Tên truyện (tự đặt): Vả mặt
Tác giả: 暴躁小妍
Edit by Thu
Đề cử: Nhất Sinh Nhất Thế 一生一世
------------------------------------------------------------
(Phần 3)
8.
Sự ổn định này kéo dài cho đến ngày tổ chức bữa tiệc của sinh viên năm nhất.
Buổi sáng còn chưa kịp rời giường, đã nghe thấy hai con chó con trong kí túc xá đang không ngừng nịnh hót Lý Phỉ.
“Oa, bộ quần áo này cũng quá đẹp đi! Rất xứng đôi với cậu!”
"Đương nhiên rồi, đúng là hàng hiệu, ngoại trừ cậu, người khác ai cũng không xứng!"
Thanh âm nịnh bợ của hai người quấy nhiễu tôi ngủ không ngon, tôi nghiêng đầu đánh giá một chút, Lý Phỉ mặc váy đen Chanel, chiếc váy này, tôi đã xem qua.
Trước khi khai giảng, nhân viên bán hàng đưa bộ sưu tập đến nhà tôi, tôi ghét bỏ cái này thoạt nhìn quá phong trần, không chọn, không nghĩ tới cô ta sẽ mặc nó!
Tiệc tân sinh là buổi tối mới bắt đầu, sáng sớm có cần thiết phải mặc váy rồi đắc ý vậy không?
Tôi liếc mắt một cái, xoay người, tiếp tục ngủ.
Buổi tối, tôi đi tới hội trường, nhìn thấy một đám người phía sau sân khấu đang điên cuồng khen tặng Lý Phỉ.
Đương nhiên, trình độ văn học của những người này có thể có hạn, nói tới nói lui, vẫn là hai câu văn giống nhau.
Tôi đi qua đám người, lưng đeo kèn suona của mình ngồi xuống vị trí chờ lên sân khấu, tiết mục của tôi xếp ở đầu, nhất định là sợ các bạn học ngủ, tuyệt đối không phải ghét bỏ nhạc cụ của tôi.
Mmm! Nhất định là như vậy!
Tôi vừa buông kèn suona trong tay xuống, chợt nghe thấy bên ngoài có người đang hô.
"Oa, các cậu mau đi ra xem, người giàu nhất tới rồi!"
Bạn học vốn ở hậu trường đều lập tức chạy ra ngoài, toàn bộ hậu trường yên tĩnh chỉ còn lại có tôi và Lý Phỉ.
Tôi dùng vải sạch lau kèn suona của mình, không muốn liếc mắt nhìn Lý Phỉ một cái.
Nhưng điều này cũng không có nghĩa là cô ta không đến bới móc.
Lý Phỉ mặc váy lễ phục màu đen đi tới bên cạnh tôi, chậm rãi dạo một vòng, ngữ khí đắc ý.
“Thế nào? Hôm nay tôi mặc cái váy này có đẹp không?”
Tôi nhìn Lý Phỉ một cái, nhịn xuống lời muốn mắng chửi người của mình.
Có phải cô ta không có ai khoe khoang, lại lấy lời này tới hỏi tôi.
Tôi không trả lời, nhưng Lý Phỉ cũng không nổi giận. Lại nhấc váy lên cười rộ lên.
“Chiếc váy này là mẫu mới của Chanel năm nay. Mấy chục ngàn đấy, chắc chắn cậu không mua nổi. Cho nên cũng chỉ có thể nhìn thôi.”
Lý Phỉ lộ ra một khuôn mặt tươi cười với tôi, vẻ mặt càng thêm đắc ý.
“Nhưng tôi không phải là người hay gây thù chuốc oán, dù hai chúng ta không hợp nhau, nhưng tôi vẫn sẽ cho cậu mặt mũi. Sau buổi biểu diễn hôm nay kết thúc, tôi tặng cậu chiếc váy này, được không?”
Tôi liếc mắt nhìn Lý Phỉ, liếc mắt một cái, không nói gì.
Quên đi, cô ta gửi váy cho tôi à? Còn không đáng tin bằng việc bảo mẫu nhà tôi tặng tôi một căn nhà.
Thấy tôi nửa ngày cũng không có phản ứng, Lý Phỉ thay đổi khuôn mặt tươi cười vừa rồi, hung tợn nhìn tôi.
“Triệu Tiêu Tiêu, cậu nhớ cho kỹ tất cả những người cướp đàn ông với tôi, đều sẽ không có kết cục tốt, cậu cũng vậy. "
Nói xong lời này Lý Phỉ mới rời khỏi nơi này.
Nhìn bóng lưng cô ta rời đi, tôi chỉ có thể thở dài một hơi.
Nếu cô ta đặt nghị lực kiên trì kiếm chuyện này vào học tập, phỏng chừng đã là tuyển thủ Thanh Bắc.
Không muốn cùng cô ta lãng phí thời gian, tôi thu dọn đồ đạc của mình, cô ta không đi, tôi đi!
Chẳng mấy chốc đã đến buổi biểu diễn của tôi.
Tôi cầm kèn suona lên sân khấu, hướng bên dưới cúi đầu một cái, một khúc “Bách điểu triều phụng” vang vọng toàn bộ hội trường.
Tôi rõ ràng nhìn thấy mấy vị lãnh đạo dưới đài vốn có chút buồn bực, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của bố tôi, bọn họ cũng đều điều chỉnh nụ cười tốt nhất của mình theo, thậm chí còn chủ động dẫn đầu vỗ tay, giống như tôi thổi không phải kèn, mà là tiên nhạc.
Một khúc kết thúc, tôi hướng dưới sân khấu cúi người thật sâu.
Dưới sự dẫn dắt của bố tôi, lại phát ra một trận vỗ tay kịch liệt, tôi cười gật đầu, chuẩn bị đi xuống.
Người dẫn chương trình từ bên kia lên, chuẩn bị phát sóng cho tiết mục tiếp theo, kết quả lại bị người ta cướp đi microphone trong tay.
Microphone phát ra một tiếng rít nhọn, sợ tới mức mọi người xung quanh đều che lỗ tai lại, tất cả mọi người nhìn lên đài.
“Triệu Tiêu Tiêu, cậu đứng lại cho tôi!”
Tôi dừng bước, giọng nói này quá quen thuộc.
Có phải hôm nay Lý Phỉ không uống thuốc?
Lại muốn gây phiền toái cho tôi trong bữa tiệc được nhiều người chú ý!
Tôi nhìn thoáng qua dưới sân khấu, quả nhiên thấy vẻ mặt của bố tôi rất nghiêm túc, như thể ông không hài lòng với tình huống trước mắt.
Mấy vị chủ nhiệm có chút bối rối nhìn hiệu trưởng, muốn đứng ra nói chuyện, rồi lại không có động tác.
Lý Phỉ nhân cơ hội này, cầm micro đi tới trước sân khấu.
“Triệu Tiêu Tiêu. Bình thường cậu nhắm vào tôi thì thôi, hôm nay là tiệc tân sinh viên, cậu còn muốn dưới tình huống như vậy làm hỏng quần áo của tôi. Mượn chuyện này không cho tôi biểu diễn, có phải cậu quá đáng quá rồi hay không?”
Nghe xong lời này, tôi vốn chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này trong nháy mắt liền nổi giận, quay đầu, cũng đi nhanh lên sân khấu.
Rốt cuộc là ai quá đáng?
Cô ta giống như con chó điên gắt gao cắn tôi, tận dụng mọi cơ hội để chèn ép tôi, chẳng phải là cô ta đã đi quá xa rồi sao?
Xoay người, nhìn thấy trên người Lý Phỉ mặc váy đen bị rách một lỗ thật lớn, lại đối diện với ánh mắt đắc ý của Lý Phỉ, tôi rốt cuộc hiểu được lời cô ta vừa nói là có ý gì.
Cái váy này đương nhiên phải cho tôi, bởi vì cái váy này đã không có cách nào mặc lại lần thứ hai.
“Lý Phỉ, cậu có ý gì?”
Lý Phỉ vẻ mặt đắc ý liếc tôi một cái, xách váy nói.
"Cậu ghen tị nhạc cụ của tôi tao nhã hơn cậu, vì không muốn tôi lộ diện, dứt khoát phá hủy váy của tôi, nhân phẩm bại hoại như vậy, trường học chúng ta làm sao có thể tha thứ? Bây giờ tôi yêu cầu lãnh đạo nhà trường đuổi học Triệu Tiểu Tiểu để loại bỏ xu hướng không lành mạnh trong khuôn viên trường!”
Nghe cô ta cắn ngược một miếng chỉ hươu bảo ngựa.
Tôi thiếu chút nữa tức cười.
Ai mới là không lành mạnh trong trường học?
Chẳng lẽ chính cô ta không rõ ràng sao?
Các vị lãnh đạo hai mặt nhìn nhau, cuối cùng cũng chỉ đem ánh mắt hướng về phía hiệu trưởng Lý ngồi ở giữa.
Vẻ mặt Hiệu trưởng Lý đầy ngượng ngùng, chắc ông ấy cũng cảm thấy xấu hổ vì chúng tôi.
Tôi đưa mắt nhìn về phía người đàn ông ngồi trên ghế VIP.
Người giàu nhất trong truyền thuyết?
Bố tôi đang khoanh tay trước ngực.
Có chút hứng thú nhìn về phía này.
Hiệu trưởng Lý cho mấy người xung quanh một ánh mắt.
Thầy chủ nhiệm luôn đứng bên ngoài lập tức hai bước đi lên bậc thang hội trường, cầm micro trong tay Lý Phỉ cười nói.
“Thật xin lỗi. Bởi vì mâu thuẫn này khiến mọi người không vui, bạn học Lý Phỉ từ trước đến nay phẩm học kiêm ưu, đứng đầu trường, cũng là nhân vật được chúng tôi trọng điểm bồi dưỡng. Mà Triệu Tiêu Tiêu, thái độ học tập tiêu cực, huấn luyện quân sự cũng sa sút. Chuyện này chúng tôi sẽ tiến hành kiểm tra nghiêm túc, một khi xác nhận là thật, sẽ do bạn học Triệu bồi thường tổn thất cho bạn học Lý. Hơn nữa đuổi học bạn học Triệu, xin các bạn yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ cho các bạn một lời giải thích công bằng.”
Lý Phỉ đắc ý nhìn tôi một cái, tôi cười lạnh một tiếng, đúng vậy, cô ta là con gái hiệu trưởng mà, nhất định phải làm cho cô ta cảm thấy công bằng.
Không phải là so bố thôi sao? Ai còn không có người bố tốt?
Tôi nhìn về phía người giàu nhất ngồi trên ghế khách quý dưới đài, khẽ mỉm cười.
“Bố, nếu bố vẫn còn xem kịch, con gái bố ngay cả sách cũng không được đọc nữa đó.”
Lý Phỉ ngây ngẩn cả người, cô ta thật sự không ngờ tới thao tác nhận bố của tôi ở hiện trường này, nhịn không được trào phúng:
"Phía dưới chỉ có bố tôi, không có bố cậu, có phải cậu điên rồi không?"
9.
Tôi liếc mắt một cái, sau đó, dưới sự chú ý của tất cả mọi người, người giàu nhất chủ động đứng lên, lộ ra một khuôn mặt tươi cười với tôi.
"Đừng giận, có bố đây rồi!"
Trên sân khấu chỉ có hai người tôi và Lý Phỉ, Lý Phỉ vô cùng xác nhận bố mình là ai, cho nên khi nhìn thấy người giàu nhất thế giới đứng dậy, trên mặt cô ta tràn đầy xấu hổ.
Đợi đến khi bố tôi nói xong, vẻ mặt cô ta càng không thể chấp nhận được.
“Làm sao có thể? Cậu không phải chỉ là một kẻ nhà quê sao? Người giàu nhất sao có thể là bố cậu?”
Tôi ôm kèn nở nụ cười, phong thủy luân chuyển, đến phiên tiểu nhân tôi đắc chí rồi chứ?
“Tôi cũng không muốn, nhưng cậu nhất định phải liều mạng với tôi, tôi cũng chỉ có thể mời bố tôi ra tay.”
Lý Phỉ vươn tay chỉ vào tôi, ngón tay run rẩy, giọng nói càng căng thẳng, dường như giây tiếp theo sẽ sụp đổ.
“Làm sao có thể? Cậu rõ ràng chỉ là một kẻ nhà quê không có giáo dưỡng mà thôi!”
Sắc mặt của bố tôi lập tức sa xuống, ông chỉ có một mình tôi là con gái, tự nhiên nghe không được người khác nói tôi nửa câu không tốt.
Hiệu trưởng Lý ở bên cạnh nhìn mặt, cũng bất chấp đau lòng cho con gái, lập tức vung tay lên, gọi hai người lên sân khấu kéo Lý Phỉ xuống.
Hiệu trưởng Lý quay đầu, vẻ mặt xấu hổ xin lỗi bố tôi.
“Triệu tiên sinh, thật ngại quá, không biết thiên kim tiểu thư chính là cô bé này, trách không được thiên kim tiểu thư thổi kèn tốt như vậy, quả thực tuyệt vời.”
Thấy bố tôi không nói gì, ông ta lại bổ sung ngay sau đó:
"Chuyện hôm nay là hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi, chúng tôi sẽ tăng cường công tác quản lý sinh viên.”
“Triệu tiểu thư nếu chịu ủy khuất, trường học tự nhiên cũng sẽ bồi thường cho Triệu tiểu thư. Tôi lập tức cho người điều một phòng riêng cho Triệu tiểu thư, tất cả thiết bị đều được sắp xếp tốt nhất.”
Bố tôi hừ lạnh một tiếng, ông ấy là người quen đàm phán ở thương trường, đương nhiên mạnh hơn hiệu trưởng không ít.
"Tôi chỉ có một đứa con gái, không nỡ để nó chịu bất kỳ sự bất công nào, nhưng ở trường nó lại bị bắt nạt như thế này à?”
Những lời này vừa dứt, tôi ở trên đài đều có thể nhìn thấy rõ ràng, theo gò má hiệu trưởng Lý chảy xuống hạt mồ hôi cực lớn.
"Chuyện này giải quyết không tốt, đừng nói là đầu tư xây sân bay, ngay cả những thứ đầu tư trước kia, tôi đều toàn bộ lấy trở về, tôi đã đầu tư nhiều tiền như vậy vào trường học của ông, tôi không muốn con gái mình chịu thiệt thòi!!"
Hiệu trưởng Lý một bụng tức giận, khi nghe thấy Lý Phỉ còn đang giãy dụa không ngừng, lập tức xoay người quát to một tiếng.
“Câm miệng, đều là mẹ con đã chiều hư con, dưỡng thành tính cách kiêu ngạo không người như vậy! Còn không mau xin lỗi Triệu tiểu thư?”
Lý Phỉ tránh thoát người muốn giữ chặt cô ta.
Nhìn về phía tôi, lại ngậm nước mắt cáo trạng vẻ mặt bất mãn với hiệu trưởng Lý
“Là Triệu Tiêu Tiêu cướp bạn trai của con, ngày đầu tiên khai giảng, con tận mắt nhìn thấy cậu ta bước xuống xe của bạn trai con!"
Nghe xong lời này, tôi mới hiểu được là do ngày khai giảng chú Vệ không rảnh, Vệ Phong lái xe nhà tôi tới đưa tôi đi.
Đối diện với ánh mắt khó hiểu của bố, tôi cười trả lời:
"Lý Phỉ, bạn trai cậu là con trai tài xế của bố tôi, đó cũng là xe của tôi, anh ta chỉ là tài xế mà thôi, tài xế nhà tôi đưa tôi đi học, không phải rất bình thường sao?"
Không ngờ lời này lại gây ra sóng to gió lớn hơn trước, trong hội trường nhất thời truyền đến tiếng xì xào bàn tán.
Lý Phỉ vẫn không thể tin phản bác:
"Không có khả năng, đó là Maybach đắt nhất, là xe trong nhà Vệ Phong, anh ấy đã lái nó suốt ba năm!"
Lúc này tôi mới biết, thì ra nhà tôi còn có một chiếc Maybach luôn được Vệ Phong sử dụng?
Người phụ nữ trước mặt đã gần như sụp đổ, tôi không muốn nói chuyện với Lý Phỉ.
Ánh mắt quan sát chung quanh, thấy được Vệ Phong đang ở một góc dưới sân khấu.
Tôi trực tiếp mở miệng:
"Tôi không biết lúc trước anh nói với cậu ấy như thế nào, nhưng bây giờ tôi muốn anh nói thật.”
Khuôn mặt vốn trắng nõn của Vệ Phong đột nhiên đỏ bừng, vô số người nhìn hắn chằm chằm.
Tôi cười nói:
"Không biết anh nghĩ như thế nào, nhưng xe của nhà tôi rất nhiều, ngay cả xe đi chợ của bảo mẫu cũng là Mercedes-Benz, Maybach mà thôi, nếu anh không nhắc tới, chỉ sợ tôi còn không nghĩ tới sẽ có một chiếc xe bị bạn trai bạn mình dùng một mình, đúng không, Vệ Phong?"
Vệ Phong cực kỳ quẫn bách, thẹn quá hóa giận, anh ta lại bắt đầu chỉ trích Lý Phỉ.
"Nếu như không phải cô vì thích thể diện, chẳng lẽ tôi sẽ đi lái xe của người khác sao?”
Lý Phỉ lại cười lạnh, trào phúng nói:
"Thì ra anh chỉ là con trai của một tài xế, căn bản không phải là phú nhị đại gì?”
“Vậy cô thì là cái gì, chê nghèo yêu giàu, bệnh công chúa?”
Hai người cãi nhau trong hội trường.
Trong lúc hai người này ồn ào không ngớt, bố Vệ Phong chạy tới, tiến lên lập tức dùng hành động ngăn chặn lời nói ngạo mạn của Vệ Phong.
Chú Vệ đi theo bố tôi mấy chục năm, chưa bao giờ hèn mọn như hôm nay.
Trong mắt có vài giọt nước mắt, nghẹn ngào nói.
“Tiên sinh, thật sự xin lỗi, bởi vì đứa con bất hiếu của tôi, mang đến phiền toái lớn như vậy cho tiểu thư và ngài, còn thiếu chút nữa hủy thanh danh của tiểu thư. Nhưng xin ngài xem hãy nể tình sự trung thành làm việc của tôi trong những năm qua, cho tôi một cơ hội nữa! Đứa nhỏ này sắp tốt nghiệp đại học, xin hãy tha thứ cho chúng tôi và cho chúng tôi một cơ hội để thay đổi.”
Nhìn chú Vệ khóc suốt, tôi rất thương chú, nhưng tôi biết rất rõ về bố tôi, ông từ trước đến nay công tư rõ ràng, không có yêu cầu Vệ Phong bồi thường tổn thất mấy năm nay trộm lái xe, cũng đã là rộng lượng rồi.
Quả nhiên, bố tôi nhíu chặt mày, lúc này mới mở miệng.
"Lão Vệ, hai người chúng ta cùng nhau sóng vai hai mươi năm, những năm gần đây, cậu trong công việc mắc nhiều sai lầm, tôi đều vẫn tận tâm bao dung, tài xế có thể tùy thời tìm, người làm công việc này rất nhiều, nhưng tôi băn khoăn cậu lớn tuổi, con trai lại đang đi học, cho nên mới kiên trì giữ cậu lại. Nhưng bây giờ, con trai cậu không chỉ là trộm lái xe, còn cáo mượn oai hùm, thậm chí dung túng bạn gái mình làm tổn thương con gái tôi. Cậu theo tôi nhiều năm như vậy, hẳn là biết Tiêu Tiêu là bảo bối trên tay tôi, xảy ra chuyện như vậy, tôi làm sao giữ cậu lại?"
Chú Vệ lập tức ngây ngẩn cả người, cũng rơi xuống mấy giọt nước mắt, bố tôi thở dài một hơi, rất khách khí nói.
"Mấy năm nay cậu đi theo tôi, sự chăm chỉ của cậu quả thực nên được đền đáp, tôi sẽ phát thêm cho cậu một năm tiền lương, thuận tiện đem chiếc Maybach con trai cậu trộm lấy kia tặng cho cậu, nhưng tôi hy vọng từ nay về sau cậu cũng không cần xuất hiện ở trước mắt tôi, bao gồm cả con trai của cậu."
Vệ Phong lúc này mới sửng sốt, nhưng ước chừng làm sao cũng không nghĩ tới?
Nhiều năm biểu hiện ngoan ngoãn như vậy, mới đổi lấy cơ hội bố tôi muốn cho anh ta đến tập đoàn làm việc, nhưng giờ đây tất cả đều vô ích!!
“Chú Triệu, cháu......”
Vệ Phong còn muốn mở miệng cầu xin.
10.
Hiệu trưởng Lý lén đánh giá vẻ mặt bố tôi một chút, thấy vẻ mặt ông vẫn ngưng trọng, chủ động nói.
“Về chuyện của Triệu tiểu thư, còn phải đích thân xin lỗi Triệu tiên sinh và Triệu tiểu thư. Chuyện này là sai lầm của chúng tôi, chúng tôi…”
Lời hiệu trưởng Lý còn chưa nói xong, đã bị bố tôi giơ tay ngăn lại.
"Lý hiệu trưởng, tôi không muốn nghe những lời sáo rỗng, tôi chỉ quan tâm đến hành động, cậu tự mình xem rồi làm đi!"
Nói xong lời này, bố tôi đi tới dưới sân khấu, vươn tay về phía tôi.
Tôi kéo tay ông, từ trên bậc thang nhảy xuống, cao hứng đi về nhà!
Ngồi ở trên xe, bố tôi đối với tôi vẻ mặt đau lòng, cũng không còn tư thế người giàu nhất, giống như một bà mẹ không ngừng mở miệng.
"Ta đã nói con phô trương một chút, con lại nhất quyết muốn khiêm tốn, kết quả thiếu chút nữa bị người ta khi dễ, mấy ngày nay ta thấy con cũng đừng đi học nữa, ở nhà nghỉ ngơi đi, ta kêu chị Lý nấu cho con thêm canh bồi bổ."
Tôi không từ chối, trong nhà đương nhiên tương đối thoải mái, vừa vặn đúng kỳ nghỉ quốc khánh, tôi ở nhà nằm ổn thỏa ba ngày.
Chờ tôi trở lại trường học, là Lâm Nhất Minh đón ở cửa.
Nghe tôi hỏi chuyện trường học, thần sắc anh bình tĩnh nói.
“Lý lịch nhậm chức của hiệu trưởng Lý hình như không sạch sẽ lắm, xin về hưu sớm, phó hiệu trưởng trở thành hiệu trưởng hiện tại, còn cho em thêm một gian ký túc xá, lần này, chỉ sợ em không thể khiêm tốn.”
Tôi gật đầu, khiêm tốn hay không không quan trọng, quan trọng là hiện tại tôi sống thoải mái.
Lâm Nhất Minh và tôi đi thu dọn đồ đạc trong kí túc xá, vừa mới mở cửa, hai người bạn cùng phòng kia liền chủ động đến gần, vừa giúp tôi thu dọn đồ đạc, vừa có chút xấu hổ nói.
“Lúc trước lạnh nhạt với cậu như vậy, là chúng tôi không tốt, thật ngại quá, chúng tôi xin lỗi, cậu đừng nóng giận.”
Tôi cười lắc đầu, kéo vali rời đi.
Trên đường đi gặp được bạn học, đối với tôi đều đặc biệt thân cận, nhiệt tình chủ động chào hỏi.
Đến ký túc xá mới, Lâm Nhất Minh giúp tôi trải giường, buồn bực hỏi.
“Em dễ dàng tha thứ cho bọn họ như vậy sao?”
Tôi cười:
"Sư tử sẽ không vì chó sủa mà quay đầu lại, em từ đầu vốn không thèm để ý, đương nhiên chưa nói tới tha thứ.”
Lâm Nhất Minh quay đầu lại, nhìn tôi một cái, trong mắt có chút lo lắng:
"Lúc anh không ở đây, rốt cuộc em đã phải chịu bao nhiêu thiệt thòi?"
Nhìn ánh mắt đau lòng của Lâm Nhất Minh, tôi tiến lên vỗ vỗ vai anh ấy:
"Được rồi! Em sẽ là người dễ dàng chịu thiệt sao?”
Lâm Nhất Minh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, tôi đứng ở cửa sổ nhìn xuống phía dưới:
"Em ngược lại càng đồng tình với họ, Để sống một cuộc sống tưởng chừng như hào nhoáng, họ phải bỏ qua lương tâm của mình và đi theo đám đông..”
Lâm Nhất Minh đứng bên cạnh tôi, hỏi:
“Vậy còn em?”
Tôi cười hì hì, chui vào lòng anh:
"Có đôi khi, em rất thông cảm với kẻ thù của mình, bọn họ nhìn không vừa mắt em, rồi lại không làm được em.”
Lâm Nhất Minh lúc này mới cười rộ lên, ôm lấy tôi, giọng nói kiên định, càng giống như thề:
"Tiêu Tiêu, anh vĩnh viễn sẽ không để em phải chịu thiệt thòi! Trong vòng ba năm, anh sẽ trở thành người giàu nhất tiếp theo, vinh quang cưới em về nhà!”
Trong khoảnh khắc dịu dàng như vậy, tôi lại lấy điện thoại di động ra:
"Em gọi điện thoại cho bố em, nói cho ông ấy biết, anh muốn soán vị!"
Lâm Nhất Minh cầm lấy di động, nâng mặt tôi lên, trong mắt toàn là bóng dáng của tôi:
"Có lẽ em phải đợi một chút!"
“Ý anh là sao?”
Tôi còn chưa kịp phản ứng, khuôn mặt tuấn tú của Lâm Nhất Minh đã phóng đại trước mặt tôi, trực tiếp hôn xuống.
Cho đến khi điện thoại rơi xuống đất, tôi mới bừng tỉnh!
Đồ đáng ghét này, vì ngăn cản tôi mật báo, tự nhiên dám dùng mỹ nam kế?!
Nhưng mà, tôi thật sự thích điều này.
--------------------------------------------
(Hoàn).