Những ngày sau đó Giai Thiệu Điền không dùng rượu để hành hạ bản thân, hắn quay về với công việc, quay về làm mình của trước đây âm trầm và lạnh lùng, người duy nhất nhận được đặc ân có lẽ là Chu Dật Hằng.
Cậu rời đi hắn quyết tâm nuôi dưỡng Tiểu Hằng như một sự minh chứng, cậu từng tồn tại, cậu muốn chăm sóc Chu Dật Hằng vậy thì hắn giúp cậu hoàn thành.
“Ba ơi, kỳ kiểm tra này con đạt điểm tối đa.” Chu Dật Hằng đưa bài kiểm tra đến trước mặt hắn.
“Thật thông minh.” Hắn xoa đầu cậu nhóc tiếp tục nói “Cuối tuần này chúng ta ra bên ngoài, công viên giải trí thì sao?”
Chu Dật Hằng chớp mắt đáp: “Con chỉ muốn đi dạo ở công viên gần nhà.”
“Muốn ăn kem đến vậy sao?” Hắn nhướng mày hỏi “Kem ở công viên giải trí là không ngon bằng?”
“Không bằng, một chút cũng không bằng.” Cậu nhóc nhanh nhạy đáp
Giai Thiệu Điền nhấc bổng Chu Dật Hằng, cho cậu nhóc ngồi vào lòng, quyển vở được gìn giữ cẩn thận đặt ngay ngắn trên bàn khiến cậu nhóc chú ý không ít, mặc dù tò mò nhưng không dám mở miệng hỏi.
“Là của ba nhỏ, lúc chúng ta gặp nhau ba nhỏ không nói được.” Hắn lên tiếng giảng thích, đôi mắt phủ một tầng sương mỏng.
“Ba nhỏ bị gì ạ?” Cậu nhỏ giọng hỏi.
Hắn khẽ cười đáp: “Ăn trúng sứa độc, sau này không dám ăn nữa.”
“Nguy hiểm thật.” Chu Dật Hằng đặt tay lên ngực trái nhẹ nhàng xoa xoa “Con có thể xem không?”
“Có thể.” Hắn lập tức đồng ý.
Từng trang giấy được lật ra, quyển vở chi chít chữ trình bày bắt mắt và có trật tự, mỗi trang cách bố trí đều khác nhau, mang một sắc thái khác biệt.
“Đền đi!”
“Biết trước tôi sẽ làm phiền vậy anh còn lấy điện thoại tôi làm gì?” Một dòng chữ viết gọn gàng, kèm theo mấy cái hình vẽ dễ thương thể hiện sự tức giận nằm chung quanh.
Cậu nhóc bất ngờ hỏi: “Ba nhỏ bị người khác ức hiếp, lúc đi học chắc chắn là gặp phải khó khăn rồi.”
Giai Thiệu Điền chìm đắm trong hoài niệm, một câu nói đã kéo hắn trở về: “Ba nhỏ con đánh người ta nhập viện, làm gì có chuyện bị ức hiếp.”
“Thật, thật sao?” Chu Dật Hằng hào hứng nói “Ba nhỏ lợi hại quá đi, học giỏi còn ngầu nữa.”
Nói qua nói lại vẫn là không tránh được, Chu Dật Hằng ngẩng đầu dùng đôi mắt tròn xoe hỏi: “Vậy người khiến ba nhỏ tức giận là ai thế?”
Hắn thở ra một hơi, lảng tránh nói: “Đã trễ rồi, mai còn đi học.”
“Ngày mai con sẽ đi cùng chị Mỹ Ninh, ba không cần đưa đón con.” Chu Dật Hằng chậm rãi nói.
“Vì sao?” Giai Thiệu Điền điềm đạm hỏi “Không thích bị bạn học nhìn thấy sao?”
Cậu nhóc hoảng loạn lắc đầu: “Con có thể tự thay đồ và đánh răng, con sẽ ngoan ngoãn ăn sáng, ba không cần thức dậy sớm.”
“Người lớn không ngủ nhiều.” Hắn cười rồi đáp lời.
Cốc! Cốc!
“Vào đi.” Hắn lạnh giọng nói vọng ra.
Trên tay Mỹ Ninh là ly sữa ấm, cô đã quá quen thuộc với khung cảnh hòa hợp này nên không lấy làm bất ngờ, đặt ly sữa lên bàn cô chần chừ chưa chịu đi.
Giai Thiệu Điền vừa nhìn đã biết: “Có gì cứ nói.”
“Tin tức đưa gần đây, ngày mai là…” Nói đến đây Mỹ Ninh nhận được tín hiệu từ hắn, lập tức im bặt.
“Tôi biết rồi, không còn gì nữa cô có thể đi nghỉ ngơi.”
“Vâng ạ.” Nói rồi cô xoay người ra ngoài.
Trong lúc bọn họ trò chuyện, Chu Dật Hằng ngoan ngoãn uống từng ngụm sữa, mỗi buổi tối đều uống một ly. Đây là thỏa thuận của cậu nhóc vài Giai Thiệu Điền, đến mười tám tuổi có quyền được dừng.
Giai Thiệu Điền phì cười, lấy giấy lau khóe miệng dính sữa. Cậu nhóc cười vui vẻ trò chuyện cùng với hắn một lúc mới quay về phòng.
Vô số hình ảnh chụp được Giai Thiệu Điền đi cùng Chu Dật Hằng, bên ngoài đều nói đây là con riêng của hắn, bởi vì tìm được vài nét tương đồng.
Bọn họ đặt dấu chấm hỏi lớn về Lưu Hiên nhưng toàn bộ tin tức liên quan đến cậu đều bị tập đoàn Trạch Dương công khai mua lại.
Lễ đính hôn trực tiếp biến thành buổi lễ kết hôn, đến ngày diễn ra, Niên Hạ xúng xính váy cưới khóe miệng giương cao, gương mặt đem theo muôn vàn tự tin và chắc rằng Giai Thiệu Điền sẽ đến.
Niên Hạ nắm rõ tin tức gần đây, Chu Dật Hằng không phải con riêng của Giai Thiệu Điền, nhưng cậu nhóc rất được lòng hắn.
Mua chuộc được Chu Dật Hằng cũng có ngày nắm được trái tim Giai Thiệu Điền, cô ta thầm nghĩ.
“Cuối cùng đã nghĩ thông suốt rồi, thật đáng mừng.” Giai Thiệu Thanh mừng rỡ nói.
Quan khách đến dự nhiều vô số kể, buổi tiệc tổ chức tại gia.
Sáng sớm nhà họ Giai đã xuất phát rước Niên Hạ về, mọi thủ tục đều không bỏ sót, cô con dâu này Giai Gia nhất định phải rước về bằng mọi cách nên không thể để cô ta chịu chút ấm ức nào.
Cái bánh kem cao gần một mét đặt giữa nhà mang màu sắc chủ đạo là trắng, họa tiết đơn giản vô cùng hợp thẩm mỹ.
Niên Hạ đứng gần đó mắt hướng về Giai Thiệu Điền, trong ánh mắt tràn ngập niềm hạnh phúc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT