Cuối cùng hai người không làm gì cả, Tần Thời Luật tắm xong đi ra, Đường Dục đã nằm ở trên giường ngủ thiếp đi.

Không biết vì sao, Tần Thời Luật lại thở phào nhẹ nhõm.

Không phải không muốn chạm vào cậu, khi anh nhìn thấy Đường Dục lật tài liệu trong phòng làm việc, anh từng nghĩ tới những cách rất tàn nhẫn, nhưng khi sự việc đi đến hồi kết, nhìn thấy cậu ngủ trên giường của mình, trái tim của Tần Thời Luật dịu lại.

Tần Thời Luật ngồi bên giường, hoang mang nhìn Đường Dục đang ngủ say, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh cậu bé sáu tuổi được mẹ bế, giống như bây giờ, cậu bé rất ngoan ngoãn.

Tần Thời Luật không thể biết được chấp niệm của anh với Đường Dục ở đâu, có lẽ anh chưa bao giờ nhận được tình yêu của mẹ, nên anh ghen tị khi nhìn thấy Đường Dục cười rạng rỡ bên cạnh mẹ như vậy.

Thật lâu sau mới biết mẹ của Đường Dục đã qua đời, khi gặp lại Đường Dục đã trưởng thành, nghĩ đến cậu bé hạnh phúc mất đi tình thương của mẹ như mình, Tần Thời Luật không khỏi xót xa, thêm chút xót xa với cậu.

“Nếu cậu có thể luôn ngoan ngoãn như vậy thì tốt rồi.” Tần Thời Luật chạm đôi môi hơi hé mở do hít thở của cậu.

Nếu không được, thì đánh gãy chân cậu, để cậu ở lại đây, dù sao bên ngoài cũng không có ai đối xử tốt với cậu.(- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -)

Ngày hôm sau, Tần Thời Luật bị đánh thức bởi một người nào đó đang cử động trong lồng ngực, Đường Dục cố gắng chui ra ngoài nhưng không được.

Tần Thời Luật khó chịu trước hành động của cậu, anh dùng bàn tay to ấn mạnh vào eo cậu.

"Hừ ~" Đường Dục rùng mình.

Người trong lồng ngực an tĩnh lại, Tần Thời Luật lại kéo cậu vào lòng: "Đừng quay linh tinh."

Đường Dục cảm thấy người đàn ông này rất tệ, biết rõ bản thân sợ nhột, còn không ngừng sờ eo cậu, cậu cọ vào phía sau: "Buông tôi ra."

Tần Thời Luật mở to hai mắt nhìn cậu: "Muốn đi đâu?"

Đường Dục rên rỉ: "Đi toilet."

Tần Thời Luật đưa tay dưới chăn chạm vào cậu: "Muốn đi vệ sinh hay muốn thứ khác?"

Đường Dục bị dụ dỗ, cậu lẩm bẩm: "Đi, đi toilet trước."

Tần Thời Luật buông lỏng tay thả cậu ra: "Đi mau."

Quần Đường Dục xộc xệch trên eo, chân trần chạy vào toilet, xả nước xong chạy trở về, tự mình leo lên giường, cọ vào người Tần Thời Luật: "Tôi rửa rồi, không bẩn."

Tần Thời Luật: "..."

Mới sáng sớm anh thật sự không muốn làm gì khác ngoài chuyện giúp cậu, hôm nay anh còn có việc, không thể xin nghỉ phép.

Anh bịt miệng Đường Dục, một tay kéo quần cậu xuống: "Câm miệng."

...

Tần Thời Luật đi ra từ phòng tắm, Đường Dục vẫn còn ngây người nằm trên giường, trông cậu có vẻ rất thích khoảng thời gian rảnh rỗi này, dáng vẻ ngơ ngác khiến người ta muốn **.

Tần Thời Luật đứng bên giường nhìn cậu: "Xuống dưới ăn sáng."

Đường Dục lắc đầu, giọng điệu yếu đuổi nói: "Tôi muốn nằm thêm một lát."

Tần Thời Luật mặc kệ cậu, anh tự xuống lầu ăn sáng, ăn xong lái xe đi làm luôn.

Anh tự khuyên mình không được để Đường Dục dắt mũi.

Mười giờ sáng, Tần Thời Luật hoàn toàn không để ý tới công việc, anh chỉ muốn biết Đường Dục đang làm gì nên anh gửi tin nhắn cho thím Trương, thím Trương trả lời Đường Dục vẫn ở trên lầu, chưa ăn sáng.

Tần Thời Luật cau mày vì giờ này rồi mà cậu vẫn chưa ăn sáng.

Anh đặt tài liệu đang ký xuống, tìm số điện thoại mà anh chưa gọi một lần trong hai tháng qua rồi quay số.

Sau khi điện thoại kêu vài tiếng, giọng Đường Dục lười biếng mới vang lên: "Alo, bạn tìm ai?"

Tần Thời Luật: "...Tìm cậu, cậu không lưu số điện thoại của tôi à?"

Đường Dục nhìn màn hình, trên đó có ba biểu tượng cảm xúc buồn nôn: "Tôi lưu rồi."

Tần Thời Luật không tin: "Lưu lại."

“....Được."

Thấy cậu như vậy nghe lời, tâm trạng Tần Thời Luật rất tốt: "Đang làm gì thế?"

“Tôi đang nằm.” Đường Dục nói: “Ngẩn ngơ.”

Tần Thời Luật nhìn thời gian: "Có phải thời gian không thiết tha cái gì của cậu hơi lâu quá rồi không?"

“Không lâu.” Nghe anh nói vậy, mặt cậu đỏ lên, bình thường cậu ngây người mấy tiếng, nhưng hôm nay cậu chỉ nghĩ lại cảm giác đó.

Tần Thời Luật bật cười, tiếng cười truyền qua điện thoại như thể lúc sang anh vừa giúp cậu vừa hô hấp nên tai cậu, Đường Dục nói "ah".

“Sao thế?” Tần Thời Luật hỏi.

Đường Dục nhéo chân: "Tôi cúp điện thoại đây."

Vừa nếm thử thịt tươi, nam đồng trinh như mở cổng, chỉ chút đụng chạm đã khiến cậu không tự khống chế được mà có phản ứng, Đường Dục ném điện thoại sang một bên, đang muốn giải khuây, sau đó mới phát hiện mình làm không thoải mái bằng Tần Thời Luật.

Cậu thở dài, chợt nghe thấy giọng nói của Tần Thời Luật trong điện thoại:"Lại muốn à?"

Đường Dục giật mình, vội vàng cầm điện thoại lên xem… vậy mà chưa cúp điện thoại!

"Anh anh anh, tôi tôi, tôi..."

Tần Thời Luật thật sự không ngờ Đường Dục nhiệt tình với chuyện này hơn anh, nghe cậu thở hổn hển qua điện thoại còn hấp dẫn hơn nghe trực tiếp.

“Đừng em nữa, mau xuống lầu ăn cơm đi.” Tần Thời Luật dừng một chút: “Tối tôi sẽ về sớm.”

Đường Dục yêu thích các kiểu hạnh phúc, mắt lập tức sáng lên, đẩy nhanh tốc độ nói: "Được, tôi chờ anh."

Xấu hổ là gì? Lúc Đường Dục mông lung, dè dặt là xấu hổ, đã chạm vào còn xấu hổ đúng là thừa thãi, Đường Dục chưa bao giờ thấy phiền khi bản thân đi làm chuyện thừa thãi.

Cho nên cậu thích gì, muốn gì, chưa bao giờ giấu diếm, như bây giờ, cậu ham muốn Tần Thời Luật mang cho cậu hạnh phúc!

Đường Dục chờ Tần Thời Luật từ buổi chiều, nhưng không thấy Tần Thời Luật mà thấy một người phụ nữ. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Bởi vì nhà kính đang xây nên cửa không đóng, khi người phụ nữ bước vào, Đường Dục đang ngồi trên sô pha dùng điện thoại mua sắm.

Lâm Nghi bảo dưỡng rất tốt, nhìn từ xa vẫn còn nét quyến rũ nhưng nếu nhìn kỹ vẫn có thể thấy dấu vết thời gian trên khuôn mặt.

“Phu nhân?” Thím Trương sửng sốt: “Sao phu nhân lại đến đây?”

Đường Dục nhìn bà, sau đó nhìn thím Trương, thím Trương vội vàng nói: "Đây là bà Tần, mẹ của cậu Tần."

Đường Dục chớp mắt, nhớ tới tiếng hét vì giận trong điện thoại hôm qua, lập tức thấy sợ hãi.

Lâm Nghi đi tới sô pha ngồi xuống, nói thật cậu không thể tưởng tượng nổi dáng vẻ một người phụ nữ tao nhã phát tiết như thế nào.

“Cậu là đối tượng kết hôn của con trai tôi sao?” Lâm Nghi đánh giá Đường Dục từ trên xuống dưới, giọng điệu vẫn khá là bình tĩnh, không nghe ra được tiếng cáu kỉnh trong điện thoại ngày hôm qua.

Đường Dục thẳng người dậy, ngồi hẳn hoi, nhưng không tìm được dép lê, đành đi chân trần trên mặt đất, hai đầu gối sát vào nhau, hai tay đặt trên đầu gối, thân thể hơi hướng về phía Lâm Nghi: "Xin chào."

Đôi mắt của Lâm Nghi nhìn lên xuống như thể bà đang đánh già một vật nào đó: "Trông nét nào ra nét đấy đấy."

Đường Dục không để ý tới lời châm chọc của bà, hỏi: "Cô có chuyện gì sao ạ?"(- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -)

Trước khi đến đây, Lâm Nghi đã tưởng tượng trước Đường Dục là người như thế nào, chẳng qua chỉ là đồ đê tiện lừa tình lừa tiền, khi nhìn thấy người thật, Lâm Nghi mới nhận ra mình đã sai.

Lâm Nghi rất ít khi đến đây, ba năm qua mới tới hai lần, mỗi lần đều cãi nhau tới mức không thể giải quyết được với Tần Thời Luật rồi rời đi.

Tim thím Trương không tốt, không phải thím ấy chưa từng lĩnh hội sự lợi hại của bà, nhưng chỉ có cậu Tiểu Tần mới có thể đối phó được, nhưng cậu Tiểu Tần chưa về, e rằng cậu Tiểu Đường sắp bị mẹ chồng bắt nạt rồi.

Thím Trương trốn trong bếp, gọi điện cho Tần Thời Luật.

Giọng Tần Thời Luật lập tức trầm xuống: "Tôi về nhà ngay."

Trong phòng khách, Lâm Nghi lấy ra một tấm ngân phiếu đầy ắp số để lên bàn cà phê: "Đây là năm triệu, cầm tiền rồi ly hôn với Tần Thời Luật đi."

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play