Tên truyện: Tham Vọng

Tác giả: 哎呀行得通

Edit by Thu

--------------------------------

(Phần 2)

.

Vết thương của ta còn chưa khỏi hẳn, phụ thân không muốn ta đi ra ngoài.

Nhưng đó là tiệc xuân, nếu ta không ra ngoài chà chà cảm giác tồn tại, mọi người sẽ quên mất ta.

Diệp Tử Hiên khi nhìn thấy ta có một tia ngây người.

Điều khác biệt so với trước đây là trong mắt hắn có chút dịu dàng và lo lắng, hắn bước nhanh tới.

Ta vốn là đến muộn một chút, hơn nữa bộ dáng ôn nhu yếu ớt, ta có thể bảo đảm ánh mắt của mọi người đều ở trên người ta.

“Ngươi còn chưa khỏe hẳn, sao lại tới đây?”

Ta nhẹ nhàng cười:

"Đương nhiên là nhớ Tử Hiên ca ca, trong lòng có một người nhớ nhung, bệnh này làm sao tốt toàn bộ?"

Diệp tử Hiên tại trước mắt bao người đem ta ôm vào trong ngực, ta biết, hoàng đế hiện tại đối với hắn chèn ép chặt, rất cần phụ thân ta ủng hộ.

Chương Noãn Chu đứng cách đó không xa vừa xoắn khăn tay vừa giậm chân.

Xa xa chỉ vào ta, một bộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Ta đem mặt mày thu lại, sợ hãi không cẩn thận sẽ cười ra tiếng.

Ngày thứ hai, Diệp Tử Hiên liền ở trên đại điện hướng hoàng đế cầu thân.

Phụ thân nhà ta hận không thể đi lên đá một cước lại đánh một quyền.

Đại khái hắn cũng không nghĩ tới Diệp Tử Hiên sẽ lôi ta một ma bệnh vào những rắc rối này.

Cũng may, đối thủ một mất một còn của hắn, Ngự Sử đại nhân cũng đứng ra.

Nói Chương Noãn Châu không phải hắn thì không lấy chồng, để cho hắn lựa chọn.

Hoàng đế ở phía trên kêu ba tiếng tốt, cuối cùng hạ lệnh cho ta cùng Chương Noãn Chu gả cho Diệp Tử Hiên.

Ta chớp mắt khi nghe tin.

Nếu Diệp Tử Hiên bây giờ còn không rõ hoàng đế có ý giết hắn, vậy thì dường như có chút quá ngu xuẩn.

Mộc Đầu đứng ở bên cạnh của ta, nắm đấm chặt lại chặt sau đó nhỏ giọng nói:

"Diệp Tử Hiên thực sự động tâm sao?"

Ta vỗ vỗ tay Mộc Đầu:

"Thực lực phủ Thừa tướng khiến hắn không thể không động tâm.”

Nhị Nha đứng ở cửa dùng tay của mình che mặt, trong miệng lẩm bẩm, xấu hổ xấu hổ.

Ba tháng sau, là ngày đại hôn của chúng ta.

Ta là thật không nghĩ tới, Diệp Tạ Hiên cự nhiên tiếp nhận bình thê.

Chương Noãn Châu mỗi ngày đều châm chọc ta cũng không ngờ tới.

Nàng càng nghĩ không ra, là bộ dáng này của ta tại sao phải tìm một người phụ lòng rõ ràng như thế, phí tâm như vậy.

Ta chỉ cười cười, đem nho nhét vào trong tay nàng.

Ta không biết là ta ngu ngốc hay nàng ấy ngu ngốc.

Dù sao ta rất rõ ràng, binh mã Diệp Tử Hiên từ bảy ngày trước cũng đã đến ngoài thành, hiện tại trong thành đã có không ít binh lính cải trang.

Ngoài ra, còn có một nhóm lớn lưu dân đang đứng ở ngoài tường thành.

Tất cả kế hoạch của Diệp Tử Hiên, ta đều rõ ràng.

Vị ngồi trên ngôi vị hoàng đế kia, có lẽ không thấy được mặt trời ngày hôm sau.

6.

Ta không định làm gì cả.

Hoặc là nói tất cả mọi chuyện trước đó đều đã hoàn thành, hiện giờ chỉ cần chậm rãi chờ đợi một ít biến hóa sẽ sinh ra là được.

Cỗ kiệu đỏ rực dừng ở cửa tướng phủ, phụ thân đỏ mắt, đem tay ta nắm ở lòng bàn tay của hắn, khóe mắt chứa đầy nước mắt.

Hắn há miệng hỏi:

"Nhất định phải như thế sao?”

Ta đưa tay lau đi nước mắt của phụ thân, kiên nhẫn nói:

"Phụ thân, nữ nhi không hối hận.”

Phụ thân gật gật đầu, như là hạ bao nhiêu quyết đưa ta rời tướng phủ.

Ta cùng cỗ kiệu của Chương Noãn Châu dừng trước cửa vương phủ, cùng xuống kiệu, cùng vào phủ.

Chỉ là Diệp Tử Hiên vốn nên ở trong phủ hiện tại lại không biết tung tích.

Hai cỗ kiệu vừa mới nâng vào trong phủ, người phía sau đã đóng cửa lại.

Tiếng kèn ngoài phủ vang vọng thiên địa, trong phủ lại an tĩnh dị thường.

Người khiêng kiệu, vòng qua chính sảnh thẳng tắp đưa hai người chúng ta vào hậu viện.

Hai người chúng ta được đỡ xuống kiệu, được đưa vào cùng một gian phòng.

Chương Noãn Châu vén khăn voan lên, chất vấn ma ma trông coi chúng ta:

“Diệp Tử Hiên ở nơi nào?”

Ma ma khó xử hồi đáp:

"Cô gia nói hai vị chờ một chút, thành hôn không vội.”

Chương Noãn Châu cũng không phải là người cái gì cũng nghe:

"Ngày đại hôn không có ở đây, hắn nếu là muốn hối hôn liền nói trước!"

Ta ném khăn voan, tiến lên cầm tay Chương Noãn Châu, nhẹ giọng trấn an nàng:

"Đừng vội, chúng ta chờ một chút.”

Đợi đến lúc bên ngoài có tiếng kêu thảm thiết và chém giết.

Chương Noãn Châu như là bỗng nhiên ý thức được cái gì, co rút thân thể tựa vào bên cạnh ta:

“Hắn làm sao có thể...... Sao lại to gan như vậy.”

Ta bị câu nói này của nàng chọc cười, trêu chọc nói:

"Ta vốn tưởng rằng ngươi biết.”

Nàng hoảng sợ lắc đầu:

"Ta chưa bao giờ nghĩ tới, hôm nay hắn sẽ động thủ, dù sao...... Hôm nay là ngày đại hôn của hắn.”

Ta vẫn cười khẽ như trước.

Chính là bởi vì hôm nay là ngày đại hôn của hắn, cho nên không ai sẽ nghĩ tới hắn tại hôm nay động thủ.

Thậm chí rất nhiều quan viên tay không hớn hở đến dự hôn lễ của hắn.

Tiền sảnh một chút thanh âm cũng không có, tám phần là đem khách khứa đều khống chế.

Từ giữa trưa ánh mặt trời đến mặt trời nghiêng về phía tây, âm thanh ngoài cửa không có một khắc nào là ngừng lại.

Ta thở dài một hơi, nhẹ nhàng phủi đi bụi bặm trên người, đi tới trước cửa nói:

“Mở cửa ra!”

Ma ma bên ngoài rõ ràng có chút chần chờ, ấp úng không dám nói một câu.

Ta vẫn như cũ nói:

"Mở cửa!”

