Trương Lục Thược không phản bác câu nói ấy của bà ta, chỉ đợi đến lúc chân bà ta không còn tê nữa mới mở miệng: “Chúng ta đi vào thôi, nếu điện hạ vẫn trách chúng ta thì tương đương với việc điện hạ tự thừa nhận vừa nãy cố ý coi thường chúng ta, điện hạ không ngốc thế đâu.”
 
Trương phu nhân nghe vậy thì thấy cũng có lý bèn đi theo nàng ta vào đại điện, vừa đi vừa dặn: “Hôm nay con phải thể hiện tốt hơn một chút, nhất định phải rửa sạch những tin xấu trước kia, tốt nhất là có thể khiến vị phu nhân của quan lớn nào đó vui lòng rồi định hôn ước, có thể gả tới nhà tốt hay không thì đây chính là cơ hội cuối cùng của con đó.”
 
Lục Thược không có hứng thú với lời đề nghị của bà ta nhưng vẫn đáp một tiếng thật khẽ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trương phu nhân thấy thế thì không vui, dừng lại: “Con nói cho nương nghe, có phải con vẫn chưa hết hi vọng kia không?”
 
Trương Lục Thược im lặng trong chốc lát: “Con chỉ cảm thấy không công bằng.”
 
“Sao lại không công bằng?” Trương phu nhân trừng mắt.
 
Trương Lục Thược rũ mắt: “Mười mấy năm qua con đều nghe lời mà sống, lúc trước có không ít người tới cầu thân nhưng con chỉ đi tới Phong Nguyệt Lâu hai lần mà rơi vào hoàn cảnh mất hết danh tiếng, từ đó không có ai dám tới nhà họ Trương đề nghị hôn sự nữa, nhưng còn Quý Thính thì sao, không ai không biết tính cách nàng ta phó.ng đãng trụy lạc, chỉ vì bây giờ thành thân với Thân Đồ công tử mà đột nhiên danh tiếng tốt lên, thế là công bằng sao?”
 
Dựa vào đâu cả đời nàng ta chỉ xấu một lần mà dấu ấn của sự xấu xa ấy hằn sâu trên người nàng ta còn Quý Thính xấu cả một đời, chỉ vì thành thân mà trở thành mẫu mực về nữ tử si tình trong kinh đô?
 
“Con điên rồi sao? Dám gọi thẳng tên húy của trưởng công chúa?!” Trương phu nhân nhỏ giọng cả giận nói: “Nếu như con còn như vậy nữa thì theo ta về nhà, tránh cho làm ầm lên lại mất mặt!”
 
Trương Lục Thược im lặng một lúc cuối cùng vẫn mở miệng nói: “Xin lỗi nương, con chỉ thuận miệng nói thôi, lát nữa sẽ không thế.” Mặc dù nàng ta không muốn gả cho người khác nhưng nhất định phải lấy lại danh tiếng, sau này mới không lâm vào hoàn cảnh không có chút xíu lựa chọn nào.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng thu lại tâm tình, đi vào trong nhà với Trương phu nhân.
 

Lúc hai người họ đi vào, các vị phu nhân và tiểu thư đã ngồi xuống, đang tán gẫu náo nhiệt thì thấy họ bước vào, âm lượng nói chuyện lập tức nhỏ xuống trong nháy mắt, thấy sắc mặt Quý Thính vẫn bình tĩnh thì mới tiếp tục nói tiếp.
 
Trương phu nhân và Trương Lục Thược ngồi xuống rồi cười nói chuyện, người khác vì nể mặt Trương quý phi nên vẫn khá là niềm nở với bà ta, nhất thời trong đại diện vô cùng yên bình, cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy. Quý Thính mỉm cười ngồi ở ghế chủ vị nghe bọn họ nói chuyện nhà cửa, chuyện nhi nữ gả chồng, ngược lại cũng thấy khá thú vị.
 
Trong lúc đó, Trương Lục Thược biểu hiện vô cùng tốt, thái độ khiêm tốn lễ độ, lúc nói chuyện với vị phu nhân bên cạnh đáp lời cũng rất khéo léo, khác rất nhiều so với lời đồn, mấy vị phu nhân tương đối lớn tuổi liếc nhìn nhau, khá là hài lòng về nàng ta.
 
Quý Thính nhìn thấy hết tất thảy mọi chuyện nhưng nàng chỉ mỉm cười không nói gì, trong lòng Trương Lục Thược mơ hồ có chút bất an, luôn cảm thấy Quý Thính sẽ làm gì đó, nàng ta nhỏ giọng thảo luận với Trương quý phi rồi cầm chén đứng dậy, đi tới quỳ xuống trước mặt Quý Thính.
 
Hành động đó của nàng ta khiến cả đại điện đều yên tĩnh lại, đáy mắt Trương quý phi lóe lên vẻ không vui, ra hiệu cho nàng ta đứng lên nhưng nàng ta làm như không thấy, cung kính nâng chén lên: “Điện hạ, lúc trước Lục Thược ngưỡng mộ tài hoa của phò mã gia, không đành lòng nhìn ngài ấy bị người ta làm nhục nên Lục Thược mới đến Phong Nguyệt Lâu, nhưng không ngờ lại đụng phải điện hạ, hôm nay Lục Thược lấy trà thay rượu, mong điện hạ thứ tội.”
 
Quý Thính nhướng mày, nha đầu này đúng là thông minh, lúc này nhận lỗi trước mặt tất cả mọi người, nói ra nguyên nhân tại sao mình đến Phong Nguyệt Lâu, một là tẩy trắng danh tiếng cho bản thân, hai là khiến nàng khó mà không tha thứ.
 
Đáng tiếc, nếu là những người khác thì có khi không buông bỏ thể diện được nên cứ thế tha cho nàng ta.
 
Quý Thính cười khẽ một tiếng, nhìn lướt qua người trong điện: “Mọi người cũng cảm thấy bổn cung nên tha thứ cho nàng ta sao?”
 
“Chung quy cũng chỉ là một tiểu nha đầu, điện hạ là người lớn có lòng bao dung lớn, tha thứ cho nàng ấy cũng không có gì không ổn.” Một nữ quan có quan hệ tốt với Trương phu nhân nói.
 
Quý phu nhân có ý muốn làm thông gia với nhà họ Trương cũng lên tiếng: “Đúng vậy, trước giờ điện hạ vẫn luôn rộng lượng, suy cho cùng không phải chuyện lớn gì, chắc cũng không tính toán với nàng ấy.”
 
Hai người họ vừa nói xong thì lại có những người khác phụ họa theo, Trương phu nhân liều mạng nháy mắt với Trương quý phi nhưng Trương quý phi nhìn chằm chằm phía trước với khuôn mặt không cảm xúc, hoàn toàn không nhìn bà ta. Trương phu nhân cắn chặt răng, bâng chén nước đến quỳ trước mặt Quý Thính: “Điện hạ, đứa con gái này của thiếp thân không hiểu chuyện, xin điện hạ tha cho con bé một lần.”
 
Hai mẹ con này đều quỳ xuống, ai dễ mềm lòng sẽ chẳng đành lòng nhìn thêm, ngoại trừ những người có quan hệ tốt với Quý Thính thì những người khác đều mong nàng có thể giơ cao đánh khẽ.

 
Quý Thính bật cười trước mặt tất cả mọi người, nghiêng đầu nói với Trương quý phi: “Bổn cung thấy ai cũng khuyên bổn cung nên rộng lượng, đột nhiên nhớ tới phò mã chẳng hề rộng lượng chút nào ở nhà, mấy ngày trước bổn cung và các võ tướng tới tửu lâu uống rượu, sau khi trở về hắn làm ầm lên với bổn cung, quý phi có biết vì sao không?”
 
Tất cả mọi người đều sửng sốt, không hiểu tại sao nàng lại nhắc đến chuyện phu thê trong lúc quan trọng này, chẳng lẽ để sỉ nhục Trương Lục Thược sao? Thế này thì không khỏi có chút hẹp hòi.
 
Ai cũng có tâm tư riêng của mình, chỉ có Trương Lục Thược mặt tái xanh lại.
 
Vẻ mặt nàng ta lọt vào trong mắt Trương quý phi, Trương quý phi im lặng một lát rồi phối hợp hỏi Quý Thính một câu: “Vì sao?”
 
“Bởi vì hắn nói trên người bổn cung có mùi hương liệu mà nam quan ở Phong Nguyệt Lâu hay dùng, cứ khăng khăng nói bổn cung đã tới Phong Nguyệt Lâu, bắt bổn cung phải cho hắn một lời giải thích.” Dường như Quý Thính cảm thấy rất thú vị, càng nói ý cười càng rõ ràng.
 
Vừa nãy Lý phu nhân đã nghe qua một lần nhưng không nghe nàng nhắc tới hương liệu lúc này dừng một chút rồi hỏi ngay: “Nếu là tửu lâu đàng hoàng thì tại sao lại có mùi hương của nam quan hay dùng?”
 
“Bổn cung cũng rất tò mò, vì thế bổn cung đã bảo thuộc hạ đi điều tra, kết quả bổn cung đã tra ra được rồi.” Quý Thính cong khóe môi lên: “Hóa ra tên đầy tớ ở tửu lâu có hương liệu đó, lúc bổn cung đi tới hành lang thì hắn đúng lúc ngã ra đấy, nước mà hắn bưng văng lên người bổn cung rồi nhiễm mùi hương.”
 
Trương quý phi nhìn dáng vẻ cứng ngắc của Trương Lục Thược thì càng nhíu mày sâu hơn.
 
Quý Thính nói chuyện này ra với vẻ thú vị, vẫn có người nhớ cần nói giúp cho Trương Lục Thược, những người khác lại vội tán gẫu với nàng về chuyện này: “Không đúng lắm, giá cả hương liệu không hề rẻ, nếu nam quan Phong Nguyệt Lâu dùng thì chắc sẽ đắt hơn một chút, sao một tên đầy tớ có thể mua được chứ?”
 
“Bổn cung cũng thấy lạ, vì thế sai người đi hỏi ông chủ cửa hàng bán hương liệu mới biết hôm ấy chỉ có Lục Thược cô nương đến mua, mà thứ trong tay tên đầy tớ chính là do Lục Thược cô nương đưa cho.” Khóe môi Quý Thính hơi cong lên: “Càng trùng hợp hơn là tửu lâu bổn cung và các võ tướng tới uống rượu lại là sản nghiệp của nhà họ Trương, dò hỏi cẩn thận thì hóa ra hôm ấy Lục Thược cô nương cũng tới tửu lâu, quả là trùng hợp mà.”
 
Nàng vừa nói dứt câu, tất cả mọi người đều nhận ra có điều không đúng. Những người ở đây đều là người thông minh, sao có thể không hiểu ý nàng được.

 
Trương quý phi sầm mặt xuống: “Lục Thược, có việc này sao?”
 
Trương phu nhân cũng trợn tròn mắt lên, nhất thời không biết phản ứng thế nào.
 
“Thưa cô mẫu, quả thực hôm ấy ta tới tửu lâu, nhưng chỉ để kiểm tra sổ sách, không đi mua hương liệu, có lẽ có người không vừa mắt ta nên cố ý vu oan giá họa.” Trương Lục Thược nói ra với gương mặt tái mét.
 
Thật làm khó nàng ta phải biện ra một lý do trong thời gian ngắn như vậy, lại còn có thể phản kích lại, Quý Thính cười càng vui hơn: “Nhân chứng có tên đầy tớ và chưởng quỹ cửa hàng hương liệu, còn cả các võ tướng, còn vật chứng... Nếu như ngươi sai nha hoàn đi làm thì bây giờ chắc hẳn cắn răng không chịu thừa nhận, nhưng ngươi lại khăng khăng tự mình đi mua, ngay cả cây trâm hôm ấy ngươi cài bị rơi ở quầy hàng cũng không biết, chẳng lẽ sợ nha hoàn biết sẽ báo với phụ mẫu ngươi sao?”
 
Vừa nghe đến có vật chứng, Trương Lục Thược co quắp lại ngồi trên mặt đất trong nháy mắt, lúc đó nàng ta quá hoảng loạn quả thực không biết mình có mất món đồ gì không.
 
Quý Thính hơi ngạc nhiên: “Thế này là thế nào? Bổn cung chỉ chia sẻ chút chuyện thú vị, sao Lục Thược cô nương lại sợ hãi như vậy? Ai không biết còn tưởng ngươi cố ý dùng hương liệu mà phò mã hiểu rõ để chia rẽ quan hệ giữa bổn cung và phò mã đó.”
 
“Lục Thược cô nương không phải người như vậy đâu nhỉ?” Lý phu nhân nói hùa theo một câu trước.
 
Cuối cùng Trương phu nhân cũng phản ứng lại được, vội vàng biện hộ cho con gái mình: “Đúng vậy, điện hạ, Lục Thược chỉ là một tiểu cô nương, con bé sẽ không có tâm cơ sâu sa như thế.”
 
Vẻ mặt Quý Thính lạnh nhạt hơn: “Bổn cung và phò mã do hoàng thượng đích thân ban hôn, nếu ai chia rẽ quan hệ giữa bổn cung và phò mã chính là khi quân, là phạm thượng, cả gia tộc đều phạm tội.” Nàng nói chuyện, bình tĩnh nhìn Trương Lục Thược: “Vì thế bổn cung tin Lục Thược cô nương sẽ không làm vậy, còn vì sao lại đưa hương liệu cho tên đầy tớ thì...”
 
Nàng cong khóe môi lên, nghiêng đầu nói với Trương quý phi: “Chúng ta đều là người từng trải, chắc Trương quý phi cũng hiểu rõ Trương Lục Thược đưa hương liệu quý giá như vậy cho người kia có ý gì, còn không mau giúp người ta thực hiện mong ước của mình, ban hôn cho đứa cháu gái này không?”
 
Trương Lục Thược run lên: “Không!”
 
“Tại sao lại không?” Quý Thính ngờ vực nhìn nàng ta: “Ngay cả tín vật đính ước cũng đưa cả rồi, chẳng lẽ không phải vì thích hắn sao? Hay là... Quả thực ngươi muốn khi quân, muốn phạm thượng liên lụy cả gia tộc?”
 
Trương Lục Thược run rẩy nhìn chằm chằm nàng, nỗi hoảng sợ nơi đáy mắt không khống chế nổi.
 

Quý Thính lười biếng nhấp một ngụm trà, ngẩng đầu nhìn các vị phu nhân: “Lúc trước thấy mọi người rất thích Lục Thược cô nương, có muốn làm thông gia với nhà họ Trương không? Nếu muốn thì phải nhanh chóng tranh thủ với quý phi đi, nếu không đến lúc quý phi ban hôn rồi thì mọi người hối hận cũng không còn kịp nữa đâu.”
 
Quý phu nhân ban nãy có ý làm thông gia vội nói: “Nếu Lục Thược cô nương đã có người trong lòng rồi thì đương nhiên chúng ta không dám tranh giành mong ước của người khác.”
 
Nói đùa, với hành vi đưa hương liệu của Trương Lục Thược, nếu để gây xích mích giữa trưởng công chúa và phò mã thì chính là một người nham hiểm, lòng dạ thâm sâu, còn nếu qua lại với tên đầy tớ thì là hành vi không đoan chính, không tuân thủ nữ tắc, bất kể là loại nào thì đều không phải một ứng cử viên cho một con dâu tốt.
 
Quý phu nhân nghĩ vậy thì những người khác cũng nghĩ vậy, nhất thời lũ lượt chúc mừng mẹ con nhà họ Trương. Trương phu nhân hoảng hốt gọi Trương quý phi: “Quý phi nương nương, không thể hứa hôn! Tên đầy tớ đó không xứng với Lục Thược!”
 
Trương Lục Thược cũng nhìn Trương quý phi cầu xin.
 
“Trước khi bổn cung gả cho Thân Đồ Xuyên còn từng mang thân phận hèn hạ, tên đầy tớ người ta có dòng dõi trong sạch, sao lại không xứng với Lục Thược chứ?” Quý Thính chậm rãi hỏi một câu: “Chẳng lẽ Trương phu nhân cảm thấy thân phận của con gái nhà ngươi còn cao quý hơn bổn cung sao?”
 
“Thiếp, thiếp thân không có ý đó.” Trương phu nhân run rẩy nói, sau đó nhìn về phía Trương quý phi theo Trương Lục Thược, chỉ chờ nàng ấy từ chối giúp.
 
Lúc hai người này xin lỗi điện hạ chẳng bàn với nàng ấy, lúc này lại biết sợ rồi, Trương quý phi cười lạnh một tiếng: “Bây giờ Lục Thược đã đưa tín vật đính ước rồi, nếu bổn cung không hứa hôn thì chẳng phải không có tình người sao? Ngày mai các ngươi chuẩn bị hôn lễ luôn đi, thành hôn trong vòng hai tháng, thời gian không còn sớm, trưa nay mời các vị ở lại Vũ Tức Các dùng bữa, xin dời bước sang thiên viện.”
 
Trương quý phi nói xong thì nghiêm mặt đi ra ngoài. Những người khác nhìn nhau, phản ứng lại được thì đuổi theo sau, đại điện bỗng trống hơn phân nửa.
 
Quý Thính mỉm cười đứng dậy đi tới cạnh Trương Lục Thược, cúi người xuống, thấp giọng nói bên tai nàng ta: “Thật ra bổn cung hoàn toàn không có vật chứng gì.”
 
Trương Lục Thược sửng sốt.
 
“Nhưng không sao hết, nếu ngươi khăng khăng không thừa nhận, bổn cung sai người tới phòng ngủ của ngươi lấy vài món trang sức cũng chẳng phải chuyện gì quá khó khăn, lúc trước ta vẫn để mặc ngươi làm càn là do bổn cung không muốn dạy dỗ ngươi chứ không phải bổn cung không có cách nào bắt ngươi.” Đôi môi đỏ mọng của Quý Thính cong lên một độ cong sắc bén, liếc nàng ta một cái rồi đi ra ngoài.
 
Trương Lục Thược co quắp ngồi xuống đất với gương mặt trắng bệch, nhất thời quên cả hô hấp.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play