Từ hơn một năm trước, khi Bách Lý Hưu sáp nhập tứ vực, bọn họ đã được trải nghiệm sự lợi hại của Tam Thiên Nghiệt Khí rồi.
 
Cho nên hôm nay cũng chuẩn bị rất chu đáo, thậm chí mời cả vị lão tổ đã bế quan ngàn năm trong tộc tới. Tất cả mọi người đều cho rằng, tuy là Bách Lý Hưu cũng có tu vi Độ Kiếp kỳ nhưng cũng chỉ đánh ngang tay với lão tổ, hơn nữa bọn họ còn có rất nhiều Đại Thừa kỳ như vậy, bây giờ lại là lúc hắn suy yếu, chắc chắn sẽ bắt được hắn. 
 
Nhưng mọi chuyện lại không như mong muốn.
 
Ma khí tứ phương cuồn cuộn không ngừng rót vào trong thân thể hắn, Tam Thiên Nghiệt Khí giống như tia chớp màu đen, đi qua nơi nào nơi ấy bị thiêu đến cháy đen. Tay Bách Lý Hưu như đang cầm lôi điện, phàm là kẻ tới gần đều bị hắn đánh cho thành chia năm xẻ bảy. 
 
Phó Yểu Yểu rúc trong lòng ngực hắn, không cảm nhận được uy áp bên ngoài chiến trường, chỉ đột nhiên cảm thấy tên đại ma đầu này có hơi giống điện cao thế, sẽ phóng điện thật.
 
Vị lão tổ Độ Kiếp kỳ ngay từ đầu chưa để hắn vào mắt, ông ta bế quan lâu lắm, sớm đã không hỏi chuyện thế tục, nếu không phải tiểu bối trong tộc quỳ xuống đất thỉnh cầu, kể lể rằng Bách Lý Hưu uy hiếp tứ vực, ông ta cũng sẽ không xuất quan. Hơn nữa ông ta cũng rất tò mò, Tam Thiên Nguyệt Khí rốt cuộc là loại công pháp gì, mà ngay cả tứ vực đều không có sức phản kháng.
 
Nhưng hôm nay giao thủ, ông ta mới cảm giác đối phương tu vi sâu không lường được. Ma khí bốn phương tám hướng vọt tới đều hội tụ quanh thân hắn, nồng đậm đến mức sắp ngưng tụ thành thật thể. Hắn có ma khí này chống đỡ, vốn dĩ không hề có lúc kiệt sức. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ rất bất lợi cho bọn bọ, nghĩ như vậy ông ta lập tức trầm quát: “Theo ta kết trận!”
 
Bọn họ có chuẩn bị mới đến, vì để diệt tận gốc Bách Lý Hưu, tất nhiên là phải lấy ra bản lĩnh thật sự rồi. 
 
Theo một tiếng gầm lên của lão tổ, lập thành bát phương trận hình, vị trí của Bách Lý Hưu trong trận đến không khí cũng ngừng di chuyển, uy áp mênh mông mãnh liệt kéo đến, hung hăng đè ép.
 
Phó Yểu Yểu như ghe được tiếng pha lê vỡ vụn, lá chắn mà tia chớp màu đen hình thành rốt cuộc cũng vỡ ra trước uy áp này.
 
Nàng nghe được một tiếng rên trong ngực hắn, vừa ngẩng đầu đã thấy Bách Lý Hưu phun ra một búng máu.
 
Hắn không giận mà cười, nhẹ giọng nói câu: “Tốt lắm.”
 
Trực giác Phó Yểu Yểu cho nàng biết tên ma đầu này không giống như trước nữa. Vừa rồi còn bày ra vẻ mặt khinh thường hiện tại lại có vẻ mặt vô cảm. Hai mắt hắn lại bị hắc khí bao trùm, ma văn từ cổ bò lên trên cả khuôn mặt. Hắc khí càng thịnh, trên người hắn vết thương càng nhiều, khôi phục cũng càng ngày càng chậm. 
 
Phó Yểu Yểu sờ thấy vết máu đến sền sệt lạnh băng, những vệt máu này chảy ra từ trong thân thể hắn, thấm ướt quần áo, cũng nhiễm hồng váy áo của nàng.

 
Cái tên đại ma đầu này, có phải sắp chết hay không?
 
Kỳ lạ là, tại sao nàng lại không mấy vui vẻ, ngược lại còn có hơi lo lắng?
 
Cái ót bị bàn tay máu tươi đầm đìa của hắn sờ s0ạng, Phó Yểu Yểu nghe được hắn nói: “Ngươi sợ cái gì chứ, không chết được đâu.”
 
Dứt lời, bốn phía truyền đến thanh âm ma tu kêu la thảm thiết, lão tổ phun ra một búng máu ngã từ không trung xuống, không thể tin tưởng mà rống lên một câu “Sao có thể”, ông ta rống xong thì trốn chạy. Dù sao ông ta vẫn có tu vi Độ Kiếp kỳ, Bách Lý Hưu muốn tiêu diệt hoàn toàn ông ta cũng không dễ dàng như vậy, chỉ còn lại có những tên Đại Thừa kỳ đáng thương, bị hắn một tay đánh nát nguyên thần.
 
Thi thể đầy đất, nguyên thần tẫn toái, những người này hoàn toàn không còn khả năng sống sót. Trong gia tộc Vĩ Thược cách đây ngàn dặm, hồn đèn chợt dập tắt một nửa, gia chủ vốn nhắm mắt chậm rãi đột nhiên mở mắt ra: “Thất bại sao?”
 
Một luồng thần thức quen thuộc có chút chật vật trốn trở về, trong giây lát đã vào nơi bế quan, chỉ để lại một tiếng uy thức: “Bách Lý Hưu đã bị trọng thương, mau chóng tập kết nhân thủ vây sát, tuyệt đối không có thể cho hắn có cơ hội th ở dốc!”
 

 
Bách Lý Hưu ôm thiếu nữ trong ngực nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, có loại cảm giác tuyệt sát thiên hạ duy ngã độc tôn. Phó Yểu Yểu đang muốn nói chuyện, bỗng nhìn thấy hắn phun một ngụm máu to ra, sau đó tựa như bị k1ch thích cơ quan gì đó, hắn quỳ trên mặt đất bắt đầu điên cuồng hộc máu.
 
Phó Yểu Yểu nhanh chóng tiến lên đỡ lấy hắn: “... Ngươi thật sự không sao chứ? Có phải ngươi sắp chết rồi không, nói thật cho ta biết đi! Đến lúc này rồi đừng giả bộ nữa!”
 
Bách Lý Hưu nửa quỳ, tóc đen rối tung trên mặt đất, ma văn trên mặt còn chưa biến mất, máu tươi đầy mặt, vậy mà lại hiện ra một nét đẹp yêu dị. Tuy quỳ nhưng hắn hơi nâng cằm nhìn nàng, vẫn có loại cảm giác từ trên cao nhìn xuống như cũ.
 
Phó Yểu Yểu nghe được hắn hỏi: “Chẳng lẽ ngươi không mong ta chết à?” 
 
Không biết có phải là đau quá không có sức lực nói chuyện hay không mà âm thanh của hắn nhẹ đến mức giống như tiếng thở dài: “Ta mà chết, ngươi có thể trốn về Tiên giới. Trên đời này cho dù là Tu Tiên giới, Nhân giới, Ma giới, không có người nào là không mong ta chết.”
 
Ngón tay Phó Yểu Yểu run rẩy, hốc mắt đột nhiên chua xót. Nàng hít hít mũi, nhìn hắn bằng đôi mắt nghiêm túc rồi nói: “Ta không mong ngươi chết.” Dừng một chút nàng lại nói: “Hùng Thanh Thanh cũng không mong ngươi chết.”
 
Bách Lý Hưu: “Hùng Thanh Thanh là ai?”

 
Phó Yểu Yểu: “Fan sự nghiệp của ngươi.”
 
Quán Quán nhảy ra từ bình Càn Khôn, thú Vân Xuyên nhận lệnh của chủ nhân, thân hình dài ra biến lớn, ngoan ngoãn cúi thân xuống. Phó Yểu Yểu đỡ Bách Lý Hưu người toàn máu ngồi lên: “Chúng ta đi đâu?”
 
Bách Lý Hưu duỗi tay sờ sờ Quán Quán, linh lực màu xanh đậm lưu đường đi của vực sâu tăm tối trong đầu nó. Quán Quán thét dài một tiếng, chạy như điên mà đi. Tuy rằng hắn bị trọng thương nhưng uy áp vẫn còn, một đường đi tới vẫn gió êm sóng lặng. Phó Yểu Yểu cảm giác mặt bị gió thổi sưng lên rồi, cuối cùng Quán Quán mới dùng lại ở một chỗ đổ nát thê lương.
 
Phó Yểu Yểu kinh ngạc đánh giá bốn phía: “Vực sâu tăm tối còn có nơi này sao?”
 
Giống như một nơi hiến tế thời cổ đại hiến, sân khấu thiên đàng, pho tượng bằng đá, chỉ tiếc là đã bị thời gian phong hoá, chỉ để lại những viên gạch tàn nát khắp nơi. Bách Lý Hưu quen cửa quen nẻo đi về phía trước: “Di tích thượng cổ.”
 
Cái này nàng quen này! Còn không phải là kiểu nam chính Long Ngạo Thiên bị đánh rơi xuống huyền nhai, sau đó xông nhầm tới đây, cuối cùng dựa vào tại nơi này phi thăng, là nơi siêu cấp vả mặt đó sao! Phó Yểu Yểu hỏi: “Nơi này có phải có rất nhiều pháp bảo không? Chúng ta tới đây làm gì thế?”
 
Đi đến trước một cửa đá bị tàn phá, Bách Lý Hưu cầm lấy tay nàng. Phó Yểu Yểu sửng sốt, cả người như đột nhiên rơi vào trong vực sâu, sau một trận rơi mạnh xuống dưới, nàng đã không chỗ vừa đứng nữa rồi. Nàng nhịn xuống sự choáng váng ghê tởm trong người, nhìn chung quanh bốn phía, phát hiện bọn họ đã đi tới một vách đá.
 
Dưới chân là vực sâu vạn trượng, phía trước là biển xanh tiếp trời, tiếng gió phần phật, cửa động nằm ở ngay trên huyền nhai vạn trượng, dây leo thô tráng tươi tốt bò kín toàn bộ nhai động, đối với hang động diện tích không lớn lắm này có vẻ có hơi chen chúc, mà trên bệ đá bên trong có đặt một pháp bảo hình tròn phát, nhìn giống như quả cầu thủy tinh.
 
Phó Yểu Yểu đỡ Bách Lý Hưu đi vào trong động, quả cầu thủy tinh như cảm ứng được, phát ra càng nhiều ánh sáng màu xanh. Trong cơ thể Phó Yểu Yểu lại phát ra khát vọng mãnh liệt “Ta muốn!”, bên trong quả cầu kia lại ẩn chứa linh khí cực kỳ nồng đậm.
 
Bách Lý Hưu ngồi xuống bên bệ đá, hơi giơ tay, thủy tinh cầu tức thì bay đến trước mặt hắn, ánh sáng màu xanh lục bao phủ lấy hắn. Phó Yểu Yểu ghé vào bên cạnh, cũng nhân cơ hội hấp thụ linh khí nồng đậm tràn ra, chỉ cảm thấy cả người vui sướng, tu vi tăng lên nhanh chóng như ngồi máy bay. 
 
Nàng không dám tham nhiều, hút hai hơi rồi nhanh chóng trốn sang một bên, thật cẩn thận hỏi: “Đây là pháp bảo gì thế? Trông có vẻ rất lợi hại đấy!”
 
Bách Lý Hưu nhắm hai mắt dựa vào trên bệ đá, để quả cầu thủy tinh giúp hắn chữa trị thương thế: “Nơi này đều là tán tu vi của ta.”
 
Phó Yểu Yểu kinh ngạc cực kỳ: “Tán tu vi của ngươi? Người khác tu luyện còn không kịp, tại sao ngươi lại muốn tán tu vi? Hơn nữa tu vi của ngươi không phải là ma khí sao? Tại sao nơi này đều là linh khí?”
 
Bách Lý Hưu lười biếng nói: “Lại đây.”

 
Phó Yểu Yểu chần chờ một chút, lại hơi thèm linh khí vây quanh hắn, cuối cùng vẫn ngượng ngùng xoắn xít đi qua. Bách Lý Hưu tìm một tư thế thoải mái ôm nàng, có vẻ tâm trạng của hắn rất tốt, cho nên giải thích đến cũng rất có kiên nhẫn: “Ngươi biết vì sao Tu Tiên giới mấy vạn năm nay chưa từng có người nào phi thăng không?”
 
Phó Yểu Yểu cẩn thận nghĩ lại một chút hiểu biết về tu chân: “Hình như là bởi vì nhân gian linh khí giảm bớt, linh mạch khô kiệt, tu luyện thong thả dẫn tới không thể phi thăng.”
 
“Linh mạch khô kiệt.” Bách Lý Hưu trào phúng mà cười một tiếng: “Đúng là như thế. Nhưng nếu mấy lão bất tử Tu Tiên giới kia muốn phi thăng, sẽ không thiếu chút linh khí này. Bọn họ chỉ là không dám phi thăng mà thôi.”
 
Được linh khí nồng đậm tẩm bổ, giống như nắng hạn gặp mưa rào, Phó Yểu Yểu thoải mái cực kỳ, nàng nhẹ nhàng hỏi: “Vì sao lại không dám phi thăng? Đây không phải là mục tiêu cuối cùng của mỗi tu sĩ sao?”
 
Bách Lý Hưu đột nhiên phổ cập khoa học lịch sử Tu Chân giới cho nàng: “Trăm triệu năm trước, Bàn thần lấy thân hóa thiên địa, mắt làm nhật nguyệt, khí tác làm mây gió, huyết nhục làm sơn xuyên đại địa, mà vạn lũ tinh khí lại hóa thành vạn đạo linh mạch ở nhân gian.”
 
Phó Yểu Yểu đoạt đáp: “Cái này ta biết! Vì thế tu sĩ nhân gian chiếm cứ linh mạch, khai tông lập phái, dần dần hình thành Tu Tiên giới hiện giờ.”
 
Bách Lý Hưu nói: “Linh mạch sản sinh linh khí, chí thuần chí tinh, rất có lợi cho tu hành phi thăng. Mà ma tu Ma giới hấp thu hết thảy oán ghét tham giận của thế gian, không chỉ tốc độ tu hành chậm, mà còn dễ tẩu hỏa nhập ma dẫn đến dễ tử vong, xác suất thành công cũng kém người tu tiên.” Hắn lại cười một tiếng: “Thứ có lợi trên đời này đều bị Tu Tiên giới chiếm, nào có chuyện tiện nghi như vậy?”
 
“Ma khí cuồn cuộn không ngừng, linh mạch lại không phải mãi không khô kiệt. Nó là bàn thần tinh khí biến thành, cần được tẩm bổ, vì thế Thiên Đạo giáng xuống pháp chỉ, khi người tu tiên phi thăng mà kiệt sức, có người sẽ ứng chỉ tiêu vong, phải có người tu vi hiến tế linh mạch, tất cả linh lực phải hoàn trả thế gian vạn vật, thần hồn câu diệt, tam giới lại không còn người này nữa.”
 
Cho nên từ xưa đến nay khi linh khí đầy đủ, linh mạch chưa từng khô kiệt, dưới sự cai quản của Thiên Đạo, toàn bộ thế giới vẫn duy trì năng lượng cân bằng hoàn mỹ.
 
Phó Yểu Yểu: “Tùy cơ chọn lựa một người may mắn, không hổ là ngươi, Thiên Đạo.”
 
Bách Lý Hưu: “Ngàn vạn năm qua, có người phi thăng thành công, có người tiêu vong hiến tế, khởi điểm Tu Tiên giới chỉ cho rằng đó là độ kiếp thất bại, mãi đến bọn họ khám phá bí mật này.”
 
Hoá ra không phải tu vi không đủ mà độ kiếp thất bại, mà là vận khí quá kém, một khắc kia vặn bị lựa chọn thành kẻ hiến tế. 
 
Ai cũng không thể xác định mình có trở thành kẻ xui xẻo như vậy không, bọn họ không dám đánh cược, cũng không cam lòng. Bọn họ tình nguyện trải qua đau ốm già yếu của thế gian, cũng không muốn đem vất vả tu luyện được đến tu vi hoàn trả thế gian. Vì thế bọn họ gián đoạn tu luyện, duy trì tu vi ở Độ Kiếp kỳ không hề tiến thêm một bước.
 
Từ đây thế gian lại không người phi thăng. Không người hiến tế tẩm bổ linh mạch, linh khí dần dần giảm bớt, càng cần nhiều kẻ hiến tế hơn nữa, lúc này một khi có người phi thăng, tất nhiên sẽ bị hiến tế. Bởi vậy tuần hoàn ác tính, đến nỗi này, lại không một người nào dám phi thăng.
 
Mỗi người đều hy vọng có kẻ hiến tế đứng ra, mà người nào cũng không muốn mình trở thành người hiến tế.
 
Cái gì mà danh môn chính đạo, đều là những kẻ ích kỷ mà thôi. Bí mật này chỉ có một số kẻ ở Tu Chân giới biết, bọn họ nghĩ mọi cách để tẩm bổ linh mạch, ý đồ bồi dưỡng ra càng nhiều đệ tử bù vào lỗ thủng bọn họ ích kỷ khiếp nhược dựng lên. Những đệ tử tầng dưới chót liều mạng tu luyện vì khô kiệt linh mạch cả đời mà rời khỏi tông môn đến nay vẫn chẳng hay biết gì.

 
Hắn vốn tưởng rằng nghe được như thế, Phó Yểu Yểu sẽ tức giận đến mức chửi ầm lên những kẻ ích kỷ đó, có vô dụng đi nữa thì cũng nên lộ ra một tia căm giận. Kết quả phản ứng của nàng rất bình tĩnh, thậm chí còn ngáp một cái.
 
Bách Lý Hưu: “... Ngươi nghe xong không có suy nghĩ gì sao?”
 
Phó Yểu Yểu: "Nghe ngươi nói chuyện xưa xong còn phải phát biểu cảm xúc à, sao lắm chuyện thế!
 
Nàng lại suy nghĩ: “Nếu ta có thể tu luyện đến cấp bậc kia, ta sẽ đúng hạn phi thăng hiến tế, đem linh khí hoàn lại đất mẹ thế gian.”
 
Bách Lý Hưu: “... Ngươi không cảm thấy không cam lòng sao?”
 
Phó Yểu Yểu: “Ta vẫn ổn, nhiều năm như vậy cũng đủ sống rồi.” Nàng sờ sờ quả cầu thủy tinh đang nổi trên không trung: “Vậy còn ngươi? Ngươi tu là ma khí hay là linh khí?”
 
Thân thể là ma khí phúc thể người, vì sao tan đi tu vi lại biến thành chí thuần tinh linh khí?
 
Bách Lý Hưu nói: “Thân thể của ta có thể tự chuyển ma khí thành linh khí.”
 
Phó Yểu Yểu lần đầu tiên nghe thấy cách nói này, đôi mắt trừng lớn. Người tu tiên quyết không thể chạm vào ma khí, một khi bị ma khí nhập thể, hai công pháp linh ma hoàn toàn bất đồng sẽ ở trong cơ thể đấu đến ngươi chết ta sống, cuối cùng nổ tan xác mà chết. Tại sao hắn có thể khiến hai loại công pháp này hoàn toàn khống chế được ở trong cơ thể?
 
Đầu óc nàng đầu loạn cào cào, giống như có bí mật gì đó sắp sửa bị khai phá, nhưng lại tìm không được cái đuôi, đành phải nói: “Cho nên nếu ngươi phi thăng cũng sẽ bị hiến tế đúng không? Nhưng vẫn có thể gián đoạn tu luyện mà, vì sao ngươi lại phải cách một đoạn thời gian lại tới nơi này tán tu vì, giấu linh lực của mình ở đây?”
 
Thấy dáng vẻ quen thuộc với vực sâu tăm tối của hắn, chắc chắn không phải lần đầu tiên tới đây.
 
Bách Lý Hưu nói: “Ta không giống bọn họ, thân thể của ta sẽ tự tu luyện.” Hắn lại bày ra thái độ đắc ý: “Tất nhiên là ta sẽ không cho đám Tu Tiên giới vô sỉ kia được lợi. Vì thế mỗi khi đến ngưỡng phi thăng, ta sẽ tán đi một bộ phần tu vi, chẳng lẽ Thiên Đạo lại làm khó dễ được ta sao?”
 
Phó Yểu Yểu: “...”
 
Không ngờ ngươi lại bug như này chứ gì? 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play