“Người xin hãy thương tiếc cho chúng ta đừng làm khó chúng ta, lúc cô gia đi đã nói qua, sẽ không cho người rời khỏi nơi này.”

Ta hừ lạnh một tiếng, những ma ma này ngược lại đối với Diệp Tử Hiên rất trung thành.

Chương Noãn Châu cũng đứng lên, đứng bên cạnh ta:

"Ngươi muốn làm gì?”

Thần sắc ta dịu dàng, nói với nàng:

"Yên tâm, tóm lại sẽ không có chuyện gì ngu ngốc.”

“Ngươi cảm thấy ta sẽ tin?”

Ta ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định nhìn ra bên ngoài:

“Mộc Đầu, còn sững sờ sao?”

Ta vừa dứt lời, bên ngoài liền truyền đến hai tiếng rên rỉ, sau đó, cửa đã bị đầu gỗ ngốc mở ra.

Chỉ là khóe miệng của hắn dính vết máu, như thể vừa mới khổ chiến một phen.

Ta phớt lờ hắn, đi thẳng về phía đại sảnh.

Chương Noãn Châu nhìn trái nhìn phải một chút, liền đi theo.

Còn chưa tới đại sảnh, đã nghe thấy một tiếng:

"Lão phu liều mạng với ngươi!”

Ta bước nhanh hơn, đứng ở đầu đại sảnh cao giọng nói:

"Tề lão tiên sinh, cẩn thận!"

Tề lão đang trợn tròn mắt, lúc nhìn thấy ta thì chuyển đối tượng công kích, lao thẳng về phía ta:

“Chu Loan, ngươi cùng Diệp Tử Hiên chính là cùng một giuộc!”

Mộc Đầu tiến lên ngăn cản Tề lão, Chương Noãn Châu từ phía sau lặng lẽ đỡ lấy ta.

Ta điều chỉnh hơi thở để trông bình thường hơn:

“Tề lão, Tề đại nhân. Còn có các vị đại nhân đang ngồi! Ta biết trong lòng các ngươi đang suy nghĩ cái gì. Nhưng đây đã là chuyện không có cách nào nghịch chuyển, thay vì ở chỗ này phản kháng, uổng phí tính mạng của mình, không bằng suy nghĩ một chút, sau khi tân hoàng đăng cơ, các vị có thể làm những chuyện gì.”

Tề lão cười nhạo một tiếng, trực tiếp đem lời của ta không coi ra gì:

"Ngươi chỉ là một tiểu cô nương còn chưa cập kê, biết cái gì? Diệp Tử Hiên hắn nếu là thành công, đó chính là soán vị! Hơn nữa, ngươi biết hắn hiện tại ở bên ngoài đến tột cùng giết bao nhiêu người sao?”

Ta liếc mắt nhìn Tề lão, lại quét mắt nhìn những người lớn xung quanh một chút:

"Các vị đại nhân, ta từng cùng Ngũ hoàng tử, Diệp Tử Hiên cùng nhau đi xuyên hạ cứu nạn. Ta đã thấy cái gì gọi là trôi dạt khắp nơi, cái gì gọi là đổi con lấy cơm, gặp qua cái gì gọi là lê dân bách tính đều không chỗ nương tựa. Nhưng Ngũ hoàng tử đã làm gì? Hắn mượn danh tiếng cứu trợ thiên tai ôm tiền, đập lớn xây dựng cùng ngày liền sụp đổ. Các vị đến nói cho ta biết, vương triều như vậy, cho dù không diệt thì có thể mang đến cho lê dân bách tính cái gì đây? Cho dù hiện tại Diệp Tử Hiên không phản, tương lai cũng sẽ có người khác đến phản!"

Tề lão thần sắc né tránh:

"Những thứ này bất quá là Diệp Tử Hiên tham luyến ngôi vị hoàng đế lấy cớ mà thôi.”

Ta không khỏi lạnh mặt:

"Nếu như ta nhớ không lầm, Tề lão phụ trách chính là thu thuế lương thực Tế Châu đi, nhìn xem mấy năm gần đây thu thuế đi, hàng năm thu thuế ít bao nhiêu, thổ địa ít bao nhiêu, nông dân ít bao nhiêu, lưu dân lại nhiều bao nhiêu, trong lòng của ngươi chẳng lẽ không có nửa điểm không rõ sao?"

Tề lão nghe vậy liền ngậm miệng lại, không nói gì nữa.

"Các vị nên cảm thấy may mắn, hiện tại đứng ở trong phủ Diệp Tử Hiên, chứng minh hắn còn đang tín nhiệm các vị, có lẽ sau đó còn có thể lại mưu thượng một quan nửa chức. Nếu là lại phản kháng, sợ là ngay cả mạng đều không giữ được."

Ta vừa dứt lời, Diệp Tử Hiên thanh âm liền truyền tới:

"Ta còn chưa từng nghĩ tới A Loan lại có kiến giải sáng suốt như vậy.”

Ta quay đầu nhìn về phía Diệp Tử Hiên, nhìn thấy khôi giáp lộ ra một góc màu vàng, sau một khắc ta liền quỳ xuống:

“Cung nghênh tân đế!”

Chương Noãn Châu đứng sau lưng ta cũng lập tức quỳ xuống.

Theo sát phía sau, là các vị quan viên, đại nhân lúc trước còn đang ồn ào muốn liều mạng.

Diệp Tử Hiên đứng xa xa, nhìn ta ánh mắt liên tục thay đổi.

Nhưng ta không hoảng hốt chút nào, vẫn bình tĩnh hành lễ như trước.

Một lát sau, hắn mới đỡ ta dậy:

"A Loan hôm nay vất vả rồi, nghỉ ngơi trước đi, ngày khác ta sẽ nói rõ với nàng.”

Nói xong, hắn liền đưa mắt bảo thị vệ đưa ta và Chương Noãn Châu về chỗ cũ.

Ta tự nhiên là nghe lời đi theo hắn.

Thẳng đến khi trở lại gian phòng vừa rồi, Chương Noãn Châu mới mở miệng nói:

“Ngươi vừa rồi thật sự quá lỗ mãng, những người đó Diệp Tử Hiên tự mình sẽ thu phục.”

Ta cười quay đầu lại nhìn Chương Noãn Châu:

"Tại sao ta phải để hắn ta thu phục?”

Chương Noãn Châu sửng sốt một chút:

"Ngươi...”

Ta không có tiếp tục nói chuyện với nàng, chỉ là gọi tới ám vệ của ta, Diệp Tử Hiên có kế hoạch của hắn, mà ta cũng có kế hoạch của mình.

7.

Ta nhìn Mộc Đầu quỳ trước mặt, bắt đầu sắp xếp từng việc một:

"Những năm gần đây quyên tiền tu sửa qua chùa miếu, đạo quán toàn bộ bắt đầu thiết lập cứu trợ dân tị nạn, phụ nữ có thai trẻ nhỏ có thể cứu bao nhiêu cứu bấy nhiêu. Ngoài ra, lương thực trên thôn trang có thể bắt đầu phân phát, dân tị nạn mỗi người mỗi ngày định lượng lĩnh. Còn nữa, để Cái Bang hỗ trợ trông coi, phàm là phát sinh sự kiện cướp bóc ác tính, toàn bộ báo cho ta, trực tiếp từ phủ Thừa tướng hạ lệnh, một người cũng không nên lưu lại. Nói cho phụ thân ta biết, Ám bộ bồi dưỡng lâu như vậy nên xuất thủ. Bắt đầu từ ngày mai, ta muốn tất cả mọi người trong đô thành trói tên Chu Loan ta lại với nhân thiện, mà nhắc tới Diệp Tử Hiên cũng chỉ có thể nhớ tới tàn bạo.”

Mộc Đầu kia nhìn ta một cái, lại nhìn Chương Noãn Châu phía sau ta, cuối cùng biến mất trong bóng tối.

“Ngươi lại là, vì sao?"

Chương Noãn Châu nhìn ta, trong mắt lộ ra nghi hoặc.

Ta đem trâm châu trên đầu từng cái từng cái đều dỡ xuống:

"Ngươi nói, Diệp Tử Hiên làm hoàng đế, sẽ có mấy hoàng hậu?"

Thần sắc Chương Noãn Châu thay đổi:

"Ngươi muốn làm hoàng hậu?”

Ta lắc đầu:

"Một người sắp chết, tự nhiên không thể làm hoàng hậu.”

Chương Noãn Châu nhíu mày:

"Vậy ngươi......”

"Đối với Diệp Tử Hiên, người vô dụng, kết cục chỉ có một, đó chính là chết. Ta cũng không hy vọng ta sẽ chết trong tay hắn, tự nhiên là cần một ít thanh danh đến hộ, Noãn Châu tỷ tỷ, ngươi cũng không hy vọng ta bị tình lang yêu nhất giết chết đi?"

Chương Noãn Châu mặt mang nghi hoặc, muốn hỏi cái gì nhưng vẫn là thủy chung không có hỏi ra.

Ta chảy hai hàng nước mắt nhìn nàng nói:

"Cho nên, phiền Noãn Châu tỷ tỷ đừng đem chuyện hôm nay nói ra.”

Chương Noãn Châu tuy rằng cau mày, nhưng cuối cùng vẫn đáp ứng.

Buổi tối hôm đó, Chương Noãn Châu liền bị Diệp Tử Hiên truyền đi.

Ma ma đến truyền lời nói, Thánh Thượng để cho ta hảo hảo nghỉ ngơi.

Nếu hắn để cho ta hảo hảo nghỉ ngơi, ta đây tất nhiên sẽ yên lặng không mảy may quấy rầy.

8.

Chỉ chớp mắt, đã qua một tháng Diệp Tử Hiên mưu phản.

Hiện tại đang chuẩn bị cho lễ đăng cơ khí thế ngất trời.

Chương Noãn Châu đã tra ra có thai, vị trí hoàng hậu là ván đã đóng thuyền.

Mà phụ thân của ta, bởi vì cường thế đem ám bộ trực tiếp cắm vào quốc gia, bị Diệp Tử Hiên tìm một cái cớ phế bỏ vị trí Thừa tướng.

Cũng gọi người trực tiếp tiếp quản quản lý ám bộ.

Đương nhiên, những chuyện này đều nằm trong dự liệu của ta, ngay cả người hắn chỉ ra và xác nhận tiếp quản ám bộ đều là ta chọn trước an bài ở bên cạnh hắn.

Diệp Tử Hiên tại mưu phản ngày đó, không chỉ đơn thuần đem tiền triều hoàng đế một nhà toàn bộ chém đầu thị chúng, còn đem cha ruột hắn thẳng tay giết chết.

Sau đó một ít lão thần trong triều bởi vì đối với hành vi mưu phản đoạt quyền của hắn rất là bất mãn, cũng bị hắn giết một nhóm lại một nhóm.

Thượng vị một tháng này, người chết trên tay hắn cũng không ngừng.

Quả nhiên là ta chọn lựa mầm non tốt, đem chướng ngại vật vốn chắn ở phía trước thanh trừ sạch sẽ, cùng với những tiếng xấu khuynh thế kia cũng cùng nhau cõng đi.

Chỉ có điều, còn chưa đủ.

Dù sao, hắn vẫn ngồi trên ngôi vị hoàng đế mà ta tâm tâm niệm niệm.

Nhìn thời gian càng ngày càng gần, ta cân nhắc cái lưới này cũng nên thu lại.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play