Cục bông nhỏ quả nhiên dễ bị người khác lừa gạt, hắn nhếch môi cười mà không cần che giấu như lúc trước.

Cậu nhìn thấy điệu bộ này lập tức đưa ra phán đoán: “Thật sự có bệnh rồi.”

Tất cả đồ dùng đều được Mỹ Ninh sắp xếp hợp lý, cậu chỉ việc tắm qua một lượt rồi thả mình trên chiếc giường rộng lớn.

Được Giai Thiệu Điền đối xử tốt Lưu Hiên lâu dần nảy sinh ra một cảm giác quen thuộc, bản thân vô thức cũng trở nên thoải mái hơn trước mặt hắn.

Ánh mắt cậu giữ mãi một chỗ nghĩ về loạt hành động lúc nãy.

Giai Thiệu Điền mất đi lý trí mà lao vào người trước mặt, chẳng cần biết đó là ai, là nam hay nữ, cũng may là cậu không thật sự bỏ đi.

Giai Thiệu Điền bước ra khỏi phòng vệ sinh với mái tóc rũ rượi, vài giọt nước đọng lại trên tóc. Hắn ngồi xuống phía bên kia giường cùng với máy sấy tóc, không gian yên tĩnh phút chốc bị phá vỡ.

Nhìn tấm lưng dài bờ vai rộng kia, Lưu Hiên chỉ biết tiếc nuối, cơ thể cũ của cậu nếu so ra thì không bằng nhưng không tệ đến mức như bây giờ.

Giai Thiệu Điền cảm nhận được làn da mình đang bị cái nhìn kia nướng chín, thật sự sắp bị bỏng luôn rồi.

Hắn không chắc bản thân sẽ thích ở cùng phòng với người khác, nhưng hắn nhận ra được bản thân đang dần có thiện cảm với Lưu Hiện, sau chuyện kinh hoàng vừa rồi, hắn càng khẳng định bản thân yêu thích cái người đang nằm ở kia.

“Ngày mai học xong tôi muốn đến công ty.” Lưu Hiên vừa nói vừa sờ vào mái tóc đen tuyền của hắn, cảm giác vô cùng tốt.

Giai Thiệu Điền nhắm hờ mắt khẽ hỏi: “Cậu muốn xem tôi xử lý người kia thế nào à?”

“Đúng vậy, chị ta thật lớn gan.” Một người sáng nắng chiều mưa như Giai Thiệu Điền mà cũng dám động đến, Lưu Hiên quả khâm phục.

Cậu trải qua những ngày tháng ngậm đắng nuốt cay, mặc dù thời gian không dài nhưng từng phút từng giây trôi qua cứ như sống trong cảnh địa ngục trần gian.

“Tôi sẽ cho người đến đón cậu.” Hắn xoay đầu nhìn Lưu Hiên với ánh mắt vô cùng ấm áp.

Giai Thiệu Điền đã không còn gai góc bao trùng bởi nhiệt độ ở Nam Cực, đôi mắt kia trở nên có tình người hơn, khung cảnh vô cùng bình thường nhưng nó làm gương mặt Lưu Hiên ửng đỏ.

Cậu không cố ý nghĩ đến những loạt hành động lúc nãy, thực sự chỉ là vô ý.

“Mặt sao lại đỏ thế kia?” Giai Thiệu Điền lo lắng hỏi.

“Tôi buồn ngủ.” Cậu trả máy sấy tóc lại cho hắn rồi cuộn chăn ra sát mép giường.

Lưu Hiên lúc nãy đã chợp mắt trên xe, còn có thể ngủ tiếp được sao?

Qua một lúc cậu nhịn không nổi tò mò hí mắt xem thử bạn cùng phòng đang làm gì.

Khung cảnh Giai Thiệu Điền ngồi ở bàn làm việc tập trung cao độ khiến Lưu Hiên nhìn ngắm không biết chán, cậu khó khăn mới dứt ra được mà cũng chẳng hay biết bản thân ngủ từ lúc nào.

Mở mắt ra đã nhìn thấy bờ ngực rắn chắc của hắn, nhịp thở đều đặn của đối phương làm cậu an tâm đến lạ thường.

Điều đặc biệt là cậu đang quấn lấy cái tảng băng trôi, xuyên không thay đổi từ ngoài hình cho đến hoàn cảnh nhưng nhấn mạnh một điều, tướng ngủ không hề thay đổi.

Tướng ngủ của cậu rất là ngay ngắn!

“Sao lại vậy được?” Cậu thầm nghĩ, cơ thể nhẹ nhàng từng chút một chuyển động.

Lưu Hiên điếng người khi bàn tay của Giai Thiệu Điền cố kéo cậu về chỗ cũ, hóa ra không phải cậu.

“Anh trai…” Cậu có ý định đánh thức hắn nhưng nghĩ lại tối hôm qua có vẻ ai đó đã ngủ trễ. Bản thân cố lắm mới với lấy được điện thoại, theo thói quen mà lướt tin tức.

Chuyện hôm qua vẫn không có ai phát hiện, cậu thở phào nhẹ nhõm.

Lưu Hiên xuống giường lúc mặt trời ló dạng, rời khỏi nhà lúc nắng sớm soi rọi mọi ngóc ngách, chẳng còn giống như trước đây cứ như một loài vật sợ ánh sáng mặt trời làm bỏng da.

“Tôi đi học đây, tạm biệt.” Cậu nở nụ cười tươi tắn, quay đi mà không nhìn lại.

Lưu Hiên vừa quay đi nét mặt Giai Thiệu Điền lập tức thay đổi trong một giây, chiếc xe đen lao nhanh trên con đường rồi dừng lại ở một tòa nhà vô cùng bình thường.

Giai Thiệu Điền bước xuống xe lập tức có người tiếp đón, ánh mắt của hắn dường như muốn quét sạch mọi vật cản trước mắt. Người khiến hắn mất mặt đang ở trong kia, phải làm thế nào mới tốt đây?

Đương nhiên không thể quang minh chính đại mà giết người.

“Giai Tổng, người đang ở bên trong.” Trần Nghiêm thừa biết tình huống bây giờ là như thế nào, anh còn chẳng dám nhìn thẳng.

Tiếng bước chân chẳng mấy vội vã nhưng đem theo thứ uy lực khó tả, mỗi lần sàn nhà vang lên Châu Tâm lại run rẩy mất kiểm soát. Cô ta chẳng biết cảm giác lạnh lẽo của thời tiết, giữa trời đông vẫn thừa sức ăn mặc nóng bỏng nhưng giờ đây dọc sống lưng lạnh đến buốt người, mồ hôi lạnh đổ đầy trán.

Vừa nhìn thấy Giai Thiệu Điền cô ta đã đập đầu cầu xin: “Giai Tổng tha… hức tha mạng, là tôi không biết điều, đều là do tôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play