Đồng hồ đeo tay của cả hai thuộc thương hiệu nổi tiếng, quy ra tiền mặt có thể xây một căn nhà sang trọng, ghim cài áo trở nên lung linh dưới ánh đèn.
Giai Thiệu Điền không có quá nhiều khác biệt nhưng đặc biệt hơn ngày thường. Hắn vừa đẹp vừa soái, Lưu Hiên trở về làm một thiếu gia lớn lên từ núi tiền, sang trọng và khí chất.
Mỹ Ninh nhìn bọn họ đứng với nhau ngơ một lúc, tiếc rằng cô chỉ dám chụp bóng lưng của bọn họ để làm ảnh bìa cho bộ truyện tiếp theo.
Cảnh vật hai bên đường cứ như được tua nhanh, Lưu Hiên thầm cầu mong đích đến xa thêm một chút.
Cơn mưa lớn đã dần dần dịu lại, vài hạt mưa lất phất dưới ánh đèn vàng.
Cổng lớn hiện ra trước mắt, Giai Thiệu Điền lái xe vào bên trong, so với lúc nãy không gian nơi đây bừng sáng, trang hoàng lộng lẫy, buổi tiệc đang được diễn ra chỉ chờ nhân vật chính đến.
Thông qua lớp kính trong suốt Lưu Hiên nhìn thấy những vị khách phủ trên người vest đen váy đỏ.
Cậu bước ra khỏi xe tầm mắt theo thói quen nhìn bao quát một vòng lớn, trong lòng không khỏi cảm thán. Kiến trúc nơi đây mang nét riêng biệt, cổ điển pha lẫn hiện đại, cậu cứ ngỡ cả đời sẽ không được đặt chân vào chỗ như vậy.
Cửa lớn mở như chào đón sự xuất hiện, sảnh lớn phía trước với vô vàn ánh nhìn, tiếng nhạc du dương cứ thế im bặt.
Giai Thiệu Thanh khó chịu ra mặt, lên tiếng hỏi: “Sao lại đem thứ dơ bẩn này vào nhà.”
“Người có vấn đề gì sao?” Hắn điềm tĩnh hỏi ngược lại.
“Mau đuổi nó ra khỏi đây.” Ông ta cau mày quát lớn thành công thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Âm thanh vừa rồi nghe thật giống với khoảng thời gian đầu gặp Giai Thiệu Điền, cậu không tránh khỏi sợ hãi, gương mặt hiện rõ sự gương gạo, ánh mắt trở nên khiêm tốn vài phần.
Cậu cũng không thật sự muốn đến, là ngày hôm nay đối với người anh trai có chút đặc biệt.
“Tôi bắt xe về trước.” Lưu Hiên hạ thấp giọng nói.
Những việc Giai Thiệu Điền đang làm Giai Thiệu Thanh có lẽ biết, nhưng ông ta có chỗ không hiểu. Tìm người hiến giác mạc cho Lâm Gia Nghi thì chỉ cần ném ít tiền, cho ở cùng nhà vì tiện quan sát thì có thể chấp nhận, dập hết tin tức xấu về Lưu Hiên cho đến vụ kiện tụng đối đầu với Sùng Gia, ông ta thật sự không thể hiểu nổi.
Đem người về đây với lý do gì? Thật sự xem là người nhà sao?
“Loại người này, không đáng để con đối xử tốt như vậy.” Giai Thiệu Thanh nhìn Lưu Hiên với ánh mắt khinh thường, chất giọng không mấy dễ nghe.
Từ trong đám đông một lão già xuất hiện, khuôn mặt có vài nếp nhăn, chống gậy từng bước, giọng nói trầm mà âm vang: “Mới về đã ầm ĩ.”
“Ba người không khỏe sao còn ra đây.” Giai Thiệu Điền lập tức đi đến đỡ Giai lão gia.
“Buổi tiệc còn đang dang dở, chuyện nhỏ nhặt không nên chấp nhất.”
Tiếng nhạc lại được cất lên, chiếc bánh kem đặt ở giữa sảnh vừa sang trọng lại không quá cầu kỳ, thường ngày Lưu Hiên luôn để tâm đến bánh ngọt, hiện tại cậu đến nhìn cũng chẳng nhìn lấy một cái.
“Nhân ngày hôm nay tôi xin tuyên bố một chuyện, hai nhà Giai Niên sẽ kết làm thông gia, trong tương lai sẽ chọn ra một ngày lành tháng tốt để tổ chức buổi lễ đính hôn.” Giai Thiệu Thanh dõng dạc tuyên bố.
Ông ta ấp ủ ý định này từ lâu chỉ là chưa có dịp gì để công bố, bữa cơm gia đình biến thành buổi tiệc tại gia. Giai Thiệu Điền đã hai mươi lăm tuổi, quá thích hợp để lập gia đình, còn nói Niên Gia chỉ có một đứa con gái duy nhất, là đối tượng vô cùng xứng đôi với Giai Thiệu Điền.
Tràn vỗ tay tràn ngập bốn phía hòa lẫn là tiếng bàn tán xôn xao của mọi người, Ánh sáng đột nhiên tối đi vài phần, cô gái mặc chiếc đầm xanh dương được ánh đèn chiếu đến, đá đính trên váy trở nên lấp lánh.
Cô gái chầm chậm bước đi, ánh sáng cũng theo sát phía sau, mỗi người đều tuân thủ màu sắc của bữa tiệc chỉ mỗi người này là khác biệt, hóa ra cũng là một thành phần quan trọng.
Giai Thiệu Điền nghe xong tuyến bố vừa rồi không có quá nhiều phản ứng, ánh mắt hắn lạnh đi vài phần khi nhìn thấy cô gái với màn xuất hiện đầy ấn tượng.
Hắn chủ động bước đến phía trước. Đến khi cả hai còn cách nhau vài bước chân, Giai Thiệu Điền hạ thấp giọng cuối người nói vào tai đối phương: “Cô biết tôi sẽ đến khu vui chơi, vào nhà ma trước là có kế hoạch.”
Hắn nhìn về phía người nhà Niên Gia tiếp tục nói: “Nếu như bây giờ đến xin lỗi Lưu Hiên một tiếng, tôi có thể vui lên một chút, cô thấy sao?”
Sắc mặt Niên Hạ chợt cứng đờ, cô ta đúng là nắm được tin tức Giai Thiệu Điền đến khu vui chơi, bọn họ đi vào ngôi nhà ma bằng cửa trước cô ta đi vào bằng cửa sau, nhân viên nơi đó được nhét ít tiền nên rất vui lòng.
Xem đối tượng kết hôn của mình qua màn hình lớn Niên Hạ có chút không yên tâm, cô ta đến xem Giai Thiệu Điền ra sao, hắn quả thật đẹp không góc chết, có điều đặt quá nhiều tâm tư lên người Lưu Hiên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT