Chương 27
Vân Như Khinh nhìn sợi mây chậm rãi di chuyển phía trên không đài Tiên Thí, không chắc chắn nói: "Chỗ đó dường như..."
Còn chưa dứt lời, sắc mặt ông ta đại biến, hét lớn một tiếng: "Tránh đi!" Trong khi nói, ông ta đã nhảy lên tránh sang bên cạnh, mà nơi ông ta vừa ngồi đã bị nổ tung. Vị tôn giả ngồi bên phải ông ta không thể kịp thời né tránh, lập tức bị nổ rơi mất một cái cánh tay.
Biến cố xảy ra đột ngột, hai đệ tử đang giao đấu trên đài Tiên Thí hoang mang dừng lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mà trên không trung ngay phía trước cách bọn họ không xa, hai bóng người chậm rãi xuất hiện. Trong tay Bách Lý Hưu còn đang nắm chặt một luồng điện quang nghiệt khí b ắn ra bốn phía, vạt áo và tóc đen của hắn bị gió thổi, kiêu ngạo bay ra phía sau người. Hắn nhìn trận địa sẵn sàng đón địch của bảy người trên đài Quan Tiên, ác liệt cười nói: "Bị phát hiện rồi, vậy thì không giấu nữa."
"Ma tu!"
"Là người của MMa giới!"
"Ma đầu to gan! Dám một thân một mình xông đến tiên môn chúng ta, ngày hôm nay ta sẽ khiến ngươi có đi mà không có về!"
Năm đó Bách Lý Hưu giết Quy Nguyên tông, diệt môn xong liền rời đi. Chờ đến khi người của tiên môn đến nơi đã không thấy bóng dáng của hắn. Cho nên những người ở đây hầu như không một người nào biết vị Ma Tôn khát máu của ma giới có bộ dáng như thế nào. Chỉ có duy nhất một nam nhân trung niên phong thần tuấn lãng ở trên đài Quan Tiên, khoảnh khắc đầu tiên khi nhìn thấy hắn sắc mặt liền đại biến, ánh mắt gắt gao dừng trên khuôn mặt của Bách Lý Hưu, hơn nửa buổi mới phun từ kẽ răng ra ba chữ: "Bách! Lý! Hưu!"
Cái tên này giống như một tia sét nổ trong đám người. Hai đệ tử ở đài tỷ thí trên cao còn chưa kịp phản ứng đã bị Bách Lý Hưu kéo lên không trung, bóp nát Nguyên Thần của bọn họ trước mặt mọi người.
Bảy người trên đài Quan Tiên trải qua thời gian hoảng sợ ngắn ngủi, rất nhanh đã bình tĩnh lại. Bọn họ không phải là không dự đoán đến trường hợp này, cũng đã chuẩn bị đầy đủ vì chuyện này rồi. Chỉ là không ngờ tên ma đầu kia thật sự dám đến, còn to gan như vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiếng rít gào tám phương vang lên cao vút, tám phương của Cửu Hoa tiên cung đều xuất hiện một vị tu sĩ Đại Thừa kỳ. Bọn họ cầm tám loại nhạc khí trong tay, chia ra làm: Chuông, khánh, sắt, tiêu, sanh, huân, phồng, chúc*. Âm khiếu vừa vang lên, bát âm trận thành, âm luật như sóng, lập tức giam Bách Lý Hưu ở bên trong.
*Tám loại nhạc cụ được liệt kê gồm: Chuông, mõ, đàn tranh, sáo, khèn, sáo huân, trống, chũm chọe.
Vân Như Khinh lạnh lùng nói: "Bách Lý Hưu, ngươi đã dám xông đến Cửu Hoa tiên cung, vậy thì ngày hôm nay nơi này chính là mồ chôn thân của ngươi!"
Phó Yểu Yểu ở trong lòng hắn cảm nhận được huyền âm đ ến từ tám phía giống như lưỡi dao cắt từng nhát đến, lập tức cảm thấy đầu đau kịch liệt. Bách Lý Hưu cau mày, nâng tay lên lướt qua tai nàng. Đột nhiên âm luật công kích nàng giống như đã dừng lại, không còn nghe thấy âm thanh gì nữa.
Mà dường như bây giờ những người khác mới nhìn thấy trong lòng hắn còn có một người. Sau khi quan sát cẩn thận, có người kinh ngạc hô lên: "Là Phó Yểu Yểu của Quy Nguyên tông! Nàng vẫn chưa chết!"
Phó Yểu Yểu: Hay lắm, xuất hiện thế này rất phong cách.
Trên đài Quan Tiên, cốc chủ của cốc Bạch Nguyệt Phương Lưu Phàm có quan hệ tốt với Quy Nguyên tông quát lớn: "Bách Lý Hưu! Ngươi mau thả Phó hiền chất ra! Có bản lĩnh thì tấn công bọn ta này!"
Trận bát âm chậm rãi thu nhỏ lại, cuối cùng tụ lại phía trên không đài Tiên Thí. Không gian nhỏ như vậy, âm luật từ tám hướng đánh thẳng về phía trước, giống như trăm ngàn lưỡi dao lượn vòng, muốn chém người bên trong thành thịt nát xương tan. Quanh thân Bách Lý Hưu bùng lên tia sét màu đen, âm luật cắt lên tia sét b ắn ra hoa lửa như va chạm với đá.
Bách Lý Hưu cười lớn nói: "Ngoài miệng thì nói để bản tôn thả người, sát chiêu đánh ra lại không giảm bớt. Đến cùng các ngươi là muốn cứu nàng hay là giết nàng?"
Nam tử trung niên dẫn đầu hô tên hắn phẫn nộ quát: "Ngươi đừng hòng lấy nàng làm con tin uy hiếp chúng ta! Hôm nay dù nói cái gì cũng sẽ không thả ngươi được sống rời đi! Chúng tiên hữu theo ta giết địch!" Dứt lời, người nọ liền phi thân bay lên, đánh thẳng về phía Bách Lý Hưu.
Cuộc chiến hết sức căng thẳng, chân trời xuất hiện một đạo sấm sét, ngay sau đó vang lên một tiếng ầm ầm, nổ vang trên đỉnh đầu. Mới vừa rồi bầu trời còn trải rộng ráng đỏ nháy mắt liền trở nên âm u. Mây đen kéo tới, tia sét màu đen tàn bạo đánh xuống, tia sét đánh xuống nơi nào, trong nháy mắt người ở nơi đó lập tức bị nổ tan tành.
Người dẫn đầu các phái hốc mắt đỏ bừng, gào thét: "Bảo vệ tiểu bối rút lui! Mau lên! Ma đầu kia muốn diệt trừ truyền thừa của tiên môn chúng ta!"
Đáng tiếc đã không còn kịp, tia sét đánh xuống bốn phía, người ở đây không có chỗ nào để trốn thoát, chỉ có thể hốt hoảng chạy trốn, tránh né những tia sét màu đen không báo trước đánh xuống. Mọi người đều biết nếu không khống chế được Bách Lý Hưu thì tia sét sẽ không dừng lại.
Mọi người cùng xông lên, lấy ra sở học cả đời chỉ hận không thể lập tức chém hắn dưới lưỡi đao, cũng không để ý tới việc sẽ liên lụy đến Phó Yểu Yểu trong lòng hắn hay không.
Sắc trời âm u, mặt đất bốn phía khô cằn, Phó Yểu Yểu chịu đựng cú sốc trước cảnh tượng đẫm máu này, sốt ruột tìm kiếm tung tích của mấy vị sư huynh sư tỷ của phái Thanh Miểu trong đám người hỗn loạn. Nàng biết giờ phút này, nàng có khuyên can cũng phí công. Huyết hải thâm thù giữa hắn và tiên môn chỉ có thể giải quyết bằng cách ngươi chết ta sống.
Nàng chỉ hy vọng, các sư huynh sư tỷ may mắn một chút, đừng để bị tia sét đánh trúng.
Bách Lý Hưu đang đánh nhau bất phân thắng bại với tiên môn đột nhiên cúi đầu hỏi nàng: "Ngươi đang lo lắng cái gì?"
Hắn cảm nhận được cảm xúc lo lắng của nàng, cảm xúc này không phải vì hắn.
Phó Yểu Yểu vốn không muốn nói chuyện, nhưng hắn đã mở miệng hỏi, nàng lập tức nói: "Khi ngươi giáng sét xuống có thể chú ý một chút hay không, đừng đánh xuống sư huynh sư tỷ của ta. Nhìn xem, chính là mấy người mặc quần áo màu xanh bên kia!"
Bách Lý Hưu: "..."
Hắn ấn đầu nàng vào trong ngực, không để nàng tiếp tục nhìn loạn. Nhưng những tia sét đánh xuống bên đó lại dần dần giảm bớt.
Trong sự hỗn loạn, trong dãy núi nguy nga đột nhiên truyền đến một thanh âm già nua đinh tai nhức óc: "Tiểu tử Bách Lý, đừng có làm càn."
Một nguồn linh lực cường hãn phá núi mà đến, chém đứt mây đen cuồn cuộn trên bầu trời. Cuối cùng bầu trời âm u cũng bị bổ ra một khe hở, ánh sáng hoàng hôn len lỏi đi vào. Nhưng khe hở này nhanh chóng khép lại, cũng không thể ngăn cản những tia sét màu đen điên cuồng đánh xuống.
Bách Lý Hưu nhìn về phía tiên sơn vây quanh, lạnh lùng cười một tiếng: "Cuối cùng cũng chịu xuất hiện."
Một hư ảnh to lớn hiện lên trên dãy núi, mọi người không thấy rõ bộ dáng của ông ta, chỉ có thể cảm nhận được sự áp lực khủng khiếp. Đó chính là chưởng môn đời trước của phái Cửu Hoa Khâu Tu Nguyên. Nghe nói ông ta đã bế quan mấy ngàn năm, cách bước phi thăng chỉ thiếu chút nữa.
Mọi người đều vui mừng, cho rằng chỉ cần Khâu tiên nhân ra tay, Bách Lý Hưu nhất định khó thoát khỏi cái chết, nhưng thanh âm kia lại nói: "Bách Lý Hưu, ngươi hãy mau chóng rút lui, ta sẽ không gây khó dễ cho ngươi."
Thế hệ đệ tử trẻ tuổi nghe thấy lời này đều hoang mang khó hiểu, không hiểu vì sao Khâu chưởng môn lại thả hắn đi. Chẳng lẽ ngay cả Khâu chưởng môn cũng không phải đối thủ của tên ma đầu kia hay sao? Chỉ có vài vị tôn giả lớn tuổi trên đài Quan Tiên có vẻ mặt kỳ quái, hiểu rõ nội tình bên trong.
Tu vi của Khâu Tu Nguyên đã gần chạm đến phi thăng, tu sĩ đẳng cấp này một khi ra tay, tất nhiên sẽ khiến cho Thiên Đạo chú ý. Bọn họ đã sống quá lâu, lâu đến mức không phù hợp với quy luật của thế giới này. Chỉ có thứ quái vật tu vi tăng nhanh trong vòng một trăm năm như Bách Lý Hưu mới dám gây chuyện, liều mạng như vậy.
Bách Lý Hưu đương nhiên cũng biết nội tình bên trong, nở nụ cười châm chọc. Ma văn trên người hắn tăng vọt, ma khí ngút trời, lập tức va chạm với những người vây công hắn, pháp lực dồi dào đánh thẳng đến hư ảnh trong núi.
Khâu Tu Nguyên không nghĩ đến hắn lại ngông cuồng như vậy, cũng giận dữ, nháy mắt hai người lao vào giao thủ. Bây gió bất ngờ thay đổi, bầu trời tối sầm, pháp lực của hai vị đại năng Độ Kiếp kỳ va chạm vào nhau, những người khác đều như con kiến.
Phó Yểu Yểu lại một lần nữa nhìn thấy cảnh tượng ma văn lan khắp cả người hắn khiến làn da bị nứt toạc. Tên ma đầu này, mỗi lần đánh nhau đều giống như không muốn mạng nữa. Nàng lại chạm đến máu tươi rỉ ra áo bào của hắn, lần này hắc khí không chỉ cắt đến làn da của hắn, ngay cả y phục của hắn cũng bị xé rách.
Phó Yểu Yểu ghé vào trong lòng hắn, nhìn thấy mảng lớn da thịt nơi lồ ng ngực mở rộng của hắn. Trên người hắn như có hình xăm phức tạp, ma văm từ hình xăm này như dây leo lan ra.
Đột nhiên bầu trời truyền đến một tiếng sấm rền, Khâu Tu Nguyên sắc mặt đại biến, sao có thể không nghe ra đây là lôi kiếp. Ông ta lập tức không dám tiếp tục đấu nữa, quát: "Trước tiên chế ngự hắn với ta!"
Trong núi lại truyền đến hai luồng pháp lực áp chế, giống như xích sắt vô hình trói chặt tay chân của Bách Lý Hưu. Bọn họ sợ hãi lôi kiếp của thiên đạo, tay chân luống cuống, hoàn toàn không dám dùng toàn lực. Dưới sự vây khốn của ba luồng pháp lực Độ Kiếp kỳ, cuối cùng động tác của Bách Lý Hưu cũng dừng lại.
Khung cảnh bỗng nhiên trở nên bế tắc, tay chân Bách Lý Hưu bị trói, tóc đen tán loạn, áo bào nhỏ máu, ma văn đầy mặt giống như con thú bị nhốt, lại không một người dám tiếp tục tiến lên.
Hai mắt hắn đỏ bừng, điên cuồng cười to: "Đám rùa già rụt cổ các ngươi có bản lĩnh thì hiện thân ra giết ta đi!"
Ba lão giả Độ Kiếp kỳ bị câu nói "Lão rùa rụt cổ" của hắn làm tức giận thiếu chút nữa hộc máu, chỉ hận không thể rút gân lột da của hắn ngay tại chỗ. Nhưng lôi kiếp còn chưa rút đi, bọn họ không cam tâm ẩn núp phía sau đám mây tùy cơ hành động. Bọn họ hoàn toàn không dám sử dụng một tia linh lực.
Trong đám người hỗn loạn, đột nhiên có người ngự kiếm bay lên. Tuy Bách Lý Hưu bị vây khốn, nhưng ma khí vẫn còn đó, giống như ngọn lửa màu đen hừng hực thiêu đốt từ lòng bàn chân, người thường căn bản không dám tới gần. Trên đài Quan Tiên trưởng lão Thất Tinh kiếm phái thấy rõ người đi là ai, lập tức run rẩy tim gan, run giọng quát: "Trường Chu trở về!"
Yến Trường Chu đạp Chấp Thương kiếm, ánh mắt kiên định, bay thẳng về phía Bách Lý Hưu. Tu vi của y cũng không đủ để tới gần, tại nơi không thể tiến lên được nữa liền dừng lại, vận công ngăn cản ma khí, trầm giọng nói: "Phó cô nương, ma đầu hiện tại đã bị chế trụ, mau đi theo ta!"
Tất cả mọi người đều đã quên trong lòng Bách Lý Hưu còn có một người vô tội, chỉ có hắn ta còn nhớ.
Những người khác cuối cùng cũng phản ứng lại, người từng là huynh đệ với tông chủ Quy Nguyên tông Phương Lưu Phàm cũng hô lớn: "Phó hiền chất! Mau thừa dịp này nhanh chóng rời đi!"
Phó Yểu Yểu lại lần nữa trở thành tiêu điểm.
Nàng cúi đầu nhìn bàn tay dính đầy máu tươi của mình, lại ngẩng đầu nhìn Bách Lý Hưu khoé môi đang nở một nụ cười lạnh lùng. Dù có rơi vào tình cảnh giống như con thú bị nhốt, trong mắt hắn vẫn không có ý nghĩ sợ hãi lùi bước, chỉ có hận thù điên cuồng.
Hắn vốn dĩ không đáng phải chịu đựng những hận thù kia.
Vài vị tiên trưởng cuối cùng phản ứng kịp, không thể lạc hậu đi sau tiểu bối, cũng sôi nổi phi thân bay đến. Bọn họ quần áo sạch sẽ, tiên phong đạo cốt, so với Bách Lý Hưu cả người đầy ma khí, giống như ánh sáng của chính đạo cứu vớt thương sinh.
Phó Yểu Yểu nhìn bọn họ, giống như thông qua Mục Âm nhìn thấy bộ dáng máu lạnh của bọn họ đứng bên ngoài lồng sắt.
Khoé môi Bách Lý Hưu nở một nụ cười đầy giễu cợt. Hắn thậm chí buông lỏng cánh tay ôm Phó Yểu Yểu ra, âm u nói: "Đi đi.”
Phó Yểu Yểu nhìn khuôn mặt kiên định của Yến Trường Chu, nở nụ cười với y: "Cảm ơn ngươi nha."
Nàng vẫy tay, ô Thanh Cốt xuất hiện trong tay. Trên mặt ô vẽ yêu yêu Thanh Liên, khi bung dù ra, Thanh Liên đầy trời, cánh hoa sen phủ kín thiên địa như trận mưa rào. Tất cả mọi người đều bị pháp thuật kỳ lạ này ép lùi vài bước, ngay cả ba luồng pháp lực trói buộc Bách Lý Hưu cũng xuất hiện vết nứt khi bị những cánh hoa cắt trúng.
Khâu Tu Nguyên nhận ra đây là yêu thuật kỳ lạ của cốc Phách Thiên Ma giới: "Không hay! Bọn chúng muốn bỏ trốn!"
Khuôn mặt kiên định của Yến Trường Chu lộ vẻ lo lắng: "Phó cô nương, có phải ngươi có nỗi khổ tâm gì hay không?"
Phó Yểu Yểu không đáp lại hắn, nàng ôm lấy Bách Lý Hưu, nhỏ giọng hỏi hắn: "Ngươi đừng giả bộ nữa, pháp thuật sắp biến mất rồi. Rốt cuộc ngươi có thể đi được hay không?"
Bách Lý Hưu cười ha ha, Tam Thiên Nghiệt Khí ầm ầm tăng mạnh, trong chốc lát chém đứt trói buộc. Dưới bầu trời đầy Thanh Liên không còn tìm thấy bóng dáng của hai người.
Lần này Bách Lý Hưu bị thương nặng hơn cả lần ở Ám Uyên.
Thật ra lúc nãy nàng có thể cảm nhận được hắn đã như sức cùng lực kiệt, chỉ là người này quá mức hiếu thắng, đúng là sắp chết đến nơi mà vẫn còn mạnh miệng.
Vừa rời khỏi địa phận của phái Cửu Hoa hắn đã ngay lập tức ngất đi, máu tuôn ra như suối chảy khắp người, thậm chí đến cả y phục cũng có thể vắt ra máu. Phó Yểu Yểu vừa thấy tức giận lại vừa thấy chua xót trong lòng, nàng cảm thấy tên ma đầu này quả là xứng với cái danh kẻ điên, thật sự điên cuồng đến mức xưa nay chưa từng có, từ trên trời xuống dưới đất không ai có thể sánh bằng. Những bậc đại lão của tiên môn đều sợ chết khiếp, vậy mà hắn lại có thể không màng đến mạng sống của bản thân như vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng lấy thuyền Nguyệt Lượng ra rồi đưa cái người đang bất tỉnh kia lên thuyền, sau đó điều khiển linh lực bay vào trong tầng mây, nàng lao nhanh về hướng ngược lại với phái Cửu Hoa. Nếu không nhờ có pháp bảo của Độ Hàn Giang là cái ô màu xanh kia dẫn đầu tạo ra vết rạn nứt trên ba luồng trói buộc pháp lực của hắn, thì Bách Lý Hưu cũng không thể thoát ra dễ dàng như vậy. Có thể xem như họ đã nợ Độ Hàn Giang một ân tình lớn.
Quán Quán kéo Tinh Viên từ trong bình Càn Khôn ra, nó ngửi thấy mùi máu nên cuống cường đi qua đi lại. Tinh Viên cũng bị cảnh tượng này dọa sợ, hốt hoảng hỏi: “Hắn sắp chết rồi phải không?”
Phó Yểu Yểu đáp: “Hắn sẽ không chết.”
Nàng cởi chiếc áo đã tả tơi ướt đẫm trên người Bách Lý Hưu xuống. Tóc đen bết lại vì máu tươi, thân thể hắn giống như mặt đất khô hạn nứt nẻ, bị che kín bởi những vết rạn. Mỗi một vết rạn đều như vực sâu không đáy, dưới vực sâu đều là ma khí sôi trào như thể muốn xé nát cơ thể hắn ra. Nhưng lẫn trong đám ma khí ấy lại có từng sợi linh khí không ngừng được sinh ra, linh ma hai loại công pháp ở giữa vực sâu liên tục va chạm gay gắt, cuối cùng hình thành lôi điện làm cho nghiệt khí vang lên.
Hóa ra đây là nơi sinh ra Tam Thiên Nghiệt Khí.
Cuối cùng Phó Yểu Yểu cũng thấy rõ hình xăm hoàn chỉnh trên thân thể của hắn, đó là một trận pháp đồ.
Trận pháp này nhìn không giống như được xăm lên mà giống như tự phát triển từ bên trong cơ thể hắn, giống như những đường vân trên cây cổ thụ, hòa quyện với máu thịt của hắn. Phó Yểu Yểu từng nhìn thoáng qua trận pháp đã cầm tù hắn trong mộng, so sánh với hình lúc nãy, nàng phát hiện rằng hai trận pháp có vài điểm giống nhau, nhưng lại chẳng giống nhau lắm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hắn từng nói rằng thân thể hắn có điểm khác biệt với những người khác, có thể tự tu luyện được, liệu có phải do trận pháp này hay không? Bách Xuyên Quy, rốt cuộc bí trận của tông Quy Nguyên ẩn giấu bí mật gì?
Phó Yểu Yểu biết rằng năng lực tự phục hồi của yêu nhân rất mạnh, nhưng nàng không nghĩ rằng có thể mạnh mẽ đến mức này. Sau khi nàng giúp hắn lau máu trên người, những vết thương đáng sợ trên cơ thể hắn cũng đã lành lại, hắc khí đang sôi trào lại ẩn vào sâu bên trong nơi không ai nhìn thấy, chỉ có bản thân hắn mới biết được nỗi đau đớn mà hắn phải chịu đựng lớn đến mức nào.
Phó Yểu Yểu lấy toàn bộ thiên tài địa bảo* nàng có đút cho hắn để trị thương, sau đó lại bắt đầu vận công truyền linh lực cho hắn. Nàng vừa có tu vi của Nguyên Anh kỳ, lại vừa nắm giữ nhiều kỹ xảo tu luyện, hiện giờ nàng không còn là một kẻ mới bước vào tu tiên giới như lúc trước nữa. Mặc dù Nhân giới không thể so sánh được với tiên môn, nhưng trong trời đất cũng vẫn có một ít linh khí yếu ớt tồn tại. Nhờ vào thể chất tiên linh có khả năng tự hấp thụ linh khí, cũng xem tiếp sức cho nàng.
*Thiên tài địa bảo: là một thuật ngữ thường được dùng trong tiểu thuyết võ hiệp và tu chân, thường dùng để chỉ các loại thực vật hoặc khoáng vật quý hiếm có tác dụng đặc biệt, phần lớn chúng có thể tăng kỹ năng, tăng tuổi thọ, chữa bệnh và nâng cao một số năng lực sau khi sử dụng.
Nếu xem con người như một cái vại đựng nước, thì linh khí chính là nước trong vại. Khi nước trong vại được tích đến mức đầy, vại nước sẽ lập tức thăng cấp và trở nên lớn hơn, đây cũng chính là bắt đầu giai đoạn độ kiếp. Khi vại nước đầy nước và nước tràn ra một cái vại lớn hơn, lúc này đương nhiên sẽ chỉ có một ít nước ở đáy vại mới, vì thế nên phải tiếp tục đổ thêm nước vào trong. Chuyện này lặp đi lặp lại thành vòng tuần hoàn, đó chính là tu luyện.
Hành động truyền linh lực của Phó Yểu Yểu lúc này chính là đang đổ nước ở trong vại của mình sang vại của Bách Lý Hưu.
Nhưng nàng có thể có bao nhiêu nước đây, nàng đổ từng đợt vào cái vại không đáy của Bách Lý Hưu, ngay cả tiếng vang cũng không nghe thấy.
Càng truyền qua nàng càng cảm thấy không ổn, tại sao việc truyền linh lực lại giống như khi truyền máu đến vậy, càng truyền qua càng thấy chóng mặt và buồn nôn… Sau đó Phó Yểu Yểu bất chợt ngất lịm đi.
Cả cái vại nước to như vậy mà bên trong không còn một giọt nước nào, sao có thể không chóng mặt được.
Giờ thì hay rồi, cả hai người đều hôn mê, làm cho Tinh Viên và Quán Quán vô cùng lo lắng. Thuyền Nguyệt Lượng không có linh lực điều khiển cũng không đi tiếp được, thuyền chậm rãi đáp xuống một đám mây mù lượn lờ trong rừng rậm, dọa đám chim trong rừng bay tán loạn.
Ý thức của Bách Lý Hưu chợt lay động, hắn chậm rãi mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn về phía thiếu nữ mặt đã không còn chút máu đang ngã vào vòng tay của mình.
Cứu người nhưng lại tự làm mình ngất đi, quả thực là một việc ngớ ngẩn.
Nhưng cũng nhờ chút linh khí giống như một cơn mưa nhẹ của nàng trút xuống mảnh đất khô cằn, mới có thể làm hắn lấy lại ý thức nhanh đến vậy. Hắn vung tay tự thay cho chính mình một bộ y phục đen mới tinh sau đó nhấc Quán Quán lên rồi ném xuống thuyền: “Đi.”
Quán Quán lắc lắc bộ lông, đột nhiên trở nên lớn hơn, ngoan ngoãn cúi người ở mép thuyền, Bách Lý Hưu ôm Phó Yểu Yểu còn đang hôn mê vào trong lòng ngồi lên nó, phất tay áo thu hồi thuyền Nguyệt Lượng. Tinh Viên trước nay vẫn rất sợ hắn, từ đầu đến cuối không dám ngồi bên cạnh hắn. Quán Quán ngó trái ngó phải một lúc, sau đó quyết định ngậm Tinh Viên vào trong miệng, chạy băng băng theo hướng vào sâu trong rừng.
Cánh mũi của nó phập phồng, thờ phì phò, từng hơi thở ra đều hưng phấn không ngớt, không cần tới sự chỉ dẫn của Bách Lý Hưu, nó di chuyển linh hoạt trong rừng sâu mù mịt, leo trèo như đang tìm kiếm điều gì đó.
Bóng đêm buông xuống, Quán Quán không đi theo con đường thông thường, nó như một con chó Husky thoát khỏi dây xích mà chạy rong ruổi, Bách Lý Hưu vung tấm áo to lớn để che chắn cơ thể mềm mại đang ôm trong lòng ngực, tránh để cho gai góc trong rừng cào xước nàng, bàn tay hắn vuốt v e đầu nàng, chậm rãi chuyển vận linh lực.
Cuối cùng Phó Yểu Yểu cũng mơ màng tỉnh lại.
Nàng cảm thấy bản thân mình hình như vừa được xoa bóp đầu, cực kì sảng khoái. Sau đó nàng mới phát hiện có một bàn tay đang đặt dưới gáy mình, ngón tay dài dùng lực, như có như không xoa nhẹ nơi bị thương của nàng. Phó Yểu Yểu lách ra khỏi vòng ôm của hắn, đối mặt với ánh mắt của Bách Lý Hưu mà nói: “Ngươi, tay ngươi đang làm cái gì?”
Bách Lý Hưu nói: “Ta đang thông não cho ngươi.”
Phó Yểu Yểu: “Ngươi đang mắng ta!”
Bách Lý Hưu cười nhẹ: "Cũng không đến mức quá ngu xuẩn."
Phó Yểu Yểu nhớ lại bộ dạng cả người đầy vết thương vừa rồi của hắn, tức tới nỗi không nói nên lời: "Không biết ai mới là kẻ ngu hơn, sắp chết rồi còn không chạy! Hiến mạng của mình mà vẫn rất vui vẻ, đúng là làm cho kẻ thù khoái trá còn người thân thì đau lòng! Ha ha, còn tự cho là mình rất oai phong!"
Nàng nói xong thì ngay lập tức nhắm chặt mắt lại, sẵn sàng chịu bị đánh.
Cũng có chút dũng cảm đấy, nhưng chẳng được bao nhiêu.
Bách Lý Hưu không những không đánh nàng, mà ngược lại hắn bị hành động ngớ ngẩn hèn nhát của nàng chọc cho cười không dừng được.
Phó Yểu Yểu không hiểu tại sao người này còn cười được, nàng giận dữ thoát khỏi vòng tay của hắn, lúc này mới phát hiện mình đang ở trên lưng Quán Quán và nó thì đang chạy một cách điên cuồng. Ngay khi sắp va phải một cái cây to ngã ngang phía trước, Quán Quán lập tức nhảy lên, bộ lông trắng như tuyết lướt trên không trung để lại dư ảnh cực kì đẹp mắt, sau đó nó đáp xuống đất một cách vững vàng rồi lại tiếp tục chạy nước rút.
Cái này còn k1ch thích hơn cả ngồi tàu lượn siêu tốc.
Phó Yểu Yểu hét lên và túm lấy phía sau cổ của nó: "Chậm một chút chậm một chút! Ối xóc muốn chết !"
Quán Quán: “Meo meo!”
Nó hưng phấn đến nỗi không thể dừng lại được, chỉ đến khi đã chạy đến chỗ một khe suối thì nó mới dừng lại th ở dốc, đầu tiên nó phun Tinh Viên đã bị lắc cho chóng mặt đến ngất đi trong miệng ra, sau đó nó lao thẳng vào một bụi cỏ dại, men theo đám cỏ tươi tốt đấy cắn ra một cây nấm lục sắc lớn.
Nó cắn một nửa trước, sau đó ngậm nửa còn lại như báu vật mà đưa đến trước mặt Phó Yểu Yểu, dùng đầu cọ vào mặt nàng một cách thân mật, tỏ ý nàng nên ăn thứ này.
Phó Yểu Yểu vừa mới bình tĩnh lại sau khi chịu đựng sự k1ch thích của trò tàu lượn siêu tốc lúc nãy thì quay qua đã nhìn thấy Quán Quán đang ăn một cây nấm trông rất giống nấm độc, nàng ngay lập tức sợ đến mức mất hồn mất vía, vội vã đưa tay ra giữ miệng nó: “Mau nhổ ra! Ngươi là thú Vân Xuyên chứ không phải là chó đâu! Sao cái gì cũng bỏ vào mồm được thế?”
Bách Lý Hưu chậm rãi bước tới: "Không có độc. Đây là nấm lục phẩm Cửu Sắc Vân, được nó đặc biệt tìm ra đấy."
Phó Yểu Yểu không muốn để ý đến hắn, xoay người ôm đầu của Quán Quán và sờ vào chóp mũi nó, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nói: "Cái mũi nhỏ này của ngươi đã khỏi rồi sao?"
Nàng đã nói rồi mà, trước đây ở Tàng Thư lâu còn thòm thèm thịt nướng của nàng, vậy mà bây giờ thật sự có thể ngửi được mùi rồi. Điều này có nghĩa là nàng đã có một con thú Vân Xuyên có thể lên núi để đào kho báu rồi sao?
Hiện giờ tâm trạng của Bách Lý Hưu đang rất tốt, hắn không chỉ không so đo với nàng mà còn chủ động giải thích: " Máu Long Điểu có thể làm cho người đã trải qua quá trình sinh tử, k1ch thích khứu giác trở nên nhạy bén hơn."
Người bình thường nếu bị trúng độc của Long Điểu thì chỉ có thể chờ chết, nhìn các cơ quan trong cơ thể phát triển nhanh chóng sau đó già và chết dần đi, nhưng khi Quán Quán uống máu Long Điểu đã được Bách Lý Hưu cứu sống bằng một đống thiên tài địa bảo, dưới tác dụng của việc lấy độc trị độc mũi của nó đã được khôi phục lại.
Phó Yểu Yểu: "À… "
Bách Lý Hưu xoay đầu nàng về phía mình: "Giận dỗi cái gì?"
Phó Yểu Yểu bị ép nghiêng đầu sang đối mặt với hắn, ánh trăng bạc lấp lánh chiếu rọi lên gương mặt vẫn còn tái nhợt của hắn, vậy mà lại tạo ra cảm giác giống như một quý công tử lạnh lùng ở nhân gian. Khi hắn ta không nổi điên thì lại đẹp một cách kì lạ.
Mắt đối mắt nhìn nhau lâu như vậy, mắt Phó Yểu Yểu cũng thấy cay xè. Nàng trừng mắt nhìn, nghĩ thầm, được rồi, dù sao hắn ta cũng không sao, nàng cũng rất vui vẻ đấy thôi.
Nàng nói: "Được rồi, ta tha thứ cho ngươi!"
Trong khi Bách Lý Hưu dùng một khoảng thời gian ngắn vẫn không thể nào lý giải được kiểu logic này, thì Phó Yểu Yểu đã móc quyển [Thiên Tài Địa Bảo Toàn Thư] ra rồi lật xem.
Quả nhiên trong sách có ghi chép về nấm Cửu Sắc Vân, nếu dùng nó luyện chế đan Cửu Sắc thì có công hiệu cải tử hoàn sinh lại thân thể rất thần kỳ. Mặc dù mũ nấm đã bị Quán Quán gặm mất một nửa nhưng cây nấm lục phẩm Cửu Sắc Vân này còn to hơn cả đầu của nàng, nàng cầm nửa còn lại đến bên khe suối rửa sạch sẽ, giữ lại cho mình và Tinh Viên một miếng, còn lại bao nhiêu nàng đưa hết cho Bách Lý Hưu.
Không có điều kiện để luyện đan, chỉ có thể ăn sống thôi. Dù hắn đã tỉnh, vẻ mặt vẫn là cái điệu bộ hợm hĩnh đó, nhưng nàng biết rõ rằng bên trong cơ thể hắn bị thương rất nặng, có lẽ đã hư hại đến mức không tưởng tượng nổi rồi. Phó Yểu Yểu sợ rằng tiên môn sẽ đuổi tới để lấy đầu người về.
Bách Lý Hưu nhìn cái nấm còn in dấu răng của Quán Quán mà không thể giấu được sự ghét bỏ: "Ngươi giữ lại đi."
Phó Yểu Yểu không nói một lời, bẻ một miếng nấm nhét ngay vào miệng hắn.
Mặt Bách Lý Hưu đen kịt lại, ngậm nửa miếng nấm trong miệng rồi nhìn nàng với ánh mắt mang ý cảnh cáo đầy nguy hiểm. Nếu là lúc trước, Phó Yểu Yểu nhất định sẽ sợ chết khiếp ngay lập tức, nhưng hiện tại nàng cảm thấy mình đã đủ tự tin rồi, nhéo vào eo rồi dạy dỗ hắn: "Mau ăn đi! Chữa thương cho ngươi đấy!"
Bách Lý Hưu đang muốn nhổ ra, lại nghe nàng nói: "Nếu thương tích không lành được, làm sao ngươi có thể bảo vệ ta?"
Môi hắn khẽ mấp máy, trầm mặt rồi nuốt miếng nấm đó xuống.
Trong mắt Phó Yểu Yểu tràn đầy sự vui vẻ, hỏi hắn: "Ăn có ngon không?"
Nàng không biết Bách Lý Hưu không có vị giác.
Bách Xuyên Quy làm tổn thương cả năm giác quan của hắn, thậm chí trong một khoảng thời gian ngắn ban đầu hắn không thể nhìn nghe hay nhìn thấy bất cứ thứ gì, cũng không thể phát ra bất cứ âm thanh nào. Sau này khi tu vi tăng lên, hắn dùng linh khí khai thông thị giác và thính giác, rốt cục mới có thể nghe thấy và nhìn thấy thế giới này. Chỉ là vị giác và khứu giác mãi vẫn không khôi phục được, nhưng hai giác quan này cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến hắn, vì thế hắn cũng lười quan tâm đ ến hai giác quan này.
Lần đầu tiên hắn ngửi thấy mùi hương, là ở trong tâm thức của nàng, thông qua khứu giác của nàng mà ngửi thấy mùi hoa cỏ thơm ngát.
Lần đầu tiên hắn nếm được hương vị, cũng là ở trong tâm thức của nàng, thông qua vị giác của nàng mà nếm được vị ngọt ngào của mật hoa.
Chưa đợi Bách Lý Hưu trả lời, nàng đã tự mình cúi đầu xuống ngửi thử nấm Cửu Sắc VVân trong tay mình, nhíu mày một cái: "Ồ, cũng chỉ là mùi nấm hương thôi. Nếu vậy ăn sống chắc là không ngon rồi, ngươi chờ một chút, ta nấu cho ngươi một nồi canh nấm."
Bách Lý Hưu nhìn thấy nàng lấy một cái nồi từ trong bình Càn Khôn ra. Nàng luôn để trong đấy rất nhiều đồ vật kỳ lạ, đôi khi lại có ích trong một vài trường hợp. Mặc dù tác dụng cũng không lớn lắm.
Ở những nơi có thiên tài địa bảo như nơi này nhất định sẽ có yêu thú xuất hiện, Bách Lý Hưu hờ hững nhìn sang phía nước khe đối diện, một con yêu thú đang có ý đồ tới gần liền quay đầu bỏ chạy. Vì hắn bị thương quá nặng nên thần thức phóng ra cũng không áp bức được như lúc bình thường, luôn có mấy con súc sinh mang tâm lý ăn may mò đến tìm kiếm chút đỉnh.
Khi hắn thu lại ánh mắt, Phó Yểu Yểu đã đốt lửa và đổ nước vào nồi xong, giờ chỉ cần chống cằm ngồi xổm ở một bên chờ nước sôi. Tinh Viên, người trước đó bị Quán Quán làm cho chóng mặt đến ngất xỉu cũng đã tỉnh dậy, ngồi trên mặt đất mà hoài nghi nhân sinh.
Gió đêm lướt qua ngọn cây, tiếng kêu của côn trùng mùa hè vang lên trong rừng, trăng bạc như một cái mâm, đây cũng là mặt trăng ở trần gian, trong trẻo và sáng sủa thật đấy, chẳng giống màu đỏ tối mù mịt ở Ma giới. Dưới ánh sáng trong trẻo này, Phó Yểu Yểu dùng dao cắt nấm Cửu Sắc Vân thành từng miếng nhỏ bỏ vào trong nồi, thêm gia vị rồi khuấy nhẹ bằng cái muỗng nhỏ.
Đối với hắn ta, một buổi đêm tĩnh lặng cực kỳ bình thường như thế này là một trải nghiệm trước giờ chưa từng có.
Phó Yểu Yểu đang tập trung nấu canh đột nhiên nghe thấy hắn hỏi: "Tại sao lại không đi?"
Hắn ta đang nói đến lúc ở Cửu Hoa tiên cung.
Lúc ấy hắn thật sự muốn thả nàng đi, để nàng trở về nơi nhân gian mà nàng luôn nhớ mong. Nhưng trong một khoảnh khắc khi thả nàng ra, trong lòng hắn lại xuất hiện một cảm giác chưa từng có, như là đang chờ mong một điều mơ hồ nào đó.
Trước kia hắn sẽ không có nhiều cảm xúc phức tạp đến vậy.
Bàn tay đang khuấy canh của phó Phó Yểu Yểu đột nhiên ngừng động. Đúng vậy nhỉ, tại sao nàng lại không đi? Rõ ràng là một cơ hội quý giá như vậy, khó khăn lắm mới đợi được đến lúc thiên thời địa lợi nhân hòa để nàng có thể trở lại tiểu viện của mình. Rốt cuộc lúc ấy nàng đã nghĩ gì vậy chứ, sao mà lại chủ động ôm hắn như vậy!
Đôi tai của Phó Yểu Yểu ửng đỏ, quay đầu cầm muỗng chỉ vào hắn một cách hung dữ: "Ai biết là ngươi thật sự muốn thả ta đi hay là muốn đem Tam Thiên Nghiệt Khí trong cơ thể ta lấy ra chứ, tên khốn kiếp này!"
Bách Lý Hưu chợt nở nụ cười, hắn nói: "Ngươi không còn cơ hội nữa rồi."
Phó Yểu Yểu: "Ồ!" Nàng lấy hũ gia vị ra rồi hung hăng đổ thêm hai lần vào nồi: "Vậy thì để ta đầu độc chết ngươi!"
Bách Lý Hưu vịn vào thân cây mà cười ngặt nghẽo.
Cuối cùng thì hắn cũng không biết nồi canh nấm này có vị gì. Thần thức của hắn không ổn định, hắn cũng không muốn lại tạo ra thêm bất cứ sự cố nào trong tâm thức của nàng nữa. Sau khi ngồi nghiêm chỉnh ăn xong nồi canh đó, Phó Yểu Yểu vừa thu dọn mọi thứ vừa hỏi: "Khi nào thì chúng ta trở lại Ma giới?"
Mới ra khỏi đó chưa được bao lâu đã phải trở về rồi sao? Nàng nhìn lên rồi nhận ra dường như mình cũng không thích Ma giới đến thế.
Bách Lý Hưu nhíu mày: "Không phải ngươi thích trời xanh mây trắng hay sao?"
Phó Yểu Yểu đáng thương nói: "Ta đương nhiên rất thích, thế nhưng bây giờ ta đã là phản đồ của Tu Tiên giới, bọn họ nhất định sẽ truy nã ta đấy." Nói xong gần như đã khóc nấc lên: "Nhân gian đã không có chỗ cho ta dung thân nữa rồi."
Sắc mặt Bách Lý Hưu trở nên lạnh lùng: "Ngươi muốn ở đâu thì ở lại đó, việc này không phải đám Tam giới bọn chúng nói như thế vào thì sẽ y như vậy." Hắn kéo nàng đứng dậy từ mặt đất: "Đi."
Phó Yểu Yểu vội vàng bỏ Tinh Viên và Quán Quán vào bình Càn Khôn: "Đi đâu?"
Bách Lý Hưu nói: "Thượng Kinh."