Trên đường về nhà Lưu Hiên nhận được cuộc gọi của Dạ Vu Ngôn, giọng nói của hắn ta cực kỳ không ổn nhưng cậu chẳng thể hỏi sâu, ngoại trừ lo lắng thì còn làm được gì? Tin tốt là đối phương đã trả hết nợ, biết được điều đó cậu nhẹ lòng không ít.

Cứ như thể bản thân là Dạ Vu Ngôn, mà nhìn vào hoàn cảnh đó cậu không thể không nghĩ nhiều một chút.

Lưu Hiên tập trung ngắm cảnh ven đường, những tòa nhà cao chọc trời xen lẫn cửa hàng sang trọng, ánh sáng trang hoàng tỏa ra từ tiệm bánh ngọt, cậu hít một hơi thật sâu thưởng thức mùi hương của chúng thì điện thoại nhận được tin nhắn.

Giai Thiệu Điền gửi định vị với hai chữ ngắn gọn: “Đến đây.”

Với tay lái lụa của Mỹ Ninh chẳng mấy chốc bọn họ đã dừng trước một tòa nhà, nơi diễn ra bữa tiệc là tầng cao nhất, bên dưới được kiểm soát nghiêm ngặt, Lưu Hiên vừa tiến vào đã bị chặn lại.

“Xin lỗi, thiệp mời của cậu đâu?” Bảo an nghiêm túc tra hỏi, ánh mắt có chút khinh người.

Bụp!

“Lưu Thiếu, vào đi.” Mỹ Ninh một mình cân bốn, cô chặn đám bảo an để Lưu Hiên vào bên trong, bọn họ làm gì có thiệp mời?

Trong lúc lộn xộn Lưu Hiên lao nhanh vào trong, cậu không ngừng gọi cho Giai Thiệu Điền, nhưng dường như hắn muốn chơi trò mất tích, thanh âm của máy móc cứ lặp đi lặp lại một đoạn quen thuộc, hoàn toàn không thể kết nối.

Cửa thang máy khép lại, rất nhanh cậu đã có mặt ở tầng cao nhất của toàn nhà, dãy hàng lang kéo dài gần như vô tận.

Cậu không thể mở cùng một lúc hết tất cả căn phòng ở nơi đây, nhưng có thể lần lượt mở nó ra để tìm kiếm bóng hình của Giai Thiệu Điền.

Giờ phút này Lưu Hiên nên làm lơ tin nhắn đó mới đúng, càng không nên vác thân thể đến đây để chơi đùa với tên đã từng ức hiếp cậu. Đáng chết ở chỗ, mấy ngày nay Giai Thiệu Điền thay tính đổi nết làm người khác phải để tâm.

Lưu Hiên mở trúng căn phòng nơi diễn ra buổi tiệc, bọn người trong đó điều khoác lên mình trang phục lộng lẫy và đứng đắng, nhìn người ta rồi nhìn lại mình, cậu biết vì sao ánh mắt của tên bảo an kia lại liên tục đánh giá và phán xét rồi.

Điệu nhạc du dương kèm theo ánh đèn chỗ sáng chỗ tối tạo nên bầu không khí sang trọng, vài ánh mắt nhìn chằm chằm vào cậu. Lưu Hiên gần như không biết cảm giác nhục nhã là gì, nỗi lo của cậu nhiều hơn.

Giai Thiệu Điền đã xảy ra chuyện gì? Vì sao lại không liên lạc được?

“Lưu Thiếu?” Một người đàn ông đến gần bắt chuyện “Cậu muốn tìm Giai Tổng có đúng không?”

Lưu Hiên khẽ gật đầu, hít sâu một hơi bình ổn nhịp thở rồi đáp: “Đúng vậy? Anh có biết anh ấy đang ở chỗ nào không?”

“Căn phòng ở cuối dãy, tôi nghe trợ lý của Giai Tổng sắp xếp như thế.” Người đàn ông nói rồi nở nụ cười nhã nhặn.

Lưu Hiên cuối người nói cảm ơn, nhanh chân rời khỏi nơi đó chạy về phía cuối hành lang, cánh cửa bật mở cảnh tượng cậu nhìn thấy thật sự ngoài tưởng tượng. Người phụ nữ ăn mặc hở hang, chiếc áo sơ mi trắng chỉ che đủ những thứ cần che.

Cậu nhắm tịt mắt, xoay người hỏi: “Sao chị lại ăn mặc như vậy?”

Châu Tâm đứng phắt dậy cười cợt nói: “Lưu Thiếu tự tiện vào phòng mà không gõ cửa còn truy hỏi thế này thật sự không lịch sự nha.”

“Tôi và Giai Tổng có chuyện cần làm, cậu không phải không hiểu chứ?” Châu Tâm đưa mắt nhìn về phía nhà vệ sinh đang đóng chặt.

Lưu Hiên tức muốn nổ não vì bị chơi một vố, lừa cậu đến đây chỉ để xem chuyện này thôi à? Hắn rốt cuộc nghĩ cậu rảnh rỗi đến mức đó luôn sao?

Gương mặt cậu đỏ không phải vì ngại mà tức sắp phát điên luôn rồi. Bước chân vừa di chuyển Lưu Hiên chợt kéo lại tia lý trí của mình, cậu quên mất Châu Tâm là người thay thế Trần Nghiêm, bọn họ không gặp nhau thường xuyên.

Bằng chứng là vào những ngày cậu nằm lì ở công ty chưa từng nhìn thấy cô ta vào phòng, đến chạm mặt còn thấy khó khăn. Muốn làm chuyện người lớn cũng được, Lưu Hiên nhất định phải hỏi rõ Giai Thiệu Điền vì sao lại gọi mình đến.

Lưu Hiên chuyển hướng đi đến nhà vệ sinh, Châu Tâm lập tức hốt hoảng chắn trước mặt, bộ dạng vô cùng tự tin: “Lưu Thiếu thì ra là người không biết xấu hổ.”

“Chị cút sang một bên.” Cậu ở cùng với Giai Thiệu Điền chưa bao lâu đã nhiễm phải tính xấu của hắn rồi.

Thân hình bốc lửa của Châu Tâm bị Lưu Hiên phớt lờ, cậu đập cửa rầm rầm gần như muốn dỡ nó đi luôn. Cánh cửa vừa hé mở cậu đã chen người vào trong, hình ảnh Giai Thiệu Điền với gương mặt không còn mấy tỉnh táo.

Hắn đè cậu vào cửa không ngừng hôn loạn, yết hầu bị hắn gặm mút phát ra tiếng chùn chụt. Hơi thở nóng phả vào làn da, cậu cảm nhận được con quái vật ở bên dưới lớp vải của Giai Thiệu Điền.

Lưu Hiên trong tình trạng tỉnh táo làm sao có thể để chuyện khó nói này xảy ra, cậu dùng hết sức đẩy hắn nhưng bao nhiêu sức lực đổ dồn lên bờ ngực săn chắc ấy đều vô dụng, thậm chí còn phản tác dụng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play