Vừa vào cửa, Đường Dục đã được thím Vương, người hầu nhà họ Lâm chào đón: "Đây là cậu Tiểu Đường đúng không?"
Đường Dục không biết thím ấy phân biệt được cậu với Dư Lạc Dương như nào, thím Vương nhìn Dư Lạc Dương, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng nói: “Đây là Tiểu Dư đúng chứ, trông cậu thật phong độ, năm nay bao nhiêu tuổi rồi, còn đang đi học hay đang đi làm?"
Thím Vương đến nhà họ Lâm cùng với mẹ của Đàm Nam Sơn, thím ấy cũng chứng kiến Đàm Nam Sơn lớn lên, thím ấy không có con mà dành hết tâm trí cho nhà họ Lâm, sau khi mẹ của Đàm Nam Sơn qua đời, thím ấy thậm chí còn nuôi nấng Đàm Nam Sơn như con ruột của mình.
Đàm Nam Sơn vừa vào cửa đã nghe thấy thím Vương đang hỏi như kiểm tra hộ khẩu, anh ấy cười cắt ngang: "Thím Vương, xe bên ngoài là của cô ạ?"
Thím Vương bị anh ấy ngắt lời: “À đúng rồi, cô đến rồi, thím đang định hỏi cô ấy có muốn ở lại ăn tối không.”
Thím Vương đến rồi đi vội vã, những bước đi mạnh mẽ không nhìn ra thím ấy đã già
Dư Lạc Dương hỏi Đàm Nam Sơn: "Cô anh tới, chúng tôi ở đây ổn không?"
Đàm Nam Sơn nói: "Không sao, cô tôi khá dễ tính trước mặt người ngoài."
Khi ba người vừa đi ra khỏi hiên, Đường Dục đột nhiên dừng lại, Dư Lạc Dương buộc phải dừng lại, cậu ấy vừa định hỏi sao Đường Dục chưa đi đã nhìn thấy một người phụ nữ đang ngồi trong phòng khách.
Dư Lạc Dương chăm chú nhìn, sau đó chọc tay Đường Dục: "Người này giống mẹ chồng cậu."
Đường Dục: "..."
Không phải là giống, mà đúng là vậy.
Đàm Nam Sơn đứng ở phía sau hai người bọn họ: "Mẹ chồng gì cơ?"
Dư Lạc Dương quay đầu nhìn anh ấy: "Ngay cả mẹ chồng là gì anh cũng không biết sao? Là mẹ chồng của cậu ấy!"
Đương nhiên Đàm Nam Sơn biết "mẹ chồng" nghĩa là gì, anh ấy chỉ đang hỏi, mẹ chồng của ai.
Thím Vương đang hỏi Lâm Nghi có muốn ở lại ăn cơm không, sau khi hỏi xong thím ấy đột nhiên nói: "Đúng rồi, thiếu gia dẫn cậu Tiểu Đường và cậu Dư về rồi."
Lúc thím Vương đang nói, Lâm Nghi đã quay đầu nhìn về phía cửa, thấy Đường Dục đứng ở nơi đó, bà cũng sửng sốt.
Mẹ vợ con dâu nhìn nhau, trong mắt hai người là “Sao cậu/cô lại ở đây", cả hai đều không chủ động nói chuyện.
Nói gì thế?
Thật hoang đường!
Lâm Miễn chú ý đến ánh mắt của hai người, hỏi Lâm Nghi: "Em biết thầy Tiểu Đường?”
Lâm Nghi nhìn Lâm Miễn với vẻ mặt phức tạp: "Thầy Tiểu Đường? Người mà anh nói đã dạy anh cách trồng hoa, là cậu ấy sao?"
Lâm Miễn vẫn không nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề: "Là cậu ấy."
Lâm Nghi: "..."
Lâm Nghi cau mày, nhìn Đường Dục ... Đúng là người thủ đoạn, còn biết cách thâm nhập vào nội bộ của kẻ thù, ra tay từ người tốt nhất.
Đầu óc của Đường Dục khá linh hoạt, khi nhìn thấy Lâm Nghi, lại nghĩ tới người cô Đàm Nam Sơn vừa nhắc đến, cậu đã biết chuyện gì đang xảy ra.
Thế giới trong tiểu thuyết đúng là một vòng tròn kỳ lạ, đi đâu cậu cũng có thể gặp được người nhà của Tần Thời Luật.
Đường Dục thở dài.
Lúc này Đàm Nam Sơn nhận ra, mặc dù có chút khó tin, nhưng anh ấy vẫn hỏi Đường Dục: "Chồng cậu là Tần Thời Luật?"
Dư Lạc Dương kinh ngạc hỏi: "Sao anh biết chồng của cậu ấy tên là gì?"
Đường Dục liếc nhìn Đàm Nam Sơn, Đàm Nam Sơn bật cười: "Thật trùng hợp."
Đường Dục: "..." Đúng vậy, thật trùng hợp.
Đàm Nam Sơn không ngờ bạn đời của Tần Thời Luật mà anh ấy và bố anh ấy nói đến, lại quen biết họ theo cách này.
Vai cậu đột nhiên chùng xuống, Đường Dục nhìn Đàm Nam Sơn thì thấy anh ấy lấy điện thoại di động ra, chuyển sang chế độ chụp ảnh tự sướng, hướng về phía hai người bọn họ — bấm!
Trước khi Đường Dục kịp phản ứng, Đàm Nam Sơn đã gửi ảnh đi.
Đàm Nam Sơn: [[Hình ảnh] Đến nhà tôi chuộc người trong vòng nửa tiếng nữa, quá giờ sẽ xé vé.]
Tần Thời Luật biết hôm nay Đường Dục đi xem triển lãm quỷ quái gì đó, cậu còn đi cùng hai bố con với ý đồ xấu, vốn dĩ anh muốn đi cùng Đường Dục, nhưng hôm nay có một cuộc họp không hoãn được mà anh phải có mặt.
Tần Thời Luật tỏ ra khó chịu khi nhận được tin nhắn từ Đàm Nam Sơn.
Vừa mở ra đã thấy một bàn tay đặt ở trên vai Đường Dục, hai người rất gần, gần đến mức anh muốn lao vào tách ra!
Hai mươi phút sau, xe dừng lại trong sân nhà họ Lâm, Tần Thời Luật sải bước đi vào, thiếu chút nữa làm đổ đĩa hoa quả trong tay thím Vương.
Trong phòng nhiều người như vậy, Tần Thời Luật như không nhìn thấy ai, anh đi thẳng đến cạnh Đường Dục, giống như Đường Dục vừa bị bắt cóc rồi vừa được chuộc xong: "Không sao chứ?"
Đường Dục ngồi ở trên sô pha ngẩng đầu nhìn anh: "Không sao."
So sánh giữa hai người, Tần Thời Luật giống người gặp rắc rối hơn, vẻ mặt hung dữ.
Đường Dục thực sự không sao, ngoại trừ Lâm Nghi khiến cậu cảm thấy hơi mất tự nhiên, dù Đàm Nam Sơn hay Lâm Miễn, cậu đều quen thuộc nên họ không vì cậu là bạn đời của Tần Thời Luật mà hỏi cậu cái gì, thái độ của họ tốt hơn.
Tần Thời Luật liếc nhìn Lâm Miễn, rồi tới Lâm Nghi, rồi Đàm Nam Sơn và Dư Lạc Dương.
...Phối hợp kiểu gì đây?
Tần Thời Luật hỏi Đường Dục: "Không đi xem triển lãm à, tại sao lại ở đây?"
Đường Dục nói: "Xem xong rồi, ông Lâm mời chúng ta đến nhà ăn cơm."
Lâm Miễn không hài lòng với cách xưng hô của cậu: "Tại sao vẫn gọi là ông Lâm, cháu đã kết hôn với Tần Thời Luật, nên gọi là cậu."
Đường Dục nhìn Lâm Nghi theo bản năng, thấy Lâm Nghi nhìn chằm chằm mình, Đường Dục mím môi, cuối cùng không gọi được tiếng “cậu”.
Tần Thời Luật không quan tâm đến xưng hô, anh cũng không muốn biết lý do tại sao Đường Dục đến đây, điều anh muốn biết là tại sao Đường Dục lại ở đây.
Thấy Lâm Nghi ở đó, anh còn tưởng rằng Lâm Nghi đã đưa cậu đến, nhưng tin nhắn do Đàm Nam Sơn gửi, nếu Đàm Nam Sơn không biết Đường Dục, sao lại làm hành động như vậy để yêu cầu anh tới chuộc Đường Dục, chàng trai tên Dư Lạc Dương cũng ở đây.
Tần Thời Luật hỏi Đàm Nam Sơn: "Hai người biết nhau?"
Đổi dịp khác, Đàm Nam Sơn cũng muốn hỏi anh ta điều tương tự: "Cậu nghĩ sao?"
Tần Thời Luật hơi ghen, hai người quen nhau bao lâu đã mời về nhà ăn cơm? Không có cảnh giác hay quan hệ của họ tốt đến mức có thể tới nhà nhau?
Nhìn khuôn mặt hung dữ của Tần Thời Luật, Đàm Nam Sơn không khỏi cảm thấy tội nghiệp cho Đường Dục.
Một đứa trẻ như vậy sao lại nhìn trúng Tần Thời Luật vậy?
Tần Thời Luật lại hỏi: "Hai người quen biết nhau như nào?"
Đàm Nam Sơn cố ý không nói: "Chuyện dài lắm, sao không thử hỏi bố tôi xem bọn họ gặp nhau như thế nào."
Tần Thời Luật rất bối rối, anh nhìn Lâm Miễn, không thể tin được nói: "Cậu cũng biết em ấy?"
Lâm Miễn cười sảng khoái, ông ta chỉ vào một chậu hoa lan bên cửa sổ: "Có thấy chậu hoa đó không? Là thầy Tiểu Đường dạy cậu cách nuôi đó.”
Tần Thời Luật biết rằng nỗi ám ảnh duy nhất của cậu mình là trồng hoa lan, nhưng ông ta lại gà, nuôi gì chết đó, chưa bao nuôi sống cây nào.
Nhìn chậu hoa lan xanh tốt với vài nụ bên cửa sổ, bỗng nhiên từ “thầy” trong miệng Lâm Miễn đập vào đầu Tần Thời Luật.
Tần Thời Luật: "...Cậu vừa gọi gì?”
Lâm Miễn ngẩn ra một lúc: "À, quen rồi, quên đổi cách gọi."
Trong đầu Tần Thời Luật hiện lên một ý nghĩ khó tin, anh hỏi Đường Dục: "Học trò lúc trước là cậu ấy?"
Đường Dục gật đầu, không có gì cậu không thể thừa nhận.
Đường Dục ngẩng đầu nói chuyện thấy mệt nên kéo ống tay áo Tần Thời Luật: "Anh ngồi đi."
Giọng điệu tuy nhẹ nhàng, nhưng lại giống như mệnh lệnh, Lâm Miễn thấy cháu trai ngồi xuống bên cạnh mình, không chút phản kháng, không phân biệt được là anh không có tiền đò hay là rất có tiền đồ.
Sau khi Tần Thời Luật biết học trò mà Đường Dục đang nói đến là cậu của mình, anh cạn lời, học trò của cậu là cậu của anh, vậy người đưa trà chẳng phải là ...
Tần Thời Luật nhìn Đàm Nam Sơn, Đàm Nam Sơn đang nói chuyện với Dư Lạc Dương.
ĐM! Cả ngày hôm nay nay anh ghen sắp lên men, kết quả đối phương lại là cậu mình và Đàm Nam Sơn?!
(- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T - và t.y.t)
Sau khi Dư Lạc Dương biết được mối quan hệ của họ, cậu ấy đã chết lặng, cậu ấy đâu biết người cậu ấy phàn nàn trước mặt Đàm Nam Sơn lại là em họ của anh ấy!
Chẳng trách khi lần đầu tiên gặp bố của Đàm Nam Sơn, cậu ấy đã cảm thấy khí chất quen thuộc, chẳng phải rất quen sao, giống hệt khí chất của mẹ chồng Đường Dục. Đàm Nam Sơn hỏi cậu: “Người hung dữ cậu nói là cậu ấy?”
Dư Lạc Dương: "..."
Đó là hiện trường của vụ mất mặt, bóc phốt tới cả nhà anh người ta.
Đàm Nam Sơn không thấy sự bối rối của cậu ấy, chỉ cười hỏi: "Hay là hỏi giúp cậu sao Tần Thời Luật lại hung dữ như vậy nhé?"
Dư Lạc Dương trừng mắt nhìn anh ấy: "Anh đúng là thất đức, tôi coi anh là bạn mới nói với anh, anh lại muốn phản bội tôi!"
Đàm Nam Sơn còn lâu mới tin: "Bạn? Chẳng phải cậu coi tôi là cái thùng rác sao?"
Dư Lạc Dương bị bại lộ: "..."
“Tôi nói trúng tim đen chứ gì?” Đàm Nam Sơn nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cậu ấy: “Tôi không nói gì cũng được, cậu phải đãi tôi bữa cơm.”
Dư Lạc Dương muốn cho anh ấy một cú đấm, cậu ấy nghiến răng: "Tôi sẽ đãi anh uống máu của tôi, được không? Anh sống trong một biệt thự lớn, bảo người lái xe trẻ con mời an cơm, anh cũng dám ăn à!”
"Xe trẻ con thì sao? Xe trẻ con cũng là xe." Đàm Nam Sơn kiên trì đòi ăn: "Tôi chỉ bảo cậu mời bữa cơm, nhưng tôi không nói nhất định phải tới nơi đắt tiền."
Dư Lạc Dương trợn mắt nhìn anh ấy: "Vậy tôi mời anh đồ ăn ship, từ mai, tôi gọi đồ ăn mang cho anh trong một tuần, còn gửi đến quán trà của anh."
Đàm Nam Sơn "Chậc" một tiếng: "Dư Lạc Dương, cậu như vậy không có thành ý gì cả, ít nhất cũng phải gọi hai phần, ăn cùng tôi."
Dư Lạc Dương không keo kiệt đến mức chỉ mời anh ấy một hộp cơm trưa, cậu ấy đồng ý chiêu đãi anh ấy, còn nói sẽ mời vợ chồng Đường Dục cùng đi.
Trước đây cậu ấy nghi ngờ Đàm Nam Sơn có ý đồ xấu với Đường Dục, nhưng bây giờ chồng của Đường Dục là em họ của anh ấy, chắc anh ấy sẽ không cướp vợ em họ đâu nhỉ?
Còn Đường Dục, suýt chút nữa tự thiêu, có lẽ không còn gan nữa.
Đàm Nam Sơn quay đầu lại, thấy Tần Thời Luật đang nhìn anh ấy chằm chằm: "Cậu nhìn gì vậy?"
Tần Thời Luật không có ý định nói nửa giờ trước anh vẫn còn mắng họ có ý đồ xấu, anh nhìn khuôn mặt của Đàm Nam Sơn một lúc: "Mặt của anh sao vậy?"
Đàm Nam Sơn để râu và tóc rất nhiều năm, kể từ khi mẹ anh ấy qua đời, bộ râu của anh ấy đã trở thành một bộ phận trên cơ thể anh ấy, anh ấy chưa bao giờ cạo sạch. ( truyện trên app T𝕪T )
Khi lần đầu tiên nhìn thấy bức ảnh "bắt cóc" do Đàm Nam Sơn gửi đến, Tần Thời Luật rất sửng sốt, anh còn tưởng rằng Đường Dục thực sự đã bị bắt cóc, nhưng anh nhìn lại mới nhận ra đó là Đàm Nam Sơn, lúc đó không quan tâm nhiều như vậy, giờ nhìn ở cự ly gần Tần Thời Luật càng nhìn càng thấy không quen.
Đàm Nam Sơn xoa cằm hỏi: "Có phải vẫn đẹp trai như trước không?"
Tần Thời Luật vô cảm: "Xấu xí."
Biết mình không thể phun ngà voi ra khỏi miệng chó của anh, Đàm Nam Sơn chế nhạo: “Không có mắt nhìn, con mắt ở kiếp này của cậu để hết lên sổ sách rồi đúng không, khi nào mới có thể học Tiểu Đường, Tiểu Đường nói tôi cạo râu trông rất trẻ, phải không, Tiểu Đường?"
Đường Dục còn chưa kịp nói gì, Tần Thời Luật đã kích thích vì hai chữ "trẻ tuổi".
“Trẻ?” Tần Thời Lục nhìn Đường Dục, anh híp mắt lại: “Anh ấy lớn hơn anh một tuổi, em nói trẻ?”
Đường Dục biết chủ đề tuổi tác động vào vảy ngược của Tần Thời Luật, cậu vội vàng nói: "Anh cũng trẻ."
Bình thường có thể Tần Thời Luật sẽ bị lừa, nhưng giờ thì không, anh hỏi: "Là anh trẻ hay anh ấy?"
Lâm Nghi sửng sốt trong giây lát khi anh hỏi câu hỏi này.
Bà nhìn Tần Thời Luật buồn nôn.
...Con ăn phải thứ gì không sạch sẽ à?
Đàm Nam Sơn thoạt nhìn cũng không giống người ba mươi tuổi, anh ấy và Tần Thời Luật cùng hóng chuyện: "Tiểu Đường, đừng sợ, nói thật đi, ai nhìn trẻ hơn? Dù sao tôi cũng không tăng ca, không thức khuya, ngày thường chỉ uống trà dưỡng sinh, có lẽ trông trẻ hơn đúng không?"
Đường Dục: "..."
Tôi có thể rút lui khỏi cuộc chiến này không?
Khóe miệng Dư Lạc Dương giật giật hai lần, nhỏ giọng nói với Đàm Nam Sơn: “Anh điên à, sao lại xen vào chuyện của hai vợ chồng người ta?”
Đàm Nam Sơn liếc cậu ấy một cái: "Vậy nói cho tôi biết, ai trông trẻ hơn, tôi hay em ấy?"
Dư Lạc Dương: "..."
Liên quan gì tới tôi?!
Lâm Miễn không thể xem tiếp được nữa, đúng là xấu hổ: "Hai đứa trẻ con thế? Tuổi cộng lại bằng người sắp xuống lỗ rồi còn so xem ai trẻ hơn, trẻ cái rắm, hai đứa nói thế trước mặt Đường Đường và Dương Dương không ngại à."
Đường Đường: "..." Còn ghê hơn lúc Tần Thời Luật gọi cậu là bảo bảo.
Dương Dương: "..." Mẹ tôi còn không gọi tôi như vậy.
Hai chàng trai trẻ nhìn nhau, quyết định mỗi người xoa dịu một người.
Đường Dục móc tay Tần Thời Luật , nói thầm: "Anh trẻ."
Ở bên kia, Dư Lạc Dương cố gắng chịu đựng cơn buồn nôn của mình, nói tương tự với Đàm Nam Sơn.
Vốn dĩ hôm nay Lâm Nghi muốn trốn ở đây cho yên tĩnh, nhưng bà không ngờ sẽ gặp Đường Dục, còn xem được trò cười này.
Tần Thời Luật làm như thể anh đã không nhìn thấy mẹ từ khi anh bước vào cửa, anh thậm chí còn không chào hỏi, bình thường Lâm Nghi sẽ tức giận, nhưng hôm nay thì không.
Thấy Tần Thời Luật bóc nho cho Đường Dục, Lâm Nghi chỉ là nhíu mày: "Nghe ông nội nói, ông đã đồng ý cho con dẫn người về, sao không về?"
Đường Dục thích ăn nho, nhưng lại không thích bóc vỏ, Tần Thời Luật nghe được chuyện này từ thím Trương, thím Trương nói, ngày hôm đó Đường Dục nhìn chằm chằm đĩa nho nửa tiếng, thím Trương hỏi sao cậu không ăn, cậu bảo, nếu không có vỏ thì tốt biết bao.
Tần Thời Luật nghe xong còn cười nhạo cậu, nói anh cậu.
Nhưng nói là nói, Tần Thời Luật có thời gian sẽ bóc vỏ cho đút cho cậu, Đường Dục tự nhiên mở miệng, ăn quả nho đã bóc vỏ.
Tần Thời Luật nói: "Đường Dục không muốn đi."
Kết hôn mà không gặp người nhà đối phương, lời nói thiếu hiểu biết như vậy nhất định sẽ khiến người khác khó xử, nhưng Đường Dục thì không, cậu gật đầu, nhìn chằm chằm những quả nho còn lại trong đĩa trái cây, chờ Tần Thời Lục tiếp tục bóc.
Tần Thời Luật lớn vậy, tuy bố mẹ không yêu anh, nhưng anh cũng được chiều chuộng từ nhỏ, đã bao giờ nhìn thấy anh hầu hạ người khác?
Lâm Miễn không thể tin được.
Đàm Nam Sơn làm theo, hỏi Dư Lạc Dương: "Muốn ăn nho không?"
Dư Lạc Dương như đã nhìn thấu anh ấy muốn làm gì, cậu ấy vươn tay chộp lấy một quả nho còn vỏ ném vào miệng, nhai... rồi nuốt xuống.
Sau khi nuốt xuống, cậu ấy còn mở miệng cho Đàm Nam Sơn nhìn.
Đàm Nam Sơn: "...
Lâm Miễn cười nói: "Không muốn gặp thì không gặp, không nhất thiết phải gặp người trong nhà bọn họ, coi mình là Hoàng Đế à, nói gặp là gặp."
Đường Dục thích cách nói của Lâm Miễn, gật đầu cười với ông ta: "Ừm."
Lâm Nghi nhìn anh trai của mình – Dạy trẻ con kiểu gì đây?
“Anh!” Lâm Nghi không đồng ý gọi Lâm Miễn một tiếng.
"Anh gì mà anh?" Lâm Miễn biết bà muốn nói gì: "Sống cuộc sống của chính mình, sau này chúng nó không cần phải dựa vào nhà họ Tần, em không nghe anh khuyên, cuộc sống thành một mớ hỗn độn cũng do em, chuyện của Thời Luật và Đường Đường em đừng quản."
Biết Đường Dục là đối tượng kết hôn của Tần Thời Luật, không ai vui hơn Lâm Miễn, lúc đầu ông ta còn lo lắng mỗi ngày tìm người ta dạy ông ta trồng hoa có phiền không, giờ mới biết đó là người nhà, vậy không khách sáo nữa.
Bữa tối, thư ký của Lâm Miễn mang đến một túi giấy kraft, Lâm Miễn đưa cho Đường Dục hợp đồng chuyển nhượng cổ phần bên trong: "Đây là quà gặp mặt cậu chuẩn bị cho cháu, không nhiều lắm, cháu đừng chê."
3% cổ phần của Lâm thị, Đường Dục không biết quy mô công ty của Lâm thị, cũng không biết 3% đại biểu cho cái gì, cậu liếc Tần Thời Luật.
Tần Thời Luật nhìn Lâm Miễn: "Cầm đi."
Đường Dục cũng không đạo đức giả: "Cám ơn ông Lâm."
Tần Thời Luật nhắc nhở cậu: "Sao nhận quà vẫn gọi là ông Lâm?"
Đường Dục rụt rè nhìn Lâm Nghi.
Lâm Nghi không nói ra được lời nào dễ nghe: "Nhìn gì, miệng trên người tôi à? Hay muốn tôi gọi hộ?”
Đường Dục vội vàng lắc đầu: "Cảm ơn cậu."
Sau khi cậu gọi cậu Lâm Miễn, một lúc sau không thấy cậu gọi kiểu khác nữa, Lâm Nghi hừ một tiếng.
... Đường Dục cũng không biết mình đã làm sai gì, không phải cho cậu gọi sao, sao càng gọi càng tức thêm vậy.