Trì Vãn Ngưng thầm tức giận, đi về phía Chấp Tử thành.
Chấp Tử thành có Quan Cảnh hồ, quanh năm luôn có thuyền hoa hồng lâu trên hồ, hết sức náo nhiệt.
Trì Vãn Ngưng đi tới bên hồ, quả nhiên chứng kiến một chiếc thuyền nhỏ màu trắng, bèn cởi dây thừng, thả thuyền xuống hồ.
Cô cứ thế lặng lẽ ngắm đèn xem cá, cô đơn lẻ bóng, nhìn như đang giải tỏa uất ức trong lòng.
Không biết bao lâu sau, con thuyền kia đột nhiên tự chuyển động, lướt về phía một chiếc thuyền hoa có căn gác màu đỏ.
Trì Vãn Ngưng không phát hiện bất cứ sóng pháp lực nào, lập tức hiểu chắc đây là thuật cơ quan.
Nếu thuyền nhỏ đã di chuyển, chắc Vũ di rời khỏi rồi.
Đợi tới khi chiếc thuyền trắng chạy tới gần thuyền hoa, chỉ thấy một tú bà trang điểm lòe loẹt chẳng khác nào yêu tinh ăn thịt người đi tới, cười duyên nói: “Ai ui, vị khách kia nói chẳng hề sai, quả nhiên có mỹ nhân như thần tiên tự tới đây. Mau mau lên thuyền, khách đã chờ trong phòng.”
Nói đoạn, bà ta đón Trì Vãn Ngưng lên thuyền.
Trì Vãn Ngưng vén khăn che mặt, đi theo tú bà vào trong thuyền, bước qua khu vực ríu rít tiếng kỹ nữ, tới một gian phòng.
“Vị khách kia đang ở trong đó, xin cô nương cứ tự nhiên.” Tú bà mỉm cười rời khỏi, hiển nhiện đã nhận nhiều tiền.
Trì Vãn Ngưng cố nén lửa giận trong lòng, bước vào phòng, nhưng cảnh tượng trước mặt khiến cô nàng đờ ra.
Trong phòng có đốt ba mươi sáu ngọn nến, phân bổ theo phương vị thiên cương, lại có bảy mươi hai chiếc gương bố trí theo địa chi, khiến cho ánh lửa sáng lóa. Điểm kỳ lạ nhất là đây thực chất là một trận pháp huyền ảo, đứng ở trong trận, xung quanh là ánh sáng rực rỡ, không biết mình đang ở đâu.
Cửa phòng phía sau đã biến mất, chỉ có ánh sáng bao phủ Trì Vãn Ngưng, chiếu rọi dung nhan như ngọc của cô, nhưng cũng vì vậy càng thấy sắc mặt bất mãn của cô rõ hơn.
“Khách đã đến rồi mà chủ nhà không ra mặt gặp gỡ, đây có phải đạo đãi khách không?” Trì Vãn Ngưng hỏi.
Một giọng nói đã vang lên: “Nếu ngươi có thể tìm được ta thì cứ tìm thoải mái đi. Nếu không thể thì ổn định tâm trạng, nghe ta nói.”
“Ngươi nghĩ ta không thể ư?” Trì Vãn Ngưng nhướn mày, Bích Ba kiếm đã xuất hiện trong tay.
Đang định ra tay, giọng nói kia lại tiếp tục: “Ta biết thực lực của ngươi, trận này không thể giữ được ngươi, nhưng ngươi cần thời gian để phá trận, mà thời gian này đã quá đủ để ta đi khỏi.”
Cánh tay Trì Vãn Ngưng đờ ra: “Ngươi hẹn ta tới là để trốn?”
“Ngươi tới theo lời hẹn cũng không phải để đánh nhau.”
Trì Vãn Ngưng hừ một tiếng nói: “Ta không nói chuyện với loại giấu đầu lòi đuôi.”
“Vậy tốt nhất ngươi nên nghĩ cho kỹ, là ngươi muốn nhờ ta chứ không phải ta muốn nhờ ngươi.”
Trì Vãn Ngưng tức giận cười nói: “Ta nhờ ngươi? Ta có gì mà cần nhờ ngươi.”
“Có quá nhiều là khác, ví dụ như bản thân ngươi là một đại mỹ nhân nhưng lại là gián điệp của Yên Vũ lâu.”
Trì Vãn Ngưng lập tức biến sắc, thân thể run rẩy kịch liệt.
Giọng nói kia đã tiếp tục: “Thật ra chuyện này chưa là gì, điểm quan trọng nhất là ngươi vất vả lắm mới đi được tới bước này, trở thành đệ tử của Thanh Mộc Lão Tổ, vốn tưởng mình có thể một bước lên mây, nào ngờ lại phát hiện mục đích thật sự của Thanh Mộc Lão Tổ lại là lợi dụng thể chất Thủy Linh của ngươi làm lô đỉnh, dùng thủy để tăng cường cho mộc, xung kích cảnh giới Niết Bàn.”
Keng một tiếng, Bích Ba kiếm rơi xuống: “Ngươi... làm sao ngươi biết?”
Không ngờ lại tự thừa nhận.
Ninh Dạ ngồi trong góc khoang thuyền, nhìn cô, khẽ thở dài: “Vậy đã đành, đáng sợ nhất là sau khi ngươi thuật lại chuyện này cho Yên Vũ lâu, Yên Vũ lâu không những không định giải cứu nhà ngươi mà còn cho rằng đây là một cơ hội, không ngờ còn định nhân cơ hội này khống chế Thanh Mộc Lão Tổ, vì vậy mà không tiếc việc hy sinh nhà ngươi, cho ngươi dùng Tam Thi đan.”
Trì Vãn Ngưng kinh ngạc tới mức đờ cả người: “Ngươi, rốt cuộc vì sao ngươi biết?”
Ninh Dạ: “Ngươi chỉ cần biết, trời đất bao la, thế gian này lại chẳng có chỗ cho ngươi dựa, người duy nhất có thể giúp ngươi là ta.”
“Chỉ bằng ngươi? Một tên giấu mặt không dám lộ diện?” Trì Vãn Ngưng tức giận nói.
Trong lòng bỗng thấy mờ mịt, không ngờ ngồi bệt xuống đất, lệ trào bờ mi, khóc tới mức hoa rơi nước chảy, toát lên vẻ đáng thương.
Nhưng Ninh Dạ lại chẳng hề lay động: “Không cần dùng mấy thủ đoạn đó với ta. Tuy ta không thích thấy phụ nữ khóc nhưng cũng không đến mức trong tình hình hiện tại lại bị tiếng khóc của ngươi làm cho mềm lòng. Ta có thể giúp ngươi giải quyết vấn đề, còn ngươi chỉ cần làm việc theo ý ta là được.”
Nghe nói như vậy, Trì Vãn Ngưng hừ một tiếng nói: “Ta đã dùng Tam Thi đan của Yên Vũ lâu, tam thi trên người, hành động không thể tự chủ. Ta còn bị lão tổ cưỡng ép tu luyện Thái Thanh Thần Thủy quyết, trừ phi đại thành, bằng không trong thời gian ngắn không có Thuần Âm Nguyên Thủy bổ sung sẽ khô cạn mà chết. Có hai cái chết gác trên đầu rồi, có chạy tới chân trời góc biển cũng vô dụng. Ngươi thì làm được gì giúp ta?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT