Cố Lệ nghe thấy Lâm Nghi chỉ vào mũi con trai mình mà mắng, thì có chút không vui: “Chị dâu, chị nói cũng quá khó nghe rồi đấy, chị mắng Thời Tuấn cũng được đi, vì dù sao thì nó cũng là con cháu, nên bị chị mắng vài câu cũng không sao, thế nhưng ngay cả ba mà chị cũng mắng thì không hay lắm đâu.”
Đã nhiều năm như vậy mà Tần Thời Tuấn cũng chỉ là một tên vừa ngu ngốc vừa vô dụng trong nhà họ Tần, thậm chí Tần Sùng cũng không muốn nhìn thấy đứa con trai này, nhưng bây giờ con trai của bà ta rất vất vả mới có thể diễu võ dương oai một lần, vừa mới lập công ở trước mặt ông cụ, thì lại bị Lâm Nghi mắng một câu mà trở thành một tên vô dụng, người làm mẹ như bà ta đã không thể đổi não khác cho con trai mình, thì chẳng lẽ không thể dẫn hoạ về đông hay sao*?
(*Nguyên văn 祸水东引 - Dẫn họa về đông: là phi thành ngữ, xuất phát từ việc các nước Anh, Pháp ở phía tây đẩy mũi công kích của phát xích Đức về Liên Xô ở phía đông, mượn dao giết người.)
Mặc dù nhà mẹ đẻ của Cố Lệ không giàu có như nhà họ Lâm, thế nhưng cũng có chút vốn liếng, Tần Phương Sung trước nay chỉ nhìn vào địa vị, nếu không có nhà họ Cố, thì ông cụ cũng sẽ không giao chi nhánh Đồng Dương cho Tần Sùng quản lý.
Cố Lệ muốn lôi những chuyện này lên đầu ông cụ, nhưng Lâm Nghi lại mặc kệ bà ta: “Tôi mắng ai à? Ồ, tôi có mắng đấy, nhưng hình như tôi còn chưa nói là ai, vậy mà cô lại nóng lòng đi ụp nồi như vậy, là thấy tôi mắng đúng chứ gì?”
Còn có thể nói được như vậy hả? Cố Lệ vội vàng liếc nhìn ông cụ: “... Ba, con không có ý đó.”
Khuôn mặt già nua của Tần Phương Sung tối sầm lại, trong lòng tự nhủ  chị mau câm miệng lại đi, dù Tần Thời Tuấn có ngu ngốc thì cũng không thể trách nó được, là do nó được di truyền từ hai vợ chồng chúng bây!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play