“Điện hạ, giờ không còn sớm, Phù Vân đưa ngài về nghỉ ngơi nhénhé.” Phù Vân nhẹ nhàng nói.
 
Quý Thính đáp lại, đứng dậy đi tới phòng ngủ. Phù Vân ở bên nói chuyện, nhưng nàng không nghe vào được một câu nào cả. Đến cửa phòng ngủ, nàng đột nhiên hỏi: “Ngươi vừa nói vì vài ngày trước mắc mưa nên Thân Đồ Xuyên mới ngã bệnh?”
 
Phù Vân khựng lại, dường như không hiểu tại sao nàng lại nhắc tới hắn, nhưng y vẫn thành thật trả lời: “Vâng, tú bà bảo thế.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Mấy ngày nay hình như chỉ có một trận mưa đổ xuống...” Quý Thính khẽ lẩm bẩm.
 
Phù Vân nghiêng tai lắng nghe: “Điện hạ, ngài nói gì?”
 
“Không có gì, ngươi về đi.” Quý Thính gật đầu, sau đó quay vào phòng ngủ. Phù Vân bị nhốt ở ngoài cửa.
 
Sau khi về phòng, nàng vẫn không yên tâm, mấy lần nha hoàn nói chuyện với nàng, nàng đều không nghe kĩ được.
 
“Điện hạ, bây giờ ngài muốn tắm rửa đi ngủ ạ?” Nha hoàn hỏi.
 
Quý Thính ngẩng đầu: “Hả?”
 
Nha hoàn lặp lại, lúc này nàng mới hoàn hồn: “À... Bảo người đưa nước nóng đến đây đi.” Dứt lời, nàng mím môi, đến khi nha hoàn ra tới cửa, nàng mới đột nhiên nói: “Thôi, khoan tắm đã, dặn người chuẩn bị xe ngựa, bổn cung muốn đến Phong Nguyệt Lâu một chuyến.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu không đi, nàng cứ đau đáu suốt, vậy sẽ không ngủ ngon và ảnh hưởng tới cơ thể, chi bằng bây giờ đi xem thử, quay về sẽ yên tâm nghỉ ngơi hơn.
 
“Có cần gọi thiếu gia Phù Vân đi cùng không ạ?” Nha hoàn hỏi.
 
Quý Thính khẽ lắc đầu: “Không cần đâu.”
 
Nha hoàn đáp lời, quay người đi ra cửa.
 
Trong Phong Nguyệt Lâu, tại sương phòng cuối lầu ba.
 
Tú bà hết lời khuyên bảo: “Chủ tử, cơ thể ngài không thể tiếp tục thế được nữa đâu, nên mau chóng gọi đại phu tới khám đi.”
 
“Hôm nay ngươi đến phủ trưởng công chúa à?” Giọng Thân Đồ Xuyên hơi khàn, hắn vừa nói vừa khẽ ho khan.

 
Tú bà khựng lại, chần chừ đáp: “Thuộc, thuộc hạ không đi.”
 
“Người mời nàng nhưng nàng không tới.” Thân Đồ Xuyên cụp mắt, dẫu không tận mắt chứng kiến, hắn cũng đoán được sự thật.
 
Tú bà hé miệng, hồi lâu mới thì thầm: “Nếu phu nhân thấy ngài như vậy, chắc chắn bà ấy sẽ đau lòng.”
 
“Chọn ra được người cho vị trí phò mã rồi?” Thân Đồ Xuyên dứt lời, lại ghìm giọng liên tục ho khan.
 
Tú bà khó xử: “Còn chưa quyết định, nhưng nghe nói cũng sắp rồi ạ, đoan chắc không đến mấy ngày là có thể nghe được tin ban hôn của hoàng thượng.”
 
Thân Đồ Xuyên ngồi lẳng lặng, sau một hồi suy tư mới nói: “Nghĩ đến cảnh nàng sẽ chọn một người vừa ý, dù hôm nay không có tình cảm, đợi sau này sớm chiều ở cùng, cũng có thể sẽ sinh ra đôi chút tình ý.”
 
“... Chủ tử, chẳng phải ngài muốn sánh đôi với trưởng công chúa điện hạ sao?” Cuối cùng tú bà không kiềm lòng được, bèn hỏi. Theo nàng ta, Quý Thính là lá ngọc cành vàng, trời sinh vô tâm, thế nên nàng không phải là mối nhân duyên tương xứng với chủ tử.
 
Thân Đồ Xuyên tỏ ra bình tĩnh: “Ừm.”
 
Tú bà nói tiếp: “Nhưng trông điện hạ không giống như bắt buộc phải là chủ tử, hay là chủ tử...”
 
“Tôn Mi.” Ánh mắt Thân Đồ Xuyên trở nên lạnh lẽo.
 
Sắc mặt tú bà trắng bệch, nàng ta quỳ xuống: “Vâng, là thuộc hạ vượt quá khuôn phép.”
 
Thân Đồ Xuyên cau mày ho khù khụ, đang định nói chuyện thì bên ngoài đột nhiên vang lên một loạt tiếng bước chân, tiếp đó là giọng của gã sai vặt: “Công tử Thân Đồ, trưởng công chúa điện hạ tới.”
 
Tú bà sửng sốt, không ngờ Quý Thính sẽ đến vào giờ này.
 
“Đi đón nàng.” Mặt mày Thân Đồ Xuyên bỗng chốc vơi bớt đi sự lạnh lùng.
 
Tú bà vội đáp, rồi mau mắn chạy ra đón người.
 
Nửa khắc sau, Quý Thính xuất hiện trong sương phòng, thấy được “người thương” nhiều ngày không gặp của mình.
 
Chỉ thấy sắc mặt Thân Đồ Xuyên tái nhợt, thân hình gầy hơn trước đây rất nhiều, hắn chỉ mặc áo lót trong màu trắng đang dựa lên giường, trông đáng thương hơn nhiều so với vẻ lạnh lùng cao quý khó gần của thường ngày, khiến người ta không khỏi muốn ức hiếp... Thôi, có vẻ hắn bệnh cũng không nhẹ, suy nghĩ của mình thật sự hơi cầm thú rồi.

 
“Điện hạ đang nghĩ gì vậy?” Thân Đồ Xuyên hỏi với giọng hơi khàn.
 
Quý Thính cất bước đi tới trước mặt hắn, sửa sang lại váy rồi ngồi xuống mép giường, thoải mái thừa nhận: “Đang nghĩ đến chuyện cầm thú.”
 
Thân Đồ Xuyên hơi chững lại, nét mặt dịu dàng: “Đáng tiếc, lúc này cơ thể Thân Đồ khó chịu, không thể hầu hạ điện hạ được.”
 
“Nếu biết cơ thể mình khó chịu, sao ngươi không mời đại phu đến khám?” Quý Thính nhìn chằm chằm vào đôi môi đang mím lại của hắn một chốc, rồi mới nhìn lên mắt hắn.
 
Thân Đồ Xuyên không đáp, hỏi ngược lại: “Điện hạ đã chọn được phò mã rồi ư?”
 
“Ừ, chọn xong rồi, chỉ chờ hoàng thượng tứ hôn thôi.” Quý Thính thuận miệng đáp.
 
Tay đang đặt trên chăn của Thân Đồ Xuyên từ từ siết thành đấm khiến chăn bông nhăn nhúm lại, nhưng vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh: “Không biết đã chọn thiếu gia nhà nào.”
 
Chăm chú nhìn hắn một lúc, Quý Thính mới tặc lưỡi: “Dáng vẻ bệnh tật yếu đuối hôm nay của ngươi trông rung động lắm đấy, nhưng nhìn lâu cũng làm người ta không thích. Bổn cung hỏi lại ngươi một lần cuối cùng, ngươi có chịu khám đại phu không?”
 
“Điện hạ hãy nói cho ta biết trước, đã chọn thiếu gia nhà nào đi.” Thân Đồ Xuyên chầm chậm nói.
 
Quý Thính nhướng mày: “Sao, nếu bổn cung không nói, ngươi định sẽ bệnh chết ở đây luôn à?”
 
“Nếu Thân Đồ bệnh chết, điện hạ có đau lòng chút nào không?” Đồng tử của Thân Đồ Xuyên tối tăm như nước sơn.
 
Quý Thính cười xoà: “Ngươi là một đại nam nhân, dáng vẻ kệch cỡm thế này trông giống oán phụ chốn khuê phòng quá đấy.”
 
“Để điện hạ chê cười rồi.” Thân Đồ Xuyên điềm nhiên cụp mắt xuống.
 
Quý Thính vẫn ung dung: “Ngươi đã muốn biết đến thế, vậy bổn cung sẽ nói cho ngươi biết. Bổn cung chọn ra ba người, xin hoàng thượng chọn một trong ba vị đó để ban hôn cho ta.”
 
“Điện hạ chọn nhiều người thật, không biết đó là ba vị nào vậy?”
 
“Con út của Trấn Nam vương, con trai độc nhất của Triệu hầu gia và cháu của thống lĩnh cấm quân.” Quý Thính chân thành trả lời, trong khi đôi mắt đang tập trung vào gương mặt Thân Đồ Xuyên. Thấy vẻ mặt hắn từ lãnh đạm đến hơi ngạc nhiên, rồi từ hơi ngạc nhiên trở nên dịu xuống, nàng biết ngay hắn cũng hiểu rằng ba người này không thể vào được phủ trưởng công chúa của nàng.

 
Quả nhiên, nghe xong thân phận của ba người đó, hắn ho nhẹ vài tiếng, mới chậm rãi nói: “Xem ra điện hạ cũng không muốn thành hôn.”
 
“Chỉ cần hoàng thượng chịu tứ hôn, dĩ nhiên bổn cung sẽ thành hôn, ba người này đều là rồng phượng trong biển người, xem như xứng với bổn cung.” Quý Thính hời hợt liếc hắn.
 
Thân Đồ Xuyên tỏ ra hờ hững: “Nếu điện hạ thật sự thích họ thì đã không trực tiếp dâng sớ rồi.”
 
“Ngươi thì biết cái gì.” Quý Thính hừ nhẹ.
 
Thân Đồ Xuyên hoà hoãn nét mặt: “Thân Đồ không có sức đứng dậy, kính xin điện hạ ra cửa bảo gã sai vặt mời đại phu tới đây.”
 
“Chịu khám bệnh rồi à? Bổn cung còn tưởng rằng ngươi muốn kéo dài cho chết chứ.” Quý Thính lườm hắn.
 
Thân Đồ Xuyên khẽ nhướng môi, ánh mắt quyến luyến: “Chẳng qua mấy ngày nay tâm trạng Thân Đồ không tốt, nhất thời kéo dài bệnh tình.”
 
“Hôm nay tâm trạng tốt rồi hả?” Quý Thính dứt lời, ra đến cửa, dặn dò gã sai vặt rồi quay lại.
 
Bấy giờ Thân Đồ Xuyên mới trả lời: “Tốt lắm.”
 
Chẳng mấy chốc, Quý Thính đã quên béng đi lúc trước mình từng hỏi gì. Nghe vậy, nàng nhìn hắn một cách quái lạ, và không nói gì thêm.
 
Thân Đồ Xuyên cố ngồi đến bây giờ, đã sắp đến cực hạn, lúc này cũng không nói gì, sâu trong mắt sự mỏi mệt toát lên ngày càng đậm, nhưng hắn vẫn gắng gượng không chịu nghỉ ngơi.
 
Quý Thính nhìn hắn vài lần, cuối cùng không kiềm lòng được nữa: “Ngủ đi, đại phu tới bổn cung sẽ gọi ngươi.”
 
“Điện hạ có muốn cùng nghỉ ngơi không?” Sắc mặt Thân Đồ Xuyên tái nhợt, hắn hỏi.
 
Quý Thính sững người, lướt nhìn giường hắn: “Ngươi muốn bổn cung ngủ cùng giường với một tên ma bệnh hả?”
 
“Điện hạ.” Vén một góc chăn lên, Thân Đồ Xuyên vỗ nhẹ xuống chỗ bên cạnh.
 
Quý Thính im lặng một chốc, rồi cởi giày leo lên: “Ngươi cách bổn cung xa một chút, nếu để bổn cung lây bệnh của ngươi, bổn cung sẽ không tha cho ngươi đâu.”
 
“Điện hạ yên tâm, Thân Đồ chỉ bị thương hàn, sẽ không lây cho điện hạ đâu.” Thân Đồ Xuyên tốt bụng giải thích.
 
Quý Thính lườm hắn, điều chỉnh tư thế rồi nhắm mắt lại. Nàng mệt mỏi lắm rồi, hôm nay ngủ được một giấc sâu ở trên xe ngựa, nhưng vẫn không đỡ mệt mà trái lại càng đuối sức hơn. Thế nên, hiện tại nằm trên giường đệm êm ái được chế từ tơ lụa, nàng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say.
 
Đêm nay nàng ngủ rất say sưa, đến khi tỉnh lại thì trời bên ngoài đã sáng, trong sương phòng có thêm mùi thuốc. Nhìn lại Thân Đồ Xuyên, giờ phút này hắn đang yên lành nằm bên cạnh nàng, khí sắc đã khá hơn hôm qua nhiều.
 

Nàng vốn định tự xuống giường lặng lẽ rời đi, vậy mà nàng vừa cử động, Thân Đồ Xuyên đã tỉnh giấc. Nàng đang bước một chân qua eo hắn, định vượt qua hắn thì hắn đột nhiên kéo cổ tay của nàng lại. Thế là nàng trực tiếp giạng chân ngồi lên eo hắn với tư thế này.
 
“Điện hạ muốn vậy sao?” Thân Đồ Xuyên chậm rãi hỏi, giọng không còn khàn như tối qua nữa.
 
Quý Thính im lặng nhìn hắn