiếm hữu của Tạ Cảnh Chi lại nổi lên, lúc Tiểu Đậu Tử làm loạn tìm mẫu thân đều sẽ bị hắn nghiêm túc dạy dỗ.
“Con là nam tử hán, sao có thể cứ ngủ với mẫu thân mãi được!”
Tiểu Đậu Tử khó hiểu chớp đôi mắt to.
“Nưng phụ chân nhớn hơn con, chũng ngủ với mẩu chân.”
(Nhưng phụ thân lớn hơn con, cũng ngủ với mẫu thân đấy thôi.)
Tạ Cảnh Chi ôm ta: “Đây là nương tử của phụ thân, sau này con cưới vợ cũng có thể ôm nương tử ngủ chung thế này.”
Ta tức chết đi được: “Chàng lại dạy hư hài tử rồi đấy.”
Nói xong, ta liền ném phong thư chưa vứt kia cho hắn, sau đó bế nhóc con lên.
“Ta cũng đâu phải nương tử của chàng, hưu thư Hầu gia viết cho ta còn ở đây đấy.”
Tạ Cảnh Chi sửng sốt, biểu cảm chợt trở nên phức tạp.
Lúc này hắn mở phong thư ra, đưa tới trước mặt ta.
Phía trên có viết: 【 Bảo bối, chờ phu quân trở về. 】
Mặt ta lập tức đỏ bừng.
Xuân Hạnh biết điều lanh lẹ ôm Tiểu Đậu Tử về phòng mình.
Một lúc sau, ta mệt nhoài nhắm mắt lại, lại nghe thấy Tạ Cảnh Chi đột nhiên nói:
“Ta quên báo cho nàng biết, ta sắp đón nương tử ở Thượng Kinh, mai nàng nhớ đến ăn mừng đấy nhé!”
Ta lập tức tỉnh táo lại.
Nhấc chân đá hắn lăn xuống giường.
23.
Ngày hôm sau, ta mài răng đợi sẵn trong nhà.
Tạ Cảnh Chi vui vẻ bước vào cửa, đằng sau còn có thêm một vị nam tử.
Ta ló đầu ra, ánh mắt lướt qua bọn họ, nhìn ra phía sau.
Ả nữ nhân kia đâu rồi, đâu rồi?
Diện mạo của nam tử này tinh xảo, mềm mại như nước, thấy ánh mắt hoài nghi của ta thì mị hoặc nháy mắt một cái.
“Hầu gia phu nhân quả thực tuyệt sắc, chẳng trách khiến Hầu gia của chúng ta ngày đêm mất ngủ.”
Ta nhìn về phía Tạ Cảnh Chi, mong hắn có thể giải thích rốt cuộc chuyện này là thế nào.
Tạ Cảnh Chi vội đi tới, ôm lấy ta.
“Vị này chính là Diên Vĩ công tử, hắn cải trang thành nữ tử vào Hầu phủ, chung tay đẩy lùi những lần tứ hôn của bệ hạ.”
Diên Vĩ?
Công tử?
Trên mặt ta hiện vẻ sững sờ.
Diên Vĩ cười hỏi: “Trông phu nhân có vẻ không vui lắm nhỉ?”
Ta sượng trân nở nụ cười, lặng lẽ vứt cây gậy giấu sau lưng xuống.
“À, chuyện đó, Diên Vĩ công tử xinh đẹp thật đấy.”
Tạ Cảnh Chi đang hí ha hí hửng chợt biến thành lạnh như băng, Diên Vĩ bật lên một cái, ba chân bốn cẳng trốn ra ngoài.
Đợi ta phản ứng lại mới thấy chỗ Diên Vĩ vừa đứng có thêm một cái phi tiêu.
Hai đùi ta run bần bật, nịnh nọt nói:
“Chàng đánh hắn chứ không được đánh ta đâu đấy.”
Tạ Cảnh Chi ngoài cười nhưng trong không cười.
“Phu nhân cứ hay đùa, ngoài lúc ở trên giường ra, ta có bao giờ làm nàng đau đâu.”
……
“Chàng ngậm miệng được rồi đấy!”
24.
Phiên ngoại Tạ Cảnh Chi:
Thôi Vân Ninh thành danh lúc niên thiếu, kinh tài tuyệt diễm, là mỹ nhân nổi tiếng khắp Thượng Kinh.
Lúc đó ta cũng chỉ cho rằng đó chẳng qua là mấy lời khen ngợi cho quý nữ của thế gia thôi, dù sao cũng là nữ tử khuê các, sẽ kinh diễm đến mức nào chứ.
Nếu không có những tướng sĩ nguyện rơi đầu máu chảy như bọn ta, nào có những người nhàn rỗi văn vẻ như các nàng.
Ta sai rồi, nàng thật sự rất khác với những nữ tử khác.
Tết Trung Nguyên, gian tế ngoại bang trốn khỏi ngục, ta dẫn người truy tìm khắp mấy con phố náo nhiệt, lúc này đã mất dấu đối phưng.
Thôi Vân Ninh thấy vẻ mặt vội vàng của thuộc hạ, nàng lập tức chỉ về phía kia, đúng là hướng ngược lại với lúc nãy.
Ta chợt cảm thấy nghi ngờ, dò hỏi.
Nàng đeo mũ lưới che mặt, giọng nói nhẹ nhàng điềm tĩnh.
“Nơi này có ba cây cầu nhỏ đều thông đến lao ngục, nhưng hành tung của đối phương đã bị lộ, hắn sẽ không sốt ruột rời khỏi thành đâu. Có khi sẽ chạy theo hướng ngực lại, vậy nên ta đoán người này đang lẩn trốn gần ba cây cầu này, thậm chí chui dưới cầu.”
Quả nhiên, chỉ chốc sau, thủ hạ đã báo bắt được người ở dưới cầu.
Thôi Vân Ninh quan sát rất tỉ mỉ, nàng khác hoàn toàn với những nữ tử vừa gặp chuyện đã la làng bình thường.
Lúc nghe thấy tên nàng là ở Xuân Phong Lâu.
Tên vị hôn phu trên danh nghĩa kia đang ôm cô nương đầu bảng, mồm miệng không sạch sẽ, thỉnh thoảng còn nhắc tên nàng,
Khoảnh khắc đó, cảm giác kích động muốn bênh vực nàng tràn ngập trong lồng ngực.
Một nữ tử tốt đẹp như vậy, cớ nào lại gả cho tên ăn chơi trác táng thế này chứ.
Vậy nên ta dùng hết thủ đoạn, tìm được một cô nương vô cùng lợi hại ở Dương Châu, lập tức tiếp cận tên ăn chơi trác táng Tống gia đó.
Sau đó xúi giục nữ tử kia bỏ nhà đi.
Hôm thực hiện được mưu kế cũng là ngày ta đại thắng trở về từ Biên Thành.
Không ngờ làm thế lại khiến danh dự của nàng bị ảnh hưởng, nghe nói ở trong phòng suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt.
Lòng ta hoảng loạn không thôi, lúc đang muốn tới cửa cầu hôn, Thôi Giác Thôi đế sư lại đề nghị liên hôn.
Trên mặt ta vẫn bình bình chẳng tỏ ý, nhưng nội tâm đã vui mừng muốn nhảy cẫng lên.
Sau khi thành hôn, nàng luôn rất lạnh nhạt với ta, ta cũng không dám tới quá gần nào.
Cho đến ngày đó, nghe thấy mẫu thân nhét hai thông phòng cho ta, nàng vội vàng chạy tới.
Cuối cùng ta cũng được như ước nguyện.
Xong việc, mẫu thân không ngừng mắng ta, ngay cả tức phụ nhà mình mà cũng tính kế được.
Không sai, đều là mưu kế của ta đấy.
Tuy ta chỉ biết dẫn quân đánh giặc, nhưng cũng hiểu, muốn đoạt được trái tim của nữ tử mình thích, nhất định phải cẩn thận giăng lưới.
Đêm đến, ta chợt bừng tỉnh, thấy nàng ngủ say trong vòng tay ta, chứ không phải thi thể lạnh buốt dưới lưỡi đao phản quân như trong mộng.
Ánh trăng sáng rõ, chiếu trên phần trán trơn bóng không tì vết của nàng.
Ta thành kính hôn nhẹ một cái:
“Ta yêu nàng.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT