Nhìn cái cách hắn bảo vệ cậu trong âm thầm, đôi tay vững chãi luôn đặt hờ phía sau, cái đầu của Lưu Hiên được hắn che chở cẩn thận, Niên Hạ thấy chứ, cô ta ganh tỵ muốn chết, nhân lúc hỗn loạn cô ta cố ý bấu chặt vào tay Lưu Hiên.
Móng tay sắc bén đi vài miếng da là chuyện bình thường, có như thế cô ta mới nguôi ngoai một chút.
Niên Hạ hành động cẩn thận như vậy còn nghĩ bản thân sẽ không bị nhận ra, bởi lẽ vừa thấy được chút ánh sáng cô ta đã chạy bạt mạng.
Ánh măt hạ xuống rồi lại nâng lên, Niên Hạ lướt qua người Giai Thiệu Điền trực tiếp đến chỗ Lưu Hiên cuối người trịnh trọng nói: “Xin lỗi, tôi không cố ý làm cậu bị thương.”
Lưu Hiên dùng tay còn lại che vào chỗ băng gạt, bối rối lên tiếng: “Người khi đó là cô sao, tôi không để tâm lắm.”
Câu nói của cậu còn chưa dứt Niên Hạ đã quay phắt người, khuôn mặt hiện lên rõ sự ấm ức, chất giọng yếu đi vài phần: “Thiệu Điền, em không cố ý làm cậu ấy bị thương, anh tha lỗi cho em chứ?”
Hắn mỉm cười, chân mày khẽ nhếch lên: “Lưu Hiên đã nói không để tâm, tôi cũng không, buổi tiệc nên tiếp tục đúng chứ?”
Nụ cười rạng rỡ trên môi hắn như hoa của cây tre, trăm năm nở một lần.
“Đến đây.” Giai Thiệu Điền đưa tay về phía trước mời gọi.
Niên Hạ và Lưu Hiên đều đồng loạt tiến về phía hắn, cả hai bàn tay nhấc lên cùng lúc, mọi người khi đó đều đặt dấu chấm hỏi lớn.
Tên ất ơ nào đó xen vào chuyện tình công chúa và chàng hoàng tử, không biết nhục nhã là là gì.
Ánh đèn chỉ soi rọi hai người, là Giai Thiệu Điền và Niên Hạ, chỗ Lưu Hiên đứng chìm ngập trong sự mù mịt.
Điệu cười châm chọc phát ra từ đám đông làm Lưu Hiên có chút lay động, mặt cậu đỏ ửng lên, bản thân cũng biết ngại.
Nhưng rất nhanh Giai Thiệu Điền đã bắt lấy bàn tay cậu, hắn vừa rồi đã ra hiệu bằng ánh mắt, về cho có mặt chứ hắn chẳng thèm muốn gì nơi đây.
Bữa cơm gia đình, Giai Thiệu Điền biết trước kết cục cũng là như thế, hắn chấp nhận lời đề nghị của Giai Thiệu Thanh là vì muốn dẫn Lưu Hiên về ra mắt, có lẽ mọi người không biết, chẳng ai đồng ý nhưng điều đó có quan trọng sao?
Giai Thiệu Điền nắm tay Lưu Hiên cùng bước ra khỏi cánh cửa Giai Gia, người bẽ mặt không chỉ có Niên Hạ mà ngay cả người nhà cô ta, Giai Thiệu Thanh cũng bị liên lụy, trước mắt phải đổ tiền vào để dập tắt tin tức xấu về buổi tiệc hôm nay.
“Chuyện này là sao? Chẳng phải đã tuyên bố kết thông gia rồi sao?”
“Bỏ lại vị hôn thê của mình, e rằng cuộc hôn nhân này bị ép buộc đến chín phần.”
“Biết đâu là hồ ly tinh kia dở trò, vừa nãy Niên tiểu thư còn phải cuối người xin lỗi trong ấm ức kia mà.”
“Kể ra cũng giỏi thật, tán gia bại sản bị vứt ra ngoài đường còn có thể trở mình, làm Giai Tổng bỏ vị hôn thê của mình.”
Hít được không khí bên ngoài Lưu Hiên mới biết được rằng bản thân còn sống, vừa rồi làm cậu bức bối chết đi được.
Làm ra mấy cái hành động như ban nãy Lưu Hiên đã dùng hết mười phần can đảm, nếu như giây phút ấy là sự hiểu nhầm của bản thân, Lưu Hiên định sẵn sẽ bỏ trốn không ngoảnh đầu lại.
Giai Thiệu Điền muốn an ủi cục bông vài câu nhưng hắn nói gì đây? Hắn cũng đang không vui, ngày sinh nhật mọi năm đều như vậy, chẳng có ý nghĩa gì cả.
Lúc sáng đi nhà ma Lưu Hiên bị thương ở tay, ngồi vòng đu quay vô tình biết được vết thương từ lâu đã trở thành sẹo trong ký ức tuổi thơ cậu, trượt tuyết thì càng thảm hơn, nhìn cậu té hắn xót đến không nỡ nhìn. Hoàng hôn trên biển chỉ có hai từ tuyệt vọng mới diễn tả nổi.
Mưa bên ngoài đã ngừng hẳn, trên đường về có chút bí bách.
Lưu Hiên xoay mặt về phía cửa sổ, bất chợt lên tiếng: “Anh trai làm như vậy cô gái kia sẽ khó xử.”
“Không đâu.” Hắn điềm tĩnh đáp.
“Phía trước có cửa hàng bánh ngọt” Lưu Hiên chợt bừng tỉnh, nghiêm túc nói “Tôi muốn mua.”
Giai Thiệu Điền cau mày, lời nói vô cùng kiên quyết: “Đã trễ rồi, không được.”
Sự kiên quyết của hắn tuyệt nhiên chẳng thể so với lúc trước, xe vừa dừng Lưu Hiên đã chạy vào bên trong, còn chẳng đợi hắn đi cùng. Hắn đoán cậu lại thèm bánh kem dưa lưới, nhưng cửa hàng này hắn chưa từng mua cho cậu, chẳng biết có ngon không.
Vài phút sau Lưu Hiên đã trở ra với điệu bộ cười tít mắt, hắn tự hỏi có đồ ngọt cậu vui như thế sao? Chiếc bánh cậu mua nhỏ như vậy là vì để ý câu nói lúc nãy của hắn chăng?
Trên đoạn đường còn lại Lưu Hiên đều chăm chú nhìn đồng hồ, ánh mắt có chút vội, dường như đang mong đợi điều gì đó.
Hắn buộc miệng hỏi: “Đau bụng đúng không?”
“Không phải.” Lưu Hiên ấp úng nói “Anh trai chạy nhanh lên một chút.”
Về đến nhà đã là mười giờ rưỡi, cậu thở phào nhẹ nhõm vừa tháo thắt dây an toàn Giai Thiệu Điền đã đi vòng qua mở cửa giúp.
“Đi được không?” Hắn cẩn thận hỏi.
Lưu Hiên vội vã ra ngoài kéo hắn vào nhà, thay giày xong cả hai đã có mặt trên sân thượng, bàn tiệc nhỏ được chuẩn bị sẵn, nhìn vào có chút kỳ quặc nhưng không thể nói ra nó sai ở chỗ nào.
Giai Thiệu Điền bị một màn này làm cho bất ngờ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT