Trằn trọc gần như cả đêm, ngày hôm sau Đường Dục dậy muộn hơn một tiếng so với bình thường, rượu uống tối hôm qua đều được bài tiết qua mồ hôi và những con đường khác ra ngoài, cậu thậm chí không có cảm giác say rượu.

Tối qua rất mệt nhưng cảm giác không tệ, tuy lúc đầu hơi khó chịu.

Đường Dục không biết ai còn có thể làm được chuyện này, cậu chỉ cần nằm xuống, không cần làm gì, sau đó sẽ có người tắm cho cậu, rất thích hợp với người lười biếng như cậu.

Tần Thời Luật vẫn đang ngủ, Đường Dục không quấy rầy anh, cậu cầm điện thoại lên, lật qua lật lại, bấm vào một phần mềm Taobao.

Một giờ sau, Tần Thời Luật bị đánh thức, anh nắm lấy cái tay đang chọc vào bụng mình: "Sao không ngủ tiếp?"

Giọng Đường Dục trong trẻo, vừa nghe đã biết cậu thức dậy được một lúc lâu rồi: "Tôi tỉnh rồi."

Tần Thời Luật mở mắt ra, ôm cậu, sờ đầu: "Đau đầu không?"

Đuôi mắt Tần Thời Luật mỏng dài, trong sự thờ ơ có cả chút không nhân tình, nhưng mỗi ngày tỉnh dậy thấy Đường Dục, đôi mắt anh rất dịu dàng.

Đường Dục lắc đầu: "Không đau."

Tần Thời Luật đưa tay xuống eo: "Chỗ này đau không?"

Đường Dục co người lại, hơi đỏ mặt: "Không đau, chỉ hơi là lạ."

Cậu không thể nói lạ như thế nào, cậu cũng không buồn mô tả nó.

Đường Dục không muốn anh hỏi những vấn đề đáng xấu hổ này, nên hỏi Tần Thời Luật: "Hôm nay anh không đi làm sao? Đã gần mười giờ rồi."

Tần Thời Luật ôm cậu vào lòng: "Hôm nay ở nhà với em."

Đường Dục muốn nói không cần, nên kiếm tiền thì tốt hơn.

Đường Dục chưa bị X mất EQ cuối cùng không nói những lời đó ra, chỉ hỏi Tần Thời Luật: "Tối hôm qua có thoải mái không?"

...Tần Thời Luật không ngờ, hôm sau anh sẽ là người được hỏi có thoải mái không.

Tần Thời Luật hỏi cậu: "Còn em?"

Đường Dục híp mắt cẩn thận suy nghĩ: "Rất thoải mái, nhưng anh làm quá lâu, hơi mệt."

Tần Thời Luật: "..."

Đây có phải là một lời khen không?

Đường Dục nhìn anh hỏi: "Anh có vui không?"

Tần Thời Luật cảm thấy hỏi như vậy rất kỳ, nhưng vẫn trả lời: "Vui."

Đường Dục vui vẻ, lật người đè lên trên người anh, híp mắt như mèo, cười khoa trương xinh đẹp: "Vậy anh có thể mua cho tôi một chiếc xe được không?"

Khi Tần Thời Luật nghe thấy yêu cầu này, anh mới yên tâm.

Anh còn tưởng cậu thực sự có mục đích khác, nhưng hóa ra cậu chỉ muốn một chiếc xe hơi.

Tần Thời Luật sờ gáy cậu: "Được, muốn xe gì?"

Đường Dục lấy điện thoại di động từ dưới gối ra, cho anh xem những bức ảnh tìm được trên mạng: "Cái này, xe lăn."

"..."

"???"

Nhìn chiếc xe lăn trong hình, đầu Tần Thời Luật đơ ra.

Cậu gọi đây là xe?

Đường Dục nằm trong lòng anh, giới thiệu với anh đặc điểm của chiếc xe lăn mà cậu thích: "Cái này chạy bằng điện, có thể điều khiển bằng tay, nhanh hơn nhiều so với đi bộ, tôi thích màu đen, anh có thể mua cho tôi được không, để sau này đi lấy hàng chuyển phát nhanh không cần phải đi bộ nữa."

Tần Thời Luật: "..."

Nuôi vợ hoá ra là một chuyện rất dễ như này?

Tần Thời Luật không thể tưởng tượng được việc anh ngồi xe lăn đi lấy hàng sẽ như thế nào: "Lái xe lấy hàng không tốt à?"

"Lái xe?" Đường Dục đột nhiên nhớ tới một chuyện: "…A, xe!"

...

Tần Thời Luật rất ít khi lái xe trong ga ra, hơn nữa khoảng thời gian này anh cũng không ở nhà nhiều, nên cũng không xem xuống ga ra làm chi, giờ Đường Dục dẫn anh xuống, anh mới phát hiện ra có lẽ phải mang xe của mình trở lại nhà máy.

"Xin lỗi." Đường Dục nhìn chiếc xe bị mình làm hỏng cả trước lẫn sau: "Em lái xe không tốt lắm."

Tần Thời Luật vốn không cảm thấy thương tiếc gì chiếc xe, chỉ cảm thấy thú vị khi nhìn phản ứng của Đường Dục, anh kéo cậu đến bên cạnh mình: "Kỹ năng lái xe không tốt, nhưng kỹ thuật lên đường khá tốt."

Đường Dục không hiểu ý của anh, đau khổ nói: "Không được, sẽ đâm người khác mất."

Tần Thời Luật mỉm cười: "Em chỉ biết đụng vào tôi thôi."

Tần Thời Luật giao công việc mua xe lăn cho Lê Thành, Lê Thành rất sốc khi nhận được ảnh của chiếc xe lăn!

Chẳng lẽ, cuối cùng anh không nhịn được đánh gãy chân Đường Dục sao?

-

Hôm nay Đường Dục không ra ngoài, cậu ôm chậu hoa kia ngồi xổm trước cửa sổ phơi nắng, điện thoại trên bàn trà kêu lên, Tần Thời Luật chuyển tấm mắt từ tài liệu sang.

Điện thoại của Đường Dục không cài ẩn tin nhắn, cho nên nội dung tin nhắn mới sáng lóa hiện lên màn hình.

Tiêu Sí Hoành: [Tiểu Dục, chúng ta gặp nhau nhé?]

Tần Thời Luật cau mày, liếc nhìn Đường Dục bên cửa sổ, anh thực sự muốn xóa quách tin nhắn này đi, nhưng anh cũng muốn xem phản ứng của Đường Dục như thế nào.

"Đường Dục." Tần Thời Luật gọi cậu: "Điện thoại em đổ chuông kìa."

Đường Dục đang bới đất, không ngẩng đầu lên nói: "Anh xem giúp tôi với."

Kể từ khi Tần Thời Luật "giúp" cậu, Đường Dục ngày càng thành thạo hơn trong việc nhờ anh giúp.

Tần Thời Luật rất hưởng thụ sự tín nhiệm của cậu, nhưng đây không phải là điều duy nhất anh muốn thấy: "Tôi không có mật khẩu điện thoại di động của em."

Đường Dục ngẩng đầu nhìn anh một cái: "Không có mật khẩu."

Tần Thời Luật cầm điện thoại lên, tự dưng thấy lo lo, nghĩ đến tin nhắn của anh và Đường Dục ít ỏi không có bao nhiêu, anh hơi sợ khi nhìn thấy nội dung trò chuyện của cậu và Tiêu Sí Hoành.

Đúng, anh ghen, ghen trước khi xem nó.

Quả nhiên điện thoại không có mật khẩu, vuốt một cái là mở được luôn, anh mở phần mềm chat lên, không tin nhắn được ghim, nhưng vì Tiêu Sí Hoành mới vừa gửi tin nhắn đến nên trên cùng là Tiêu Sí Hoành, sau đó là Dư Lạc Dương, người thứ ba là anh.

Xếp thứ ba... cay thật.

Anh bấm vào hộp thoại của Tiêu Sí Hoành…

Tần Thời Luật: "…?"

Sao khác với những gì anh nghĩ?

Tần Thời Luật cho rằng những gì anh nhìn thấy sẽ là nội dung trò chuyện mập mờ giữa hai người, nhưng hóa ra... cũng chỉ có thể?

Kéo lên trên, hầu như toàn là Tiêu Sí Hoành tự nói chuyện một mình, Đường Dục không trả lời bất kỳ tin nhắn nào anh ta gửi, một tuần trước Đường Dục cũng không trả lời. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Tần Thời Luật đột nhiên bớt ghen hơn một chút.

Ít nhất, Đường Dục có trả lời từng tin nhắn "ừm" và "ờ", trong khi Tiêu Sí Hoành không gửi "ừm".

Tần Thời Luật liếc nhìn Đường Dục, Đường Dục vẫn đang ngịch đất, nhưng cậu đã chuyển từ ngồi xổm thành ngồi phệt.

Tần Thời Luật nhìn điện thoại…

Tiêu Sí Hoành: [Tiểu Dục, đang làm gì vậy?]

Tiêu Sí Hoành: [Gần đây có bận không?]

Tiêu Sí Hoành: [Tiểu Dục, bây giờ tôi đang ở bệnh viện, em có thể đến thăm tôi không?]

Tiêu Sí Hoành: [Nghe nói em đã kết hôn với Tần Thời Luật, không phải đúng không?]

Tiêu Sí Hoành: [Có phải em giận tôi rồi?]

Tần Thời Luật nhướng mày, trong lòng lập tức sáng tỏ.

Anh ta đặt điện thoại xuống, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, bế người đang khuỵu chân ngồi dưới đất lên, trong tay Đường Dục còn cầm một cái xẻng nhỏ xúc đất, bị bế cũng không hề giãy giụa.

Cậu trợn tròn mắt mèo nhìn Tần Thời Luật: "Sao vậy?"

Tần Thời Luật ôm cậu ngồi ở trên sô pha: "Trên mặt đất lạnh."

Tần Thời Luật cầm lấy cái xẻng nhỏ từ trong tay cậu, đặt lên bàn trà, đất rơi tứ tung trên bàn: "Hôm qua em tới bệnh viện à?"

Đường Dục không hiểu sao: "Tôi không bị bệnh, sao phải tới bệnh viện?"

Vì vậy, cậu không đi, không trả lời tin nhắn, cũng không đi gặp Tiêu Sí Hoành.

Tần Thời Luật mỉm cười: "Không muốn xem ai gửi tin nhắn cho em ư?"

Đường Dục không thèm nhìn: "Là ai vậy?"

Tần Thời Luật đưa điện thoại cho cậu, mở màn hình lên, khung trò chuyện của Tiêu Sí Hoành vừa xuất hiện, da đầu của Đường Dục tê dại - một mớ tin nhắn.

Đường Dục: "!"

Thứ đê tiện muốn hại cậu!!!

Cậu đập điện thoại khỏi tay Tần Thời Luật, đầu chui vào lòng anh: "Tôi không gặp anh ta." Điện thoại từ mép ghế sô pha lăn xuống, đập xuống thảm, phát ra tiếng trầm đục.

Đường Dục mặc kệ.

Hỏng đi, mau hỏng đi, đỡ cho cậu phải mất mạng trong tay anh.

Lê Thành đến đưa tài liệu, vừa vào cửa đã thấy Đường Dục ngồi trong lòng ông chủ, cuộn tròn như chim cút, giây tiếp theo, Đường Dục ôm cổ Tần Thời Luật, ngửa cổ lên quấn quýt trong lòng.

"Tôi thực sự không có~! Anh phải tin tôi."

Lê Thành: "..." Hay cậu ta tự chọc mù mắt mình cho rồi?

Lê Thành đứng trước cửa một hồi, thấy hai người không có ý định tách ra, đành ho khan một tiếng: "Khụ, chủ tịch Tần."

Đường Dục quay đầu nhìn sang, lập tức chạm ánh mắt Lê Thành, mí mắt cậu giật mạnh, suýt chút nữa không nhịn được chửi bậy.

...Hôm nay là ngày gì vậy? Sao lắm thích khách thế!

Tần Thời Luật vỗ nhẹ vào lưng cậu, Đường Dục chạy khỏi lòng anh, đến dưới cửa sổ, tiếp tục nghịch hoa.

Lê Thành nhìn chân của cậu, rõ ràng không bị gãy?

Sao lại mua xe lăn?

Đường Dục nghe Lê Thành nói chuyện với Tần Thời Luật, hai người đang nói về vấn đề công việc, nhưng Đường Dục không vì điều này mà mất cảnh giác.

Trợ lý "Lê Minh" này là người nguy hiểm thứ hai sau Tiêu Sí Hoàng, cậu không thể hy sinh trong tay người này!

Lê Thành báo cáo xong công việc của mình, rời đi, trước khi đi, cậu ta đi ngang qua Đường Dục, hai người liếc nhau.

Thừa dịp Tần Thời Luật không chú ý, Đường Dục lặng lẽ đi theo Lê Thành ra ngoài.

Lê Thành quay đầu nhìn: "Có chuyện gì sao?"

Có chuyện gì hay không không quan trọng, quan trọng là hôm nay phải giải quyết cậu ta.

Đường Dục nhìn thân hình vạm vỡ của cậu ta, dùng vũ lực có lẽ không đánh lại được, cậu vô thức lui về phía sau một bước. Đường Dục không bao giờ tranh cãi với người khác, không ngờ có một ngày phải đối mặt với một con khỉ đột như vậy, thật đáng sợ.

"Có, có phải anh nói xấu tôi trước mặt Tần Thời Luật không?"

Lê Thành vô cảm nhìn cậu: "Nếu cậu làm chuyện đúng đắn, còn sợ tôi nói xấu?"

Đường Dục biết ngay!

Người này là bàn đạp lớn nhất đưa cậu đến Hoàng Tuyền!!

Đường Dục không thể để viên đá kê chân này tiếp tục hoạt động, cậu dũng cảm tiến lên hai bước: "Có phải anh thích Tần Thời Luật không?"

Lê Thành: "???" Cái quỷ gì đây?

Đường Dục tới gần hai bước, cậu quyết định ép chết trai thẳng: "Tôi biết ngay mà, chắc chắn anh thích Tần Thời Luật, cho nên mới muốn chia cắt chúng tôi!"

"..." Lê Thành nhất thời không nói nên lời, bởi vì cậu ta bỏ lỡ cơ hội cắt ngang lời buộc tội khó hiểu của Đường Dục.

Đường Dục lấy kĩ năng thánh mẫu học từ phim, ấm ức nói: "Anh làm như vậy là sai, chúng tôi đã kết hôn rồi, không thể làm như vậy, hơn nữa, Tần Thời Luật thích tôi, anh ấy sẽ không thích anh."

"Tôi, mẹ nó…"

Lê Thành vừa ngẩng đầu lên, gân xanh khóe mắt giật giật.

Tần Thời Luật đứng trước cửa, ở khoảng cách như vậy đừng nói Đường Dục, có lẽ đến câu chửi thề cũng có thể nghe rõ.

Khóe miệng Lê Thành giật, giải thích: "Chủ tịch Tần, anh đừng hiểu lầm."

Tần Thời Luật đi ra, lạnh lùng nhìn cậu ta: "Hiểu lầm cái gì? Hiểu lầm cậu thích tôi?"

Lê Thành: "..."

Đây là một sự hiểu lầm chết tiệt!

Nhìn vóc dáng Lê Thành cao to vạm vỡ, không biết Tần Thời Luật nghĩ như thế nào, trên mặt hiện lên vẻ lạnh lùng: "Tôi không có hứng thú với cậu."

Lê Thành muốn gầm lên: Tôi cũng không!!!

Lê Thành nhìn Đường Dục vừa gây rắc rối xong đã thành công lùi lại, che giấu công danh, cho nên Đường Dục biết chủ tịch Tần sẽ đi theo ra mới cố ý nói bừa, phải không?

Đúng là một tên đĩ đực mưu mô!

Thấy Lê Thành nhìn Đường Dục, Tần Thời Luật vội vàng kéo Đường Dục ra sau lưng, phòng bị nói: "Nhìn em ấy làm gì? Lẽ nào cậu không thích tôi, mà thích em ấy?"

"..."

Lê Thành, điên cuồng lắc đầu: "Không phải, không phải, tôi không phải! Thực sự không phải! Anh phải tin tôi!"

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play