Đường Vĩ Hoành đã mua mảnh đất ở vùng ngoại ô phía tây, bởi vì Tần Thời Luật chỉ trả cho ông ta một nửa số tiền, đang đêm Đường Vĩ Hoành gọi điện cho Tần Thời Luật để hỏi nửa số tiền còn lại.

Tần Thời Luật nói với Đường Dục: "Anh nghe điện thoại, em tự đi tắm đi."

Đường Dục nằm ở trên giường bấm điện thoại, kéo dài âm điệu: "Biết~rồi."

Tần Thời Lục tới phòng làm việc nghe điện thoại, Đường Dục không nhúc nhích, hai ngón tay cái lướt nhanh trên màn hình điện thoại.

Đường Dục: [Cứu với, cô ấy đẹp trai quá!]

Lý Hy Nhã là phái hoạt động, sau khi rời đồn cảnh sát, cô đã nhắn tin cho Cát Phi, hẹn Cát Phi đi ăn, tính cách của Cát Phi thoải mái như vẻ ngoài, nhưng nơi họ đến không phải là một nhà hàng cao cấp mà là một gian hàng trên phố.

Lý Hy Nhã đã bí mật chụp ảnh Cát Phi gọi đồ ăn, đăng lên trang cá nhân, đồng thời gửi cho Đường Dục một vài bức, một trong số đó là Lý Hy Nhã giả vờ chụp ảnh tự sướng, kết quả Cát Phi mỉm cười với camera.

Lý Hy Nhã: [Lau nước dãi đi, nghĩ về giấy chứng nhận kết hôn của cậu, đừng chảy nước miếng trên ảnh của tôi.]

Đường Dục: [Tôi không chảy nước miếng với cô, cô ấy thật sự rất đẹp trai.]

Lý Hy Nhã cũng nghĩ như vậy: [[Khóa mệnh môn] Không thể chống lại, hoàn toàn là gu của tôi! Cậu nói nếu tôi theo đuổi cô ấy, cô ấy có đồng ý không?]

Đường Dục: [À...cái này...]

Đường Dục gõ rất nhanh, nhưng mãi không gửi "À cái này".

Lý Hy Nhã: [Sao thế?]

Đường Dục: [Nhưng cô ấy là phụ nữ.]

Lý Hy Nhã: [Nữ thì sao, tôi không chê cậu, cậu lại chê tôi?]

Đường Dục: [Không phải, người nhà cô giới thiệu cho cô đàn ông, cô tìm nữ được không?]

Lý Hy Nhã: [Buồn cười, không phải nhà họ Tần cũng giới thiệu nữ cho Tần Thời Luật đấy sao, không phải anh ta kết hôn với cậu à?]

Đường Dục: [Nhưng chúng ta tiền trảm hậu tấu.]

Lý Hy Nhã: [[Giơ tay] Vậy thì tôi cũng tiền trảm hậu tấu.]

Đường Dục: [A... Hai người mới lần đầu gặp mặt, đã định kết hôn rồi sao?]

Lý Hy Nhã: […]

Một lúc sau, Lý Hy Nhã gửi tin nhắn thoại đến: "Bạn ơi, bạn đúng biết cách nói chuyện ghê. Không phải cậu đề cập chuyện này trước sao? Sao lại nói tới cả hôn nhân rồi?"

Đường Dục cũng trả lời, giọng điệu đều chậm rãi: "Không phải cô muốn kết hôn với cô ấy sao? Cô định chơi đùa người ta ư?"

Lý Hy Nhã suýt tắc thở: "Đừng nói tôi giống người nhà cậu được chứ?"

Đường Dục ngoan ngoãn: "...Ồ."

Lý Hy Nhã lại gửi tin nhắn: "Cậu đánh chữ nhanh mà sao nói chậm như vậy, rất khó chịu đấy nhé!"

Tốc độ đánh máy của Đường Dục như đuổi theo tin nhắn trước: [Tôi vẫn cảm thấy cô nên suy nghĩ kỹ thì hơn, tôi kết hôn với Tần Thời Luật là bởi vì tôi không có gia đình, không ai quan tâm tôi, nhưng cô thì khác, nhỡ người nhà không đồng ý sẽ rất rắc rối.]

Khẩu xà tâm phật khiến Lý Hy Nhã không biết làm sao, cô chỉ nói đùa chứ chưa từng nghĩ tới mình sẽ thích một người phụ nữ, tuy rằng cô có cảm tình với Cát Phi, nhưng chỉ gặp mặt hai lần, cũng chỉ dừng ở mức có thiện cảm mà thôi.

Những lời vô nghĩa khiến Đường Dục nói một cách nghiêm túc, Lý Hy Nhã khác đành phải nói: "Cậu, có ý thức an toàn không, cứ thế nói cho tôi biết về gia đình của cậu thế à?"

Tần Thời Luật vừa nghe điện thoại trở về thấy Đường Dục chẳng những chưa đi tắm rửa mà ngay cả tư thế nằm bấm điện thoại cũng không thay đổi: "Nói chuyện với ai thế?"

Đường Dục không ngẩng đầu nói: "Nói với Hy Nhã."

 "...Hy Nhã?" Tần Thời Lục nghe cách xưng hô lập tức nhíu mày: "Hai người thân thiết như vậy từ khi nào?"

"Hôm nay." Đường Dục nói: "Hôm nay bọn em là bạn."

Tần Thời Luật bế cậu xuống giường, cởi quần áo cho cậu: "Đừng tùy tiện kết bạn."

Đường Dục để cho anh ta cởi ra: "Em đâu có tùy tiện kết bạn đâu."

Cậu rất kén chọn, tiêu chí của cậu là không thể là nhân vật quan trọng trong tiểu thuyết, không thể là người làm tổn thương cậu trong tiểu thuyết, cậu chỉ kết bạn với những người không quen biết, thậm chí chưa bao giờ nhìn thấy khuôn mặt của họ.

Lý Hy Nhã trả lời: [Đã hiểu, đồng chí đạo đức mẫu mực!]

Thích quan tâm đến các vấn đề đạo đức của người khác, phục cô rồi!

Đường Dục để điện thoại xuống, quần áo đã bị Tần Thời Luật cởi gần hết, cậu hỏi Tần Thời Luật: "Cậu em nói với anh cái gì?"

Tần Thời Luật: "Sao em biết là cậu em?"

Đường Dục phân tích: "Em đoán muộn thế này mà còn gọi cho anh chỉ có thể là cậu thôi. Hôm qua Đường Vĩ Hoành đã đồng ý mua đất, hoàn thành các thủ tục trong ngày. Anh chỉ đưa cho cậu một nửa số tiền, chắc chắn cậu đang rất muốn tìm anh đòi một nửa còn lại."

Phải thừa nhận sự thông minh của Đường Dục giấu ở bên trong, căn bản nhìn bề ngoài không thể nhìn ra.

Tần Thời Luật: "Ừm, là cậu của em, vì vậy ngày mai có lẽ phải đến nhà cậu em ăn tối."

Vừa nghe phải đến nhà Đường Vệ Hồng, Đường Dục lập tức nhíu mày: "Em không muốn đi."

Tần Thời Luật bế cậu vào phòng tắm: "Chuyện do em đề xuất, em không đi thì ai đi?" ( truyện đăng trên app TᎽT )

Đường Dục nói: "Tiền là anh đưa, đất cũng do anh muốn mua, em không đi, anh đi."

Tối hôm sau, Tần Thời Luật quay lại đón cậu thì phát hiện cậu đã bỏ trốn, sau khi hỏi thím Trương thì mới biết Đường Dục đã chủ động mời Lâm Nghi ăn tối để không phải đến nhà cậu.

Tần Thời Luật rất bối rối, trong mắt Đường Dục, mẹ anh còn dễ nói chuyện hơn Đường Vĩ Hoành?

Cậu thà ăn tối với mẹ anh còn hơn là đến nhà Đường Vĩ Hoành.

Trong phòng riêng của nhà hàng, đồ ăn đã được bày lên hết, bữa cơm hôm nay đúng là do Đường Dục sắp xếp, nhưng cũng không phải để tránh đến nhà Đường Vĩ Hoành, là hai người nói lúc khác sẽ cùng nhau ăn tối. Đường Dục không biết lúc khác là lúc nào nên cậu hỏi Lâm Nghi đổi ngày khác thành hôm nay có được hay không.

Được mời ăn cơm, Lâm Nghi rất vui, mặc dù con trai chưa từng mời bà ăn cơm, nhưng con rể có hiếu là được.

Đường Dục hỏi Lý Hy Nhã: "Hôm nay đã theo đuổi được chưa?"

Lý Hy Nhã thở dài: "Đừng nói bậy, dì Lâm biết mẹ tôi, đừng để bà ấy nghe thấy."

Đường Dục liếc mắt nhìn Lâm Nghi: "Nhưng tôi không nói cô theo đuổi ai, nghe được cũng không sao."

Lý Hy Nhã: "..." Được rồi, là tự tôi có tật giật mình.

Lâm Nghi liếc hai người một cái: "Nói gì thế?"

Lý Hy Nhã chỉ chỉ lên bàn: "Cậu ấy hỏi món này có đắt không, muốn mua về cho Tần Thời Luật."

Đường Dục liếc nhìn bát canh cô chỉ, cậu không uống, cũng không biết ngon hay không, nhưng vì lừa Lâm Nghi, cậu đành gật đầu theo lời Lý Hy Nhã.

Mí mắt Lâm Nghi run lên... đó là súp rùa mai mềm!

Lâm Nghi lúng túng ho khan một tiếng.

Còn trẻ mà đúng thật là ...(- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -)

Bữa ăn này ba người ăn rất lâu, còn Tần Thời Luật bên kia ăn rất nhanh.

Lúc Đường Dục về đến nhà, Tần Thời Luật đã tắm rửa thay quần áo xong, đang ngồi dưới lầu chờ cậu, Đường Dục đi từ bên ngoài vào, bưng một hộp súp mai rùa đóng gói, nhìn thấy anh lập tức nhe răng cười lấy lòng.

Thấy cậu cười rất giả tạo nhưng Tần Thời Lục không thèm bóc mẽ: "Cầm gì đó?"

Đường Dục như dâng bảo vật: "Canh, gói cho anh."

Vừa hay tối Tần Thời Luật chưa ăn được gì: "Mang ra đây anh nếm thử."

Lúc này Đường Dục rất siêng năng cầm thìa và bát, mãi cho đến khi mở hộp, Tần Thời Luật vớt ra đầu rùa, cảm giác được người yêu để ý xem anh ta không ăn cơm tối nháy mắt giảm....Cái quái gì đây!!!

...Đêm dài không cô đơn.

Không uổng công ăn đầu rùa.

Một nửa súp rùa mai mềm còn lại trong hộp đã nguội, chiếc xe lăn bên cạnh như đang chờ sự sủng ái của chủ nhân vào ngày mai.

Trên lầu, ai đó bị bế lên phát ra âm thanh cầu xin yếu ớt.

Đường Dục khóc.

Tại sao? Lẽ nào do súp mai mềm không ngon?

Ngày hôm sau, Đường Dục không cưng chiều xe lăn điện như thường ngày, thậm chí cũng không xuống lầu, Tần Thời Luật lấy các loại gối đầu linh tinh của cậu ra ban công, anh ôm cậu qua rồi đặt xuống, ăn cơm với cậu xong mới đi làm.

Đường Dục phơi nắng vừa mới chợp mắt thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Cậu nhắm mắt nhấc máy, không rõ là ai: "Ai đó?"

"Đường Dục!" Giọng Đường Vĩ Hoành nghe vừa chịu đựng vừa tức giận, xen lẫn một chút hậm hực.

 Đường Dục cau mày, hối hận khi nãy nghe điện thoại không nhìn tên, giờ cậu rất buồn ngủ, cậu muốn ngủ, không muốn nói chuyện.

Nhưng Đường Vĩ Hoành không cho cậu cơ hội cúp điện thoại, ông ta bắn như một khẩu liên thanh: "Đường Dục, Tần Thời Luật bị sao đó, không phải đã đồng ý sẽ mua đất sao? Sao cậu ta lại bảo chuyển đất mới chịu chuyển nửa số tiền còn lại?"

Tối qua Đường Dục hỏi Tần Thời Luật bàn chuyện tối như nào, Tần Thời Luật nói rằng đã gần xong, cậu còn đang tò mò sao lần này Đường Vĩ Hoành dễ nói chuyện như vậy.

Kết quả là thế này?

Đường Dục ngáp một cái nói: "A ~ Vậy cậu chuyển đất cho anh ấy đi, cậu giữ cũng vô dụng."

Nghe Đường Dục nói, Đường Vĩ Hoành chỉ muốn muốn bóp cổ cho cậu lôi nốt những thứ chưa nói xong ra.

Sau khi Đường Vĩ Hoành nghe cậu nói lại lập tức muốn nhét lời ấy trở lại miệng cậu!

Ông ta thầm nghĩ: Mày biết cái quái gì, dù mảnh đất lớn như vậy bán đi cũng được rất nhiều tiền, sao lại vô dụng!

Đường Dục tiếp tục kéo dài giọng nói: "Hơn nữa tiền là của Tần Thời Luật, cậu chuyển đất cho anh ấy là đúng, cậu tức giận làm gì? Hay cậu muốn mảnh đất kia? Vậy cậu trả lại tiền cho Tần Thời Luật đi, như thế anh ấy sẽ không đòi đất của cậu nữa."

Đường Vĩ Hoành: "..."

Đường Vĩ Hoành sắp tức chết, nếu đã như vậy, ông ta tìm hai anh em nhà họ Tiêu làm gì?!

Đường Vĩ Hoành nói: "Sao từ đầu cháu không nói như vậy!"

Đường Dục giả ngu: "A? Vậy cháu nói như thế nào?"

Lúc đầu Đường Dục nói sẽ lấy tiền từ Tần Thời Luật cho Đường Vĩ Hoành mua mảnh đất, nhưng cậu chưa bao giờ nói Tần Thời Luật không muốn mảnh đất đó, tất cả lợi ích đều do Đường Vĩ Hoành tự nghĩ ra, cùng lắm cậu chỉ dụ dỗ, chưa bao giờ nói "Cậu mua mảnh đất đó rồi thì nó là của cậu."

Đường Vĩ Hoành nghẹn một bụng tức giận, lên không được xuống không xong: "Được rồi, được rồi, cháu đã trưởng thành rồi, đã kết hôn rồi, chỉ biết bênh người ngoài thôi, cậu không nói nữa, cháu cũng mặc kệ cậu, còn công ty, công ty do mẹ cháu để lại, dạo này công ty làm ăn không ổn cháu có biết không, cậu vất vả quản lý công ty nhiều năm như vậy? Chẳng phải vì cháu sao! Kết quả cháu đối xử với cậu thế này!"

Đường Dục nhìn ra ngoài nhà kính, nhíu mày, đột nhiên buồn nôn: "Nếu vất vả như vậy thì cậu trả lại công ty cho cháu đi."

Đường Vĩ Hoành: "???"

Đường Dục nói: "Cháu bán đi, để sau này cậu không cần vất vả nữa."

Đường Vĩ Hoành thanh âm run lên vì tức giận: "... Cháu, cháu điên rồi sao? Đó là công ty mẹ cháu để lại!"

 Đường Dục hiếu thuận nói: "Mẹ cháu mất rồi, cậu là người thân yêu nhất của cháu, cháu không muốn cậu làm việc quá vất vả, cậu nên trả công ty lại cho cháu, từ nay về sau cậu chỉ cần dưỡng lão, cậu không phải làm bất cứ điều gì. . "

Tên ngốc này hết thuốc chữa rồi, Đường Vĩ Hoành không biết những gì cậu nói có phải là sự thật hay không, lỡ như cậu thực sự bán công ty… Nếu là trước đây, Đường Vĩ Hoành còn coi như cậu nói phét, nhưng giờ có Tần Thời Luật, không chừng cậu thật sự làm vậy!

Đường Vĩ Hoành đành phải nhẹ giọng dỗ dành: "Được rồi được rồi, cậu chỉ là cằn nhằn một chút thôi, sau khi cháu kết hôn không bênh cậu nữa, cậu không thể nói vài câu oán trách sao? Không thể bán công ty, dù cậu có vất vả thế nào, cũng phải giữ vững tâm huyết của mẹ cháu, đừng giận cậu nữa."

Đường Dục không giận ông ta, cậu rất muốn bán công ty, lúc đọc tiểu thuyết cậu đã nghĩ đến chuyện này.

Nhưng Đường Vĩ Hoành rất nghe lời, Đường Dục không thể nói gì: "Ồ, vậy tạm thời không bán nó."

Huyệt thái dương Đường Vĩ Hoành nhói lên.

Tạm thời... sao, vẫn muốn bán nữa?

Đường Vĩ Hoành nuốt nước bọt: "Vậy chuyện mảnh đất, cháu xem ..."

Đường Dục hỏi: "Cậu, cậu muốn xây khu vui chơi cho cháu sao?"

Đường Vĩ Hoành dừng lại.

Trong bữa tối hôm qua Tần Thời Luật cũng đề cập đến khu vui chơi.

Ông ta vốn tưởng rằng đó chỉ là ý nghĩ ngây thơ của Đường Dục, nhưng không ngờ rằng Tần Thời Luật thật sự muốn xây cho cậu một khu vui chơi, có tiền thì có thể tuỳ ý như vậy à? Tốn bao nhiêu công sức mới mua được mảnh đất này, bên cạnh còn có người đào mộ, vậy mà bọn họ lại muốn xây khu vui chơi!

Đường Vĩ Hoành chột dạ nói: "Cho dù xây khu vui chơi cũng không cần chuyển nhượng đất. Chúng ta đều là người một nhà, so đo như vậy làm gì?"

Đường Dục không chút lưu tình vạch trần: "Vậy nếu cậu bán đất thì sao?"

Đường Vĩ Hoành: "..."

Thấy Đường Vĩ Hoành im lặng, Đường Dục hỏi: "Có phải cậu thực sự muốn bán đất không?"

Đường Vĩ Hoành: "Đương, đương nhiên không phải."

Đường Vĩ Hoành cảm thấy bồn chồn không yên.

Đường Dục không thể đoán được chuyện này, nhất định là Tần Thời Luật dạy cậu nói như thế, nếu không tên ngốc Đường Dục làm sao biết ông ta muốn bán đất!

Nghĩ đến tính tình không nhận ai của Tần Thời Luật, Đường Vĩ Hoành nuốt nước miếng… Tần Thời Luật đang dùng Đường Dục nhắc nhở ông ta? Nhắc ông ta không biết tốt xấu sẽ không chỉ mất mảnh đất.

Đường Vĩ Hoành không khỏi thở dài Tần Thời Luật thật đáng sợ.

Vốn tưởng đổi Đường Dục cho anh sẽ có lợi, giờ thì tốt rồi, tự dâng kẻ địch tới.

Để không cắt đứt lời ích nhà họ Tần có thể mang lại cho bản thân, Đường Vĩ Hoành đành thỏa hiệp: "Cậu sẽ chuẩn bị hợp đồng cho mảnh đất đó, cháu có thể nói với chủ tịch Tần, bảo cậu ấy ..."

"Oẹ…"

Thím Trương vừa nhận được điện thoại của Tần Thời Luật hỏi xem Đường Dục còn ngủ không, vừa vào đã thấy Đường Dục nôn thốc nôn tháo chạy vào phòng tắm.

Khi Đường Dục bịt miệng nhảy xuống, cậu vô tình chạm vào loa ngoài, giọng của Đường Vĩ Hoành liên tục hét lên: "Tiểu Dục? Tiểu Dục, có nghe thấy cậu nói không?"- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Thím Trương nhìn vào điện thoại của Đường Dục, báo cáo trung thực với Tần Thời Luật: "Cậu Tiểu Đường đang nghe máy của cậu cậu ấy, giờ đang nôn."

Tần Thời Luật: "..."

Đường Vĩ Hoành ở đầu bên kia điện thoại: "???"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play