Đường Lạc trở về quê, hiện tại đây là nơi ba mẹ anh ta sống, vợ chồng Đường Vĩ Hoành hiện đang sống trong một căn hộ hai phòng ngủ rộng khoảng 70 mét vuông, phòng khách vừa có sô pha vừa có bàn uống nước, còn có cả xe lăn của Đường Vĩ Hoành, thoạt nhìn có thể nói là đến cả một chỗ để đặt chân còn không có.
Đường Lạc đứng đó, hỏi: “Hai người sống ở nơi như thế này à?”
Anh ta không nhắc thì thôi, nhưng vừa nhắc đến chuyện này là Lương Như lại bật khóc ngay lập tức, vừa khóc vừa than rằng khoảng thời gian này họ đã phải chịu bao nhiêu khổ cực: “Tiểu Lạc, mẹ không muốn lãng phí quãng đời còn lại của mình ở cái huyện nhỏ này nữa, sao con còn chưa đón mẹ về Phú Dương? Không phải con đã đính hôn với Tiêu Sí Hoành rồi sao? Con có thể nhờ nó chuẩn bị một căn nhà cho bố mẹ để bố mẹ chuyển về đó được không?"
Lúc Đường Lạc thuyết phục họ rời đi, anh ta rất muốn sau này sẽ đến để đón họ về, nhưng vì Đường Vĩ Hoành bị cả ngành đào thải, giờ vừa mới có chút khởi sắc, nếu như đón họ về trong lúc này thì không chỉ làm công việc bị chậm trễ mà còn có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của Tiêu Sí Hoành.
Đường Lạc an ủi Lương Như: “Mẹ à, chuyện này để sau này hẳn nói, lần này về nhà là vì con có chuyện muốn hỏi ba.” Anh ta lấy ra một tấm thẻ ngân hàng đưa cho Lương Như: “Trong đây có một ít tiền, mẹ dùng tạm nhé."
Đường Vĩ Hoành nghe thấy tiếng động nên gọi Đường Lạc vào phòng, Đường Lạc nói với Lương Như: "Mẹ đi mua đồ ăn trước đã, lâu rồi con chưa ăn đồ của mẹ nấu."
Lương Như sịt mũi: “Được rồi, con định nói gì với ba con thế? Chân ông ấy đã bị liệt, thể trạng cũng ngày càng kém, điều kiện y tế ở đây cũng không bằng trong thành phố, nếu cứ tiếp diễn như thế này mẹ sợ…."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT