Tuổi tác giữa hai người không phù hợp để tạo nên quan hệ cha con, gọi thật ngượng miệng, anh em vẫn ổn hơn.
Cậu đem bàn tay trắng đến với thế giới này, hiện tại có mẹ nuôi, có người bầu bạn, có bạn bè và cả em trai, đời người còn cầu mong gì.
Lưu Hiên nắm tay cậu nhóc đi hết con đường mòn, bọn họ thong thả đến nhà trưởng thôn, trình bày hết thảy những kế hoạch bàn bạc.
Trưởng thôn là người chân chất, nhìn thấy Chu Dật Hằng tìm được nơi tốt còn mừng thay cho cậu nhóc.
Chu Dật Hằng dọn hết đồ đạc của mình vào một túi nhỏ, cậu nhóc ôm trưởng thôn kiên cường nói: “Con nhất định sẽ không quên mọi người.”
“Đi theo anh không được nghịch ngợm, phải biết nghe lời.” Trưởng thôn xoa đầu cậu nhóc, len lén lau nước mắt.
“Vâng ạ, con ghi nhớ rồi.” Chu Dật Hằng vẫy tay chào tạm biệt, cùng Lưu Hiên rời đi.
Sau khi tận mắt nhìn thấy Lưu Hiên vào phòng, Mỹ Ninh mới yên tâm đi báo cáo cho Giai Thiệu Điền.
“Lưu Thiếu thấy đứa nhỏ đó thuận mắt nên đã xin phép trưởng thôn, khi về sẽ đem theo cậu nhóc đó. Tên là Chu Dật Hằng.” Mỹ Ninh nghiêm túc truyền đạt.
“Được rồi, còn vấn đề gì nữa không?”
“Hết rồi ạ.”
Đêm đầu tiên ở nhà thuê, Lưu Hiên được trải nghiệm rồi, nếu như không bôi thuốc chống mũi có lẽ bị chúng đốt chết mất.
Tiếng côn trùng kêu râm rang, tạo thành dàn đồng ca, cả một đêm chúng thay phiên nhau tra tấn lỗ tai cậu.
Đã lâu rồi Lưu Hiên mới tuân thủ giờ giấc, thức trước khi mặt trời lên. Ngồi ở tảng đá lúc chiều, ngắm bình minh thì còn gì bằng, đón chờ tia nắng đầu tiên trong ngày, cảm giác bồn chồn có chút nôn nao.
“Mọi khi em đều dậy sớm như thế sao?” Lưu Hiên tò mò hỏi.
Chu Dật Hằng nhanh nhạy đáp: “Đúng ạ, mọi người có việc sẽ nhờ em chạy vặt.”
“Giai Tổng đi theo con đường mòn là đến.” Mỹ Ninh nắp phía sau nhỏ giọng nói.
Trôi qua vài phút, mỗi bước chân của Giai Thiệu Điền đồng điệu với những tia nắng sớm mai, hắn dừng lại một chút nhìn ngắm cảnh quê thanh bình.
Lâu lắm rồi hắn mới bình tâm thưởng thức, trong đầu phẳng lặng, mọi thứ đều dừng lại ở giây phút này.
Bước chân của hắn khe khẽ, đứng sau lưng Lưu Hiên mà cậu chẳng hề phát hiện.
“Trời còn sương, không lạnh sao?” Giai Thiệu Điền lên tiếng hỏi.
Cậu ngửa đầu ra phía sau, hắn từ trên cao nhìn xuống, ánh sáng đem theo sắc hồng pha lẫn cam nhạt, bao trùm bởi màu xanh của thiên nhiên, bọn họ thật xứng đôi.
Lưu Hiên đứng dậy ôm chầm lấy hắn thay cho ngàn lời muốn diễn tả, cậu chợt nhớ đến cậu nhóc đang lúng túng ở bên cạnh, lập tức buông Giai Thiệu Điền ra.
Hắn ngồm xổm, tầm mắt cả hai ngang nhau: “Con là Chu Dật Hằng?”
“Đúng ạ, con chào chú.” Cậu nhóc có chút sợ hãi.
Giai Thiệu Điền bẹo má cậu nhóc, nhẹ nhàng nói: “Từ nay gọi là ba.”
“Con được phép gọi như thế sao?” Cậu kích động hỏi.
Lưu Hiên bước ra với mái tóc dài màu bạch kim, giữa trán được vẽ họa tiết tối giản của một loài hoa, đôi mắt phượng với đường cong nhẹ nhàng tạo nên sự cuốn hút.
Nét tinh nghịch tan biến, trưởng thành và trầm tĩnh đó là những gì người trong đoàn phim nhìn nhận được.
Biến thành một con người hoàn toàn khác, cấm dục và thanh tao, gần như cả thế giới này đều trở nên nhạt nhòa trước cậu.
Lớp trang phục cao cổ dài đến gót chân, một thân bạch y đạo mạo, tay cầm chiếc phiến, từng cử chỉ hành động đều toát lên khí chất của một người tu đạo.
Hình ảnh Dạ Vu Ngôn hoàn toàn trái ngược, hắn mang đến vẻ đẹp ma mị, giữa trán xuất hiện hoa văn của đốm lửa đỏ rực, một thân hắc y phối với chi tiết vàng, tạo nên cảm giác mạnh mẽ khó gần.
Hắn ta một tay cầm kiếm uy mãnh nhưng không thô, mái tóc đen xõa dài đem đến cảm giác huyền bí.
Cảnh quay đầu tiên rất đơn giản, bọn họ sánh vai đi cùng nhau, trò chuyện đôi ba câu. Mở đầu vô cùng thuận lợi, một lần là qua.
Tạo hình ban đầu tốt đẹp bao nhiêu, thuận mắt bao nhiêu, qua cảnh thứ hai bị hủy hoại tan tành, còn đâu kín cổng cao tường, vẫn là một thân bạch y nhưng Lưu Hiên bị biến thành tên lẳng lơ.
Trang phục mới với chất vải mỏng manh, Lưu Hiên ngồi trên thảm cỏ xanh, bên cạnh là cái bàn đá. Cậu uống rượu ngắm phong cảnh từ trên cao, lớp áo theo chuyển động mà tuột xuống phân nửa để lộ phần vai, xương quai xanh hiện rõ qua ống kính.
Kịch bản hắn đã đọc qua rồi, đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng, hoàn toàn ổn.
Lưu Hiên ở trên núi thưởng rượu, dáng vẻ nhàn hạ ung dung. Dạ Vu Ngôn quỳ ở dưới chân núi, bộ mặt ăn năng hối cải, đôi mắt chất chứa đầy muộn phiền, còn đâu phong thái của kẻ từng oai phong lẫm liệt?
Dạ Vu Ngôn kéo theo một mảnh u sầu, toàn bộ phim trường đều im phăng phắc dõi theo dòng cảm xúc dạt dào. Hắn ta thành công trong việc truyền tải tâm trạng, làn gió lạnh lẽo bao buộc lấy hắn, dường như muốn an ủi phần nào.
Càng như vậy, không khí càng thê lương, hắn thật sự ân hận.
“Cắt!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT