“Chị Nguyên, đây là bạn em Đường Lạc, cậu ấy rất có hứng thú với tranh của chị.”

Cậu út của Hồ Chính Đình và Tần Thời Luật là bạn bè, hai nhà cũng có chút làm ăn qua lại, Hồ Chính Đình và Tần Nguyên quen nhau trong một bữa tiệc, lúc ấy giày cao gót của Tần Nguyên bị kẹt, là Hồ Chính Đình ra tay giúp đỡ.

Ông nội của nhà họ Tần đến tuổi già mới có con gái nên Tần Nguyên chỉ lớn hơn Tần Thời Luật ba tuổi, Hồ Chính Đình năm nay hai mươi bảy, Hồ Chính Đình không quan tâm đến việc cả hai chênh lệch nhau tận 6 tuổi, gần đây vẫn đang cố gắng theo đuổi Tần Nguyên.

Nhưng Tần Nguyên chỉ coi anh ta như một đứa trẻ, vốn không để sự theo đuổi của anh ta vào mắt.

Hồ Chính Đình từ trước đến nay đã từng ở trong ngàn vạn bụi hoa, đương nhiên có nhiều thủ đoạn để theo đuổi người khác, không cần lì lợm đeo bám, cũng không khiến người ta chê bai, chỉ là thỉnh thoảng xuất hiện trước mặt cô để gây ấn tượng tốt.

Hôm nay Hồ Chính Đình tới đây là bởi vì Tần Nguyên mở triển lãm tranh, vốn là anh ta định bụng sẽ mua tranh của Tần Nguyên, nhưng tranh trong phòng triển lãm lại không có chữ ký, anh ta không biết trong số đó có tranh của Tần Nguyên hay không.

Tần Nguyên nhìn về phía Đường Lạc: "Thích tranh của tôi sao?”

Ấn tượng về Đường Lạc xưa nay vẫn luôn là khiêm tốn lễ độ, anh ta gật đầu: "Lúc trước ở nhà Chính Đình có thấy qua mấy bức tranh của chị, tôi thật sự rất thích.”

Tần Nguyên nhướng mày nhìn Hồ Chính Đình, cô không biết Hồ Chính Đình từng mua tranh của cô.

Hồ Chính Đình ôm ngực tỏ vẻ như vừa bị bắn trúng: "Chết tiệt! Mỹ nữ nhìn em như vậy thì làm sao em chịu nổi đây.”

Tần Nguyên mặc kệ anh ta, rót chén trà đưa cho Đường Lạc: "Hôm nay có bức tranh nào khiến cậu thấy thích không?"

Đường Lạc nhận lấy tách trà: "Bức 'Muội’ kia cũng không tệ.”

Đây đã là người thứ hai tán thưởng bức "Muội" của cô trong hôm nay, Tần Nguyên cười hỏi: "Là khen bức tranh, hay là khen người trong bức tranh?"

Đường Lạc cười nói: "Cả hai.”

Hồ Chính Đình vội vàng ôm lấy cổ Đường Lạc: "Đã là anh em thì đừng có giành bức tranh đó với tôi, bức tranh đó treo ở nhà cậu không hợp đâu.”

Đường Lạc không nói gì đẩy cậu ta ra: "Treo nhà cậu cũng chưa chắc đã hợp.”

Hồ Chính Đình: "Cậu có còn là bạn tôi không vậy?”

Hồ Chính Đình ngắt lời, Đường Lạc còn nghĩ sẽ tuyệt giao với cậu ta.

Đường Lạc hỏi Tần Nguyên: "Có thể mạo muội hỏi thử, bức "Muội" kia là ai vẽ cho chị không?"

Nghe vậy, Tần Nguyên yên lặng lắc đầu trong lòng.

Người so với người, hàng so với hàng, rốt cuộc vẫn là kém hơn một chút.

Vẻ mặt Tần Nguyên không lộ ra vẻ thất vọng, chỉ nói: "Một người bạn.”

Hồ Chính Đình không có hứng thú với bạn bè của cô, hôm nay cậu ta và Đường Lạc tới đây ngoại trừ xem tranh, còn có mục đích khác: "Nghe nói Tần tổng đã kết hôn, chị Nguyên, chị có biết chuyện này không?"

Tần Nguyên: "Làm sao cậu biết?”

Chuyện Tần Thời Luật kết hôn người nhà bọn họ còn chưa biết, sao người ngoài đều đã biết hết rồi?

Hồ Chính Đình vỗ vỗ vai Đường Lạc: "Không giấu chị, đối tượng kết hôn của Tần tổng thật ra chính là em họ của Đường Lạc.”

Tần Nguyên kinh ngạc nhìn về phía Đường Lạc, cô dời tầm mắt xuống thì phát hiện trà cô đưa qua một ngụm cũng không mất.

Đường Lạc không biết uống trà, lúc nhận lấy trà bị phỏng một chút nên buông xuống.

Hồ Chính Đình còn đang nói: "Cậu em họ kia suốt ngày chỉ biết gây chuyện, hai ngày trước còn đả thương người vào đồn công an..."

Hồ Chính Đình hận không thể đem tất cả những việc Đường Dục làm xằng làm bậy mấy năm nay kể hết cho Tần Nguyên, nói xong còn không quên nhắc tới người anh em của mình: "Đường Lạc thì khác, từ nhỏ đến lớn thành tích vẫn rất tốt, nói ra cũng không ai tin bọn họ là anh em.”

"Phải không?”

Tần Nguyên cười cười, cảm xúc của cô thu liễm rất tốt, không thể nào biết được cô có để những lời nói kia lọt vào tai hay không: "Cảm ơn cậu đã nói cho tôi biết những thứ này."

Hồ Chính Đình nói: "Cảm ơn gì chứ, em chỉ cảm thấy Đường Dục rất kém cỏi, Tần tổng kết hôn với cậu ta có lẽ tám chín phần là bị cậu ta lừa.”

Tần Nguyên cũng không sợ Tần Thời Luật bị lừa chút nào, trước kia những người có gan lừa anh hiện tại cỏ trên mộ phần đều cao hơn thân người.

Nếu có thể nhìn thấy Tần Thời Luật chịu thiệt, cô thậm chí còn rất muốn xem thử. Chờ Hồ Chính Đình nói đủ rồi, Đường Lạc mới mở miệng cắt ngang: "Chị đừng nghe Chính Đình nói bừa, Tiểu Dục cũng không kém cỏi như vậy, chỉ là từ nhỏ bị ba mẹ em chiều hư, có chút không hiểu chuyện thôi.”

Tần Nguyên lớn như vậy, số người cô gặp qua còn nhiều hơn cả sói cơm mà họ ăn, Đường Lạc nhìn có vẻ trong trẻo lạnh lùng, nhưng vừa mở miệng là đã có mùi trà, khó trách không uống trà cô đưa, tự sản xuất tự tiêu thụ là đủ rồi.

"Thật ra hai người không cần nói với tôi những điều này." Tần Nguyên nói: “Từ trước đến nay tôi vốn không quan tâm tới chuyện của nó, đối tượng kết hôn của nó là ai đối với tôi mà nói cũng không quan trọng lắm."

Đường Lạc cảm thấy nói đến đây là đủ rồi, không thể để Hồ Chính Đình nói tiếp được, không khéo lại khiến người ta thấy phiền.

Anh và Tần Nguyên lại hàn huyên chuyện vẽ tranh rồi chuẩn bị cáo từ.

Trước khi đi, anh bưng trà lạnh lên uống một hơi cạn sạch: "Cảm ơn trà của chị.”

Tần Nguyên nhìn chén trà được đặt xuống… Phí trà của cô rồi.

Trà nguội rồi mới uống thì còn gì thú vị nữa?

Hai người bọn họ đi rồi, Tần Nguyên một mình uống trà, sau đó cầm lấy điện thoại gọi ra ngoài...

Điện thoại vừa được kết nối, bên kia đã lên tiếng một cách vô cùng thất lễ: "Có việc gì?”

Tần Nguyên vắt chéo chân, sửa sang lại sườn xám: "Nghe nói cháu đã kết hôn?”

Tần Thời Luật không hỏi cô làm sao biết được chuyện này: "Ừ, hôm nào cháu dẫn cậu ấy đi gặp cô.”

Tần Nguyên rất tò mò, Tần Thời Luật đọc thân đã ba mươi năm, đột nhiên muốn kết hôn, bây giờ cô lại nghe nói nhân phẩm của đối phương không được tốt lắm.

(- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!)

Tần Thời Luật sẽ tìm một người nhân phẩm không tốt để kết hôn sao?

Ai mà biết được, con người này có chuyện gì không làm được đâu chứ?

“Nghe nói nhân phẩm của đối tượng kết hôn với cháu có chút vấn đề." Tần Nguyên cố ý khách sáo: “Không sợ cô chướng mắt sao?”

Lời này cũng chỉ có Tần Nguyên dám nói, cũng chỉ có Tần Nguyên nói Tần Thời Luật mới không tức giận, Tần Thời Luật nói: 

"Nhân phẩm thì không chắc, ngược lại nói người này không có lương tâm thì đúng là thật như vậy.”

Vừa nghĩ tới đã nhiều ngày như vậy mà ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có, Tần Thời Luật lại phiền đến phát hoảng, tuy rằng thím Trương nói Đường Dục hầu như mỗi ngày đều ở nhà, nhưng anh vẫn hoài nghi không biết lúc cậu đi ra ngoài đã gặp những ai.

Tần Nguyên hiếm khi nghe ra oán khí trong giọng nói của anh, ngạc nhiên nói: "Ơ, vậy mà có người có thể khiến cháu tức giận à, đúng là lạ thật.”

Chuyện lạ còn nhiều lắm, cậu thậm chí còn không để lại cơm cho anh nữa.

Tần Thời Luật thở dài: "Cậu ấy chính là tổ tông của cháu.”

Tần Nguyên không tưởng tượng được rốt cuộc người nào có thể được anh gọi một tiếng tổ tông, nghĩ đến những lời Hồ Chính Đình vừa nói, chẳng lẽ cháu rể của cô so với Tần Thời Luật còn khó quản giáo hơn sao?

Tần Nguyên ngẫm lại cũng cảm thấy đau đầu.

Người như vậy mà mang về nhà cũ, không phải là muốn lật trời sao?

 

Tần Nguyên đem chuyện anh họ Đường Dục vừa đến nói với Tần Thời Luật một lượt: "Thật hay giả cô không tin, sau khi gặp người cô sẽ tự mình xác nhận, nhưng người anh họ này cô không thích cho lắm.”

Tần Thời Luật không có hứng thú với chuyện của người khác.

Thấy anh không nói lời nào, Tần 

Nguyên biết anh không quan tâm, cô lại hỏi: "Đối tượng kết hôn của cháu tên là gì?"

Tần Thời Luật nói: "Đường Dục, là kiểu dục tỏa sáng rực rỡ.”

-

Đường Dục đã ba ngày không ra khỏi cửa, nếu không phải sáng sớm Dư Lạc Dương gọi điện thoại cho cậu, chắc cậu đã quên luôn chuyện hôm nay phải đi Đàm Phượng Lâu.

Một tuần trôi qua, vết bầm tím trong hốc mắt Dư Lạc Dương đã hơi nhạt đi một chút, nhưng cũng tan ra không ít, giống như đã tiến hóa được nửa chặng để thành gấu trúc.

“Chúng ta thống nhất trước đi, lát nữa đến chỉ nhìn thôi chứ không mua, đó chính là một nơi dùng để đốt tiền, đâm đầu vào rồi sẽ không thể nào thoát ra được." Dư Lạc Dương sợ cái tật xấu của cậu muốn chết, cứ vung tay lên nói mua là mua.

Đàm Phượng Lâu không giống với thành phố cổ, thành phố cổ chủ yếu là xem mắt nhìn và vận khí, nhưng ở đây thì xem đồ vật trong tay ai đáng giá hơn, thứ tốt hôm nay bọn họ nhất định có thể nhìn thấy, chỉ sợ là Đường Dục lại lên cơn nhìn thấy cái gì là liền mua cái đó.

Đường Dục vẫn là câu châm ngôn kia: "Tớ không có tiền.”

Dư Lạc Dương không tin: "Chồng cậu không cho cậu tiền à?”

“..... Cho rồi.”

Tấm thẻ mà Tần Thời Luật đưa, Đường Dục luôn mang theo bên người, bởi vì không biết bên trong có bao nhiêu tiền, cho nên cậu chỉ dùng nó để mua đồ trên mạng, nhưng muốn dùng để mua đồ cậu muốn mua, sợ rằng sẽ không mua nổi.

Dư Lạc Dương nói: "Dù sao đến lúc đó cậu đừng thấy cái gì cũng muốn mua cái đó là được, cậu cũng nên tiết kiệm cho chồng cậu một chút, muốn nuôi sống đồ phá sản như cậu cũng không dễ dàng gì đâu.”

Đường Dục vừa muốn phản bác nói mình không phải đồ phá sản, chợt nghe Dư Lạc Dương nói: "Đợi thêm vài năm nữa anh ấy vì nuôi cậu mà mệt hói đầu, đến lúc đó cậu sẽ khóc cho coi.”

Đường Dục: "......”

Cậu tưởng tượng thử bộ dáng trên đầu Tần Thời Luật trọc lóc một mảng, sắc mặt liền thay đổi.

Không được, không được!

Tần Thời Luật không thể hói đầu!

Niềm vui của cậu sẽ vì vậy mà biến mất!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play