Thanh Tiêu quan không nằm tại Cửu Cung sơn mà trên một đỉnh núi nhỏ gần Cửu Cung sơn - rất nhiều đại lão không thích cách sinh hoạt kỷ luật sâm nghiêm của tông môn mà muốn tùy ý tìm một đỉnh núi, tự tu luyện, cũng tiện cho việc tiêu khiển.  

Phần lớn thời gian Lao Hải Điền đều tu hành ở Thanh Tiêu quan, nhưng dẫu sao cũng là người trẻ tuổi, lúc rảnh rỗi thường xuyên tới Cửu Cung sơn dạo chơi, cũng có vài bằng hữu thân thiết.  

Điểm thú vị là hắn có quan hệ không tệ với Khổng Triêu Thăng.  

Hôm nay không có việc gì, Lao Hải Điền tới Thiên Tập phong như thường lệ, dọc đường cưỡi ngựa xem hoa, bên cạnh là Khổng Triêu Thăng và Lữ Dực, vừa đi vừa cười nói.  

Trên đường Lữ Dực cũng cố gắng thể hiện uy phong của mình, hễ là kẻ chưa giao tiền hắn đều quát tháo một hồi, thể hiện rõ phong thái của tên sai vặt.  

Lao Hải Điền nhìn mãi cũng quen rồi, không lấy làm lạ nữa, lúc này hắn đi vào một cửa hàng pháp khí, tiện tay cầm một món pháp khí lên xem kỹ: “Cái bình ngọc này thú vị đấy, chế tạo khá tinh xảo, chỉ có điều không thực dụng cho lắm.”  

Chủ quán cũng là đệ tử của thần cung, hắn cười bồi nói: “Ánh mắt của Lao thiếu gia thật sắc bén, thứ này là để trang trí, không có tác dụng thực tế gì.”  

Lao Hải Điền nói: “Ta cũng chẳng cần thực dụng gì. Mấy hôm nữa ta phải mừng thọ người nhà, ta cần một món quà. Tốt nhất là vừa đẹp đẽ vừa thú vị.”  

Chủ quán có vẻ khó xử: “Cái này thì hơi khó, pháp khí trong tông môn đại đa số nhắm vào thực dụng, không mấy ai chú ý vẻ ngoài cả.”  

“Không sao, để ta xem thử, còn cái này thì cứ lấy tạm đã.” Lao Hải Điền không buồn quan tâm, vung tay lên nói: “Đúng rồi, cái này bán thế nào?”  

Chủ quán cười nói: “Lao thiếu gia là bạn của Khổng đại thiếu gia, sao ta dám chào giá cao? Bình ngọc này ta mua vào là 100 linh thạch bán 200, Lao thiếu gia muốn thì ta xin để lại với giá gốc.”  

“Không cần đâu, buôn bán thì cũng phải có lãi chứ.” Lao Hải Điền lấy 150 viên linh thạch ra ném cho hắn, chủ quán cực kỳ vui mừng.  

Khổng Triêu Thăng lắc đầu một cái: “Ngươi cần gì như vậy.”  

Lao Hải Điền cười ha hả: “Không sao, không thiếu chút tiền ấy.”  

Lữ Dực bên cạnh cười bồi: “Đúng vậy, Lao thiếu gia có sản nghiệp lớn, trước nay vẫn chi trả hào phóng.”  

“Các ngươi cũng đâu có tệ.” Lao Hải Điền tùy ý nói: “Ngày ngày ngồi thu linh thạch, tay làm hàm nhai, đâu có như ta, dựa cả vào cha. Ta ấy à, chỉ là một thằng con phá hoại, ngày nào cũng bị cha ta la mắng.”  

Khổng Triêu Thăng biết tính khí của Lao Hải Điền, hắn tự nói mình phá hoại thì được, người khác thì không được nói, vì vậy hắn không tiếp lời mà chỉ nói: “Chúng ta mới là dựa vào danh tiếng của sư phụ đây này. Hơn nữa không phải một mình sư phụ ta định đoạt ở Thiên Tập phong này, vài vị đại năng cũng trấn giữ ở đây, cũng phải đưa tiền lên bên trên, chúng ta chỉ ăn chút cơm thừa canh cặn thôi.”  

Ba người vừa nói đùa vừa ra khỏi quán, vừa vặn thấy một nam tử với gương mặt xấu xí đi từng đằng trước tới, ngồi xuống đối diện bọn họ, lấy một tấm vải ra trải xuống dưới đất, bắt đầu bán đồ.  

Lao Hải Điền cười nói: “Ồ, có khách tới cửa kìa.”  

Nhưng không ngờ cả Khổng Triêu Thăng và Lữ Dực đều nhìn đối phương với vẻ rất kỳ lạ, không nói một lời.  

Lữ Dực đánh mắt cho Khổng Triêu Thăng, Khổng Triêu Thăng hừ một tiếng, giả bộ không nhìn thấy, không ngờ lại quay đầu định bỏ đi.  

Chỉ có điều hắn muốn đi nhưng Lao Hải Điền lại dừng chân.  

Ánh mắt của hắn bị một món đồ thu hút.  

Đó là một cái vòng tay, được thiết kế rất đẹp, sau khi kích hoạt sẽ thấy từng quầng sáng tỏa ra trên chiếc vòng, từng đóa hoa tươi nở rộ, còn có thể thấy một cô gái nhảy múa uyển chuyển trên vòng, còn là một mỹ nhân.  

Lao Hải Điền vừa thấy đã lập tức đi tới hỏi: “Cái này bán thế nào?”  

Không ngờ đối phương lại lắc đầu: “Ta không bán vòng tay này.”  

Lao Hải Điền khá bất mãn: “Không bán thì ngươi bày ra đây làm gì?”  

Đối phương cười nói: “Đương nhiên là để thu hút khách khứa rồi, sao nào? Không được à?”  

Lao Hải Điền lập tức nổi giận nhưng nhìn vòng tay lấp lánh kia lại càng ưa thích, không muốn bỏ qua. Hắn quay đầu lại nhìn Khổng Triêu Thăng: “Khổng huynh, người này vừa tới bày sạp, còn chưa nộp phí cho ngươi đúng không?”  

Khổng Triêu Thăng mắng thầm trong lòng, ngươi nhắc tới chuyện này làm gì?”  

Vốn dĩ hắn định coi như không nhìn thấy, thế nhưng Lao Hải Điền đã nói như vậy, hắn chỉ còn cách đi tới, hung hăng nói: “Ninh Dạ, Lao huynh là bằng hữu của ta, ngươi bán cái này cho Lao huynh, coi như ta nợ ngươi một món nợ ân tình.”  

Câu này của hắn đã khá khách khí, dù sao người ta cũng nắm nhược điểm của hắn.  

Nhưng Ninh Dạ lại cười nói: “Ta mà muốn ân tình thì cần quái gì ngươi? Tự ta không biết làm chắc?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play