Biện Ái Pháp Tắc

chương 86


9 tháng

trướctiếp

Vừa bước vào mùa thu cũng là thời gian ba mẹ Vệ Duyệt và Vệ Khác về thăm người nhà, các thành viên trong gia tộc họ Vệ đều có mặt đông đủ, trong lúc rảnh rỗi, nhất thời cao hứng sẽ cùng nhau bắt tay vào dọn dẹp biệt thự. Xem như vận động tập thể một chút đồng thời bồi dưỡng tình cảm mọi người trong nhà.
Chỗ được bắt tay vào đầu tiên là khu đông của biệt thự, chính là dãy phòng cũ của các trưởng bối. Vệ Linh cầm chìa khóa phòng của ông nội bà nội nàng ở trước kia, ấn tượng của nàng đối với hai vị tổ tông này chỉ dừng ở lúc nàng mười mấy tuổi thôi. Ông nội nàng là một quan kiểm sát đạt chuẩn, là thần tượng nàng sùng bái từ nhỏ, ông nội là người thầy đầu tiên truyền dạy kiến thức pháp luật cho nàng, cũng là nguyên nhân giúp nàng quyết định chọn nghề luật sư. Bà nội thì ngược lại, Bà là một nhân viên trợ lý công vụ bình thường, đối với con cháu trong nhà hết mực yêu thương... Còn các chi tiết nhỏ nhặt khác, thật sự nàng không thể nào nhớ nỗi.
Do hằng ngày vẫn có người quét dọn, nên cũng không phải rất dơ, chỉ có điều ở các góc cạnh không phải lúc nào cũng sạch sẽ. Vệ Linh nghe ở ngoài tiếng của chú út và thím út kêu Vệ Duyệt và Vệ Khác đi lấy mấy cái khăn lau, nàng mỉm cười đồng thời vươn tay mở cửa phòng ra, một thời gian dài trong phòng không có thông gió, có sạch sẽ đến đâu cũng thoang thoảng mùi ẩm mốc.
Sảnh sàn lầu một do không có người sử dụng, hình như có chút lỏng lẻo rồi, Vệ Linh đem một số dụng cụ nhỏ gom lại một chỗ, rồi kiểm tra cửa sổ, sau đó bước lên cầu thang xoay tròn được chạm trổ tinh xảo đã được xây dựng tám mươi năm đi lên phòng ngủ lầu hai.
Diện tích phòng ngủ không tính là quá lớn, bố trí bên trong vẫn giống trong ấn tượng lúc nàng còn nhỏ, chỉ là trên chiếc giường lớn bằng gỗ không còn ga giường chăn nệm gì, không có chút khí tức của con người. Vệ Linh mở toan cửa sổ ra, rồi dùng khăn bắt đầu lau từ đầu giường, nàng ngồi trên giường, đưa tay quẹt lên cái tủ nhỏ kế bên đầu giường, phát hiện có chút bụi, thì cẩn thận lau sạch, thuận tay kéo ngăn tủ trên cùng ra, tuy ngăn tủ có khóa nhưng lại không có khóa lại, chẳng qua lâu năm đã mất đi sự trơn nhẵn, lúc kéo phát ra tiếng ma sát rất lớn.
Trong ngăn kéo chỉ có một cái hộp kim loại cong vẹo, không còn gì khác.
Vệ Linh cảm thấy cái hộp này nhìn rất quen mắt, cầm trong tay đặc biệt nặng, từ chỗ khóa dọc lên trên đã có một tầng bụi, không có chìa khóa. Nàng đặt cái hộp kế bên tai lắc lắc, đồ vật bên trong cồng kềnh va đập vào thành hộp, nàng suy nghĩ một hồi lâu, đột nhiên nhớ ra lúc nàng còn nhỏ, có lần theo anh họ mình chạy vào phòng này chơi đùa, cả hai đã nhìn thấy cái hộp này rồi, cũng từng có ý đồ cạy nó ra, nhưng bị bà nội phát hiện, kịp thời ngăn cản, còn nghiêm nghị la mắng, nàng nhớ rõ đó là lần đầu tiên nghe bà nội la nàng 'Bướng bỉnh'. Cuối cùng bên trong hộp này là cái gì? Đến bây giờ nàng cũng không biết.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp