Lưu Hiên rón rén đi vào bên trong, ngoại trừ Lâm Gia Nghi còn có hai người nữa, một nam một nữ. Bọn họ mời cậu ngồi vào bàn, trước mắt có một xấp giấy, bản thân không nóng vội như thân chủ được cho phép nên đọc cẩn thận tỉ mỉ từng chút.
Chuyện mà Lâm Gia Nghi muốn nói thực sự nghiêm trọng hơn cậu nghĩ.
“Mẹ à, chuyện này không được đâu.” Cậu đứng phắt dậy lập tức bị hai người vệ sĩ lúc nãy ấn trở về chỗ cũ.
“Chuyện ta đã quyết thì không thể thay đổi.” Lâm Gia Nghi nghiêm trọng nói tiếp “Con chỉ cần ký tên vào đó.”
“Nhưng con không muốn.” Lưu Hiên vùng vẫy trong bất lực “Giai Thiệu Điền có biết chuyện này không, con muốn gặp anh trai.”
Lâm Gia Nghi dứt khoát nói: “Không được.”
Chỉ cần đặt bút, một hòn đảo tư nhân, mười phần trăm số cổ phần thuộc tập đoàn Lâm Thị đều được chuyển sang cho Lưu Hiên, cậu không ước chừng được nó rơi vào khoảng bao nhiêu nhưng biết khá rõ, đó là tất cả của Lâm Gia Nghi.
Nói không sợ là giả, cậu sợ đây là bẫy cũng sợ đây là tấm lòng thành của Lâm Gia Nghi.
“Không ký cũng được.” Lâm Gia Nghi điềm tĩnh nói tiếp “Gần đây ta nghe nói cậu bạn Dạ Vu Ngôn gì đó vừa mới trả hết nợ, con suy xét một chút.”
Phong thái của bà ấy vô cùng tốt, lời nói phát ra chẳng có nửa lời là đùa giỡn.
Lưu Hiên chỉ là cậu nhóc với gia cảnh bình thường, may mắn nhặt được một mạng sống, đối diện với tình cảnh này chân tay đã lạnh toát, đầu óc trở nên trì trệ, cuộc đàm phán giữa những người có tiền và quyền lực, áp lực không hề nhỏ.
Cậu chịu thua rồi!
Ngày hôm đó ở cùng với Lâm Gia Nghi không khí đột nhiên trở nên gượng gạo, đến khi cậu lấy cặp ra về vẫn chưa thể tin được chuyện này đã diễn ra.
Căn phòng rộng lớn mất đi mặt trời nhỏ trở về dáng vẻ vốn có của nó, lạnh lẽo và tĩnh lặng, nét mặt Lâm Gia Nghi không chút gợn sóng.
“Bà Lâm, làm như thế liệu có tốt cho cậu ấy.”
“Tốt hay không tốt, sau này có đường lui đương nhiên là chuyện tốt.”
Lưu Hiên ngồi trên xe như người mất hồn, vài lần bỏ qua câu hỏi của Mỹ Ninh, về đến nhà liền lao thẳng vào phòng không ngoài dự đoán đụng mặt Giai Thiệu Điền.
Vừa gặp hắn đã hỏi: “Sau khi hội thao của trường diễn ra cậu đã đi đâu?”
Cảm thấy cách đặt câu hỏi có chút vấn đề, Giai Thiệu Điền lập tức bồi thêm: “Không phải là báo cáo.”
Cậu nhìn sang hướng khác đáp lời: “Đi ăn cùng lớp.”
“Đã có chuyện gì xảy ra?” Hắn rời khỏi ghế tiến đến gần cậu, nhíu mày hỏi “Sắc mặt không tốt là đau bụng rồi sao?”
“Sắc mặt không tốt bởi vì anh trai không đến xem.” Nói dứt câu khóe miệng Lưu Hiên đã giương cao.
Vừa rồi đắn đo suy nghĩ xem có nên nói chuyện lúc chiều cho Giai Thiệu Điền biết hay không, hiện tại cậu đã thông suốt rồi. Đến lúc thì đối phương sẽ tự phát hiện mà thôi, cậu không ngu ngốc tự rước phiền phức cho bản thân.
Gần đây mối quan hệ của bọn họ chuyển biến tích cực, thà rằng cứ như vậy.
Giai Thiệu Điền bị nụ cười ngây ngô của cậu thu hút, hắn áp tay lên má cậu vuốt ve vài cái, bao nhiêu mệt mỏi đều bị đánh bay.
“Ngày mai có bận không?” Hắn nhìn cậu với ánh mắt lạnh băng nhưng ẩn sâu trong đấy là sự mong chờ.
“Có việc gì sao?” Cậu tinh ý hỏi.
Giai Thiệu Điều rút tay khỏi má cậu, lạnh nhạt đáp: “Sinh nhật tôi.”
Con ngươi chợt co rút, Lưu Hiên bị lời nói của hắn dọa cho bay hết mấy phần hồn, nụ cười trên môi tắt liệm: “Sao bây giờ anh trai mới nói?”
Hiện tại đã qua bảy giờ tối, chẳng còn bao nhiêu thời gian để chuẩn bị quà, nếu như tài khoản dư dã một chút đã chẳng phải bận tâm, với cả Giai Thiệu Điền có thiếu thốn thứ gì đâu chứ? Đêm nay định sẵn là thức trắng đêm.
“Thế nào?” Hắn vờ như không quan tâm mà hỏi “Có bận gì không?”
Cậu lắc đầu trong điên cuồng: “Không bận.”
Cơ thể trần trụi đứng dưới vòi sen, hơi nước tỏa ra khắp căn phòng, đôi mắt Lưu Hiên trở nên vô hồn, cậu chưa kịp bình ổn sau chuyện của Lâm Gia Nghi đã đến chuyện khác.
Cậu nên tặng gì cho Giai Thiệu Điền?
Những vật tầm thường trước đây tặng cho bạn bè có thể áp dụng cho người như Giai Thiệu Điền sao?
Lưu Hiên suy nghĩ một lúc đã đau hết cả đầu, cậu vuốt tóc hất ngược ra sau, dòng nước theo đường nét cơ thể mà chảy xuống sàn.
Trong lòng Lưu Hiên như có ngọn lửa đang nhảy múa, khó chịu chết cậu rồi.
Giai Thiệu Điền nghiêm túc ngồi ở bàn làm việc, mọi chuyển động xung quanh chẳng liên quan gì đến hắn.
Lưu Hiên thở ra một hơi vừa sấy tóc vừa đắm chìm trong suy nghĩ.
Vốn còn định thăm dò đối phương thích thứ gì, nào ngờ đợi đến nữa đêm vẫn là không bắt chuyện được, hai mắt cậu dính chặt lại với nhau ngáp ngắn ngáp dài.
“Tôi làm cậu khó ngủ sao?” Giai Thiệu Điền tập trung quá mức, quá bất cẩn rồi.
Cậu bĩu môi đáp: “Anh trai bao giờ mới ngủ?”
Lượng công việc của ngày mai, hắn đang làm cho xong để có một ngày rảnh rỗi: “Ba giờ.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT