Lần trước Lâm Nghi đến cục cảnh sát đón Đường Dục, đổi lại, Tần Thời Luật phải đứng ở bên cạnh bà vô điều kiện một lần.
Tần Thời Luật vừa từ các tỉnh khác trở về, Lâm Nghi không biết từ đâu biết được tin, gọi anh trở lại nhà cũ.
Vào cửa, một cậu bé không cao tới eo chạy tới, hai tay ôm lấy chân Tần Thời Luật, ngẩng đầu trẻ con kêu lên: "Chú, chú, bố nói chú đã kết hôn, cô có đi cùng chú không?"
Tần Thời Lục liếc nhìn những người trong phòng, xoa đầu cậu bé: "Không có dì, chỉ có chú."
Tần Đồng Đồng nói "Ồ": "Thì ra chú kết hôn với chú à?"
Tần Thời Luật khá là kiên nhẫn với Tần Đồng Đồng: "Ừm."
Bảo mẫu chăm sóc cho Tần Đồng Đồng vội vàng chạy tới ôm cậu bé đang ngồi trên đùi Tần Thời Luật rời đi, sợ chậm một giây sẽ đắc tội với thiếu gia.
Trong phòng khách, Tần lão gia đang ngồi thẳng, bố của Tần Thời Luật là Tần Chung ngồi ở bên cạnh, ông và Lâm Nghi mỗi người ngồi ở vị trí xa nhau nhất.
Trong ấn tượng của Tần Thời Luật, hai người này vẫn luôn như vậy, thậm chí không muốn ra vẻ, có lúc anh còn nghi ngờ anh có phải con ruột không.
Người nhà của chú hai cũng ở đó, chú hai có hai người con trai, do hai vợ sinh ra, đứa lớn nhỏ hơn Tần Thời Luật hai tuổi, hiện đang ở nước ngoài, đứa nhỏ vừa vào cấp ba, bình thường đều ở trong trường học.
Tần Thời An vẫn luôn sợ hãi Tần Thời Luật, cậu ta đang nép ở trên sô pha chơi game, vừa nhìn thấy Tần Thời Luật liền vội vàng nhảy lên nhường đường cho anh: "Anh, ngồi đi."
Cô hai trừng mắt nhìn Tần Thời An, cho rằng cậu ta là đồ vô dụng, mỗi lần bà nhìn thấy Tần Thời Luật là như chuột gặp mèo.
Tần Thời An không cho là thế.
Mọi người không sợ, cũng không thấy mọi người to gan, con chỉ là sợ thành thật hơn mọi người mà thôi.
Tần Thời Luật ngồi xuống chiếc sô pha đơn mà Tần Thời An nhường.
Hôm nay hiếm khi thấy vợ chồng Tần Thời Tuấn ở đây, Tần Thời Tuấn cười chào hỏi: "Anh à, nghe nói anh đã kết hôn, sao không mang về cho ông gặp?"
Tần Thời Luật liếc nhìn Lâm Nghi.
Lâm Nghi nói: "Đừng nhìn mẹ, mẹ gọi con về không phải vì chuyện này, là bố con, nghe thấy mẹ gọi con về nên gọi tất cả mọi người về."
Tần Thời Luật lướt qua chủ tịch Tần, nhìn thẳng vào Tần lão gia: "Đây là định làm gì? Chất vấn?"
Sắc mặt Tần Phương Sung nghiêm túc: "Nghe nói cháu đã kết hôn?"
Tần Thời Luật: "Ông đã nghe ai nói?"
Tần Phương Sung: "Nghe ai nói quan trọng à?"
Tần Thời Luật nhún vai: "Không quan trọng, vậy ông muốn hỏi cái gì?"
Tần Thời Luật có tiếng mà không có miếng, kỷ luật tự giác, anh chưa bao giờ làm bất cứ điều gì tự kỷ luật từ khi còn nhỏ, tính cách của anh cũng không được yêu mến, như La Sát mặt lạnh, không một ai chú ý đến anh.
Lão gia cũng biết, anh như vậy không trách được anh, có bố mẹ như vậy, không nuôi thành sát thủ đã tốt lắm rồi.
Nghe anh nói, Tần Phương Sung cau mày: "Trước đây mẹ giới thiệu cho cháu nhiều người như vậy cháu không thích, sao lại chỉ yêu người này? Ông không bắt cháu tìm người môn đăng hộ đối, những cái người cháu tìm được hình như cũng không giống trong lời lắm không?"
Giọng điệu Tần Thời Luật chầm chậm: "Ông chưa từng gặp qua, làm sao biết cậu ấy xấu?"
Tần Thời Tuấn cười nói: "Anh à, không cần gặp, trong vòng chúng ta có mấy người không biết Đường Dục, không có xuất thân gia thế, nhưng ăn chơi hơn so với người khác nhiều, em nghe nói cậu ta và Tiêu nhị thiếu còn qua lại đã lâu, đột nhiên cưới anh, anh đừng để bị người ta lợi dụng cũng không biết."
Tần Thời Luật liếc anh ta một cái: "Ăn chơi bằng cậu?"
"..." Nụ cười của Tần Thời Tuấn cứng lại.
Tần Thời Luật chưa bao giờ sợ nói nhiều lời chê anh, Tần Thời Tuấn muốn đáp trả lại chút ít nên mới nói chuyện anh kết hôn với ông, muốn ông đánh anh, để ông biết, Tần Thời Luật không đáng tin cậy như ông nghĩ.
Quan Điềm Điềm đang ngồi bên cạnh chế nhạo: "Bản thân mặc đồ đen còn không biết xấu hổ khi chỉ trích người khác."
Từ khi hai người vì con cái mà bị buộc với nhau từ tuổi thiếu niên thì đã không ưa nhau cho đến tận bây giờ, nghe Quan Điềm Điềm nói như vậy, Tần Thời Tuấn lập tức chỉ tay về phía cô ta: “Cô còn có mặt mũi để chỉ trích tôi sao?”
Quan Điềm Điềm: "Tôi làm sao? Ít nhất tôi còn chưa thành niên!"
Hai vợ chồng đột nhiên cãi nhau, lão gia ho một tiếng, Quan Điềm Điềm đứng dậy rời đi: "Chuyện gia đình của các người thì các người tự giải quyết, không liên quan gì đến tôi."
Tần Đồng Đồng đang chơi xếp hình trên bàn nhìn cô ta rời đi, không thèm chào tạm biệt thằng bé, nó chỉ nói nhỏ: “Tạm biệt mẹ.”
Bảo mẫu đứng bên cạnh đau lòng sờ đầu: “Ngày mai mẹ lại đến gặp Đồng Đồng.”
Đồng Đồng không tin, bởi vì nó biết mẹ nó không đến gặp nó, mặc dù mua cho nó một bộ xếp hình, nhưng nó không thích xếp hình một chút nào.
Quan Điềm Điềm vừa rời đi, Tần Thời Tuấn cũng trở nên trầm mặc.
Ngón trỏ Tần Thời Luật gõ lên tay vịn tại sô pha hai lần, giống như xem náo nhiệt không sợ lớn chuyện.
Tần Nguyên lúc này từ bên ngoài đi vào, giày cao gót nện trên mặt đất: "Con về không muộn chứ?"
Tần Nguyên cũng giống như Tần Thời Luật, là một ngườikhông chơi theo luật, bọn trẻ đứa kết hôn, đứa có con, nhưng cô ngay cả bạn đời cũng không thèm tìm, lão gia thấy cô lại đau đầu.
Tần Thời Luật nói: "Cũng không muộn, vừa vặn, đúng lúc có thể xem đoạn cao trào."
Tất cả mọi người ở đây, ngoại trừ Tần Nguyên, không ai muốn biết "cao trào" của anh là gì.
Tần Nguyên ngồi ở ngay trên tay vịn sô pha Tần Thời Luật ngồi gần đó, xác định sau bản thân sẽ không bởi vì nghe được tin gì quá chấn động mà té ngã mới vỗ bả vai Tần Thời Luật: "Nói đi, cô đã chuẩn bị xong."
Tần Thời Luật dựa vào ghế sô pha với tư thế thoải mái, giọng điệu của anh dường như đang phát biểu kết luận trong một phòng họp: "Như mọi người đã biết, cháu đã kết hôn với một người đàn ông, còn trẻ, tính cách không ổn định, nhưng đã đăng ký rồi, không thể ly hôn, đời này ly hôn là không thể, nếu như mọi người chấp nhận, cháu sẽ dẫn người về cho mọi người gặp, nếu như không thể chấp nhận, cháu cũng có thể không dẫn người về. Đương nhiên, tiền đề là nếu như cậu ấy bằng lòng gặp mọi người."- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up! ( truyện đăng trên app TᎽT )
Tần Nguyên thầm nhéo lên cánh tay của anh.
Muốn chết, có ai nói như cháu không, cô muốn giúp cũng không giúp được, bị cháu chặn đường rồi!
Tần Nguyên nhéo một lúc cũng không có cảm giác gì, cũng không thể thay đổi quyết định của Tần Thời Luật.
Anh muốn chặn cứng đường, không phải muốn thảo luận với họ, mà là thông báo cho họ.
Tần Phương Sung bị ép nghe thông báo mặt tái xanh: "Vớ vẩn!"
Lão gia chỉ nói câu này, nhưng ý tứ đã rõ ràng, ông không chấp nhận, cũng không cho anh dẫn người về.
Lão gia không chấp nhận, càng không cần nói đến người khác, cho dù đã đăng ký, người đó cũng sẽ không được nhà họ Tần công nhận.
Tần Thời Luật mặc kệ, dù sao tình cảm của anh và Đường Dục không ổn định lắm, hiện tại anh cũng không muốn dẫn cậu tới, tránh có chuyện khiến cậu hắn không vui.
“Còn một việc nữa.” Tần Thời Luật nhìn bố Tần Chung: “Con định tặng biệt thự ở vịnh Nam Hải cho người yêu của con làm quà cưới, mong bố hãy dọn trống biệt thự trong ngày mai.”
Tần Chung sửng sốt, không hiểu tại sao lửa lại lan sang người mình, hiển nhiên ông không nói gì.
Tần Chung: "Con nói cái gì?"
Tần Thời Luật nhìn ông còn lạnh nhạt hơn so với nhìn người khác: "Không nghe rõ, còn cần con nói lại lần nữa?"
Tần Chung đương nhiên nghe rõ, nhíu mày: "Nhà ở vịnh Nam Hải không tốt, có thể tặng nơi khác."
Những gì Tần Thời Luật nói trong ngôi nhà này không phải là một cuộc thảo luận với những người khác: "Ngày mai con sẽ gọi người tới dọn dẹp, nếu có bất kỳ thứ gì không sạch sẽ, con sẽ ném hết ra ngoài."
...... Sắc mặt Tần Chung tái nhợt.
Làm sao ông có thể không biết rằng "những thứ không sạch sẽ" của Tần Thời Luật ám chỉ người tình của ông ở Vịnh Nam Hải?
Nhưng ông không hiểu, Tần Thời Luật vẫn luôn lười quan tâm, sao hôm nay lại...
Tần Chung quay đầu nhìn Lâm Nghi.
Lâm Nghi quay đầu liếc ông một cái, trên mặt lộ ra nụ cười giễu cợt, cho rằng không phải lỗi của mình.
Mối quan hệ hôn nhân giữa hai người sụp đổ ngay từ ngày Tần Thời Luật được sinh ra, vào ngày Tần Thời Luật được sinh ra, Lâm Nghi lần đầu tiên biết rằng Tần Chung đang nuôi một người phụ nữ bên ngoài, từ đó Tần Chung hoàn toàn buông thả, thậm chí không giấu giếm, ngày đêm ngang nhiên ở bên ngoài.
Sau khi Tần Thời Luật được sinh ra, Lâm Nghi mắc chứng trầm cảm sau sinh, trạng thái tinh thần của bà tồi tệ trong một khoảng thời gian dài, Tần Thời Luật không chết dưới tay Lâm Nghi hoàn toàn là do số phận.
Với người bố không bao giờ về nhà và người mẹ mắc bệnh tâm thần, tuổi thơ của Tần Thời Luật còn tồi tệ hơn Đồng Đồng.
Sau khi lớn lên, Tần Thời Luật không bao giờ quan tâm đến chuyện của Lâm Nghi và Tần Chung, Lâm Nghi đã nhiều lần cố gắng lôi kéo anh về phía mình nhưng Tần Thời Luật chưa bao giờ để ý đến bà, đây là lý do tại sao Lâm Nghi phát điên khi nhìn thấy anh.
Nếu như không phải lần trước Đường Dục vào đồn đúng lúc anh đi công tác, Tần Nguyên cũng không có ở đây, anh sẽ không dễ dàng đồng ý giúp Lâm Nghi xử lý người tình của Tần Chung.
Nhưng hiện tại không phải bà bảo Tần Thời Luật động tay, bà còn chưa nói cái gì nữa.
Chẳng qua Tần Chung nhìn không rõ sự tình, mới phải bày ra "tiệc gia đình" như này lừa gạt con trai mình, mục tiêu vẫn là nhằm vào người yêu của con trai.
Kể từ khi Tần Thời Luật cầu xin Lâm Nghi vì Đường Dục, Lâm Nghi biết rằng không thể động vào chàng trai kia được, tuy bà điên, nhưng không ngu, Tần Thời Luật không quan tâm nhiều thứ, anh không quan tâm đến bản thân và gia đình, nhưng một khi người như này quan tâm gì đó, ai muốn chạm vào, chỉ có chết.
Lâm Nghi có thể nhìn thấy rõ ràng, nhưng không ngờ Tần Chung lại tự lừa mình trong chuyện này.
Đúng là đáng đời.
Tần Thời Luật không muốn ở lại đây nữa, anh đứng dậy, nói: “Nếu không có việc gì khác để làm, cháu đi về trước."
Tần Nguyên nhìn bầu không khí trong nhà, không muốn ở lại chỗ này: "Cô đi với cháu."
Khi hai người đi ra ngoài thời điểm, không ai ngăn cản bọn họ, bởi vì không ai có thể ngăn cản bọn họ, Tần Nguyên quay đầu liếc mắt nhìn, lắc đầu nói: "Cháu đúng là đại oán chủng.*"
(*): chỉ những người luôn buồn phiền, nhìn ai cũng thấy khó chịu, không hợp ý
Tần Thời Luật không phản bác: "Nhà họ Tần có ai không phải là đại oán chủng?"
Tần Nguyên trợn mắt nhìn anh ta: "Yên tâm, ai có thể so được với cháu? Tới một lần là làm loạn một lần, sau này đừng về nữa."
Tần Thời Luật: "Yên tâm đi, nếu bọn họ không chủ động tìm, cháu cũng không thèm tới."
Biết Tần Thời Luật kết hôn, Tần Nguyên đoán chừng sẽ có một ngày như vậy, nhưng kết quả tốt hơn nhiều so với dự liệu, nhưng cô cũng biết, chuyện này vĩnh viễn sẽ không có hồi kết, nếu như Tần Thời Luật không mang người về một ngày, chuyện này sẽ không trôi qua.
Ý của ông đại khái là muốn anh chơi đủ rồi thì ly hôn, nhưng anh không phải Tần Thời Tuấn, dám không nói lời nào mà kết hôn, cũng có nghĩa là vĩnh viễn sẽ không có ngày ly hôn.
Tần Thời Luật hỏi cô: "Cô đi đâu?"
Tần Nguyên không chút nghĩ ngợi nói: "Ăn chưa, cô còn chưa ăn."
Tần Thời Luật cũng chưa ăn, nhìn thời gian, về nhà có lẽ không có gì để ăn.
Sau khi lên xe, Tần Thời Lục hỏi Tần Nguyên: "Không phải cô đang hẹn hò với chú sao? Sao lại về sớm như vậy?"
“Chú cái đầu cháu!” Tần Nguyên nói: “Người ta có đối tượng rồi, hơn nữa cũng thích đàn ông giống như cháu, nếu cháu chưa kết hôn, nói không chừng còn có kịch, nhưng bây giờ thôi vậy, hình như cậu ấy khá thích đối tượng của mình."
Tần Thời Luật không quan tâm đến chuyện của người khác: "Cậu ta thích con chó không liên quan đến cháu"
Tần Nguyên vẫn không hiểu khí thế của anh ta: "Nói cứ như thể người ta có thể thật sự thích cháu ý, nói đi phải nói lại, tiểu sáng lạn nhà cháu phải mù như nào mới có thể thích cháu chứ? Cháu thật sự là không đáng yêu chút nào!"
Tần Thời Luật vẫn chưa được tiểu sáng lạn thích: "..."
Đau lòng quá cô ơi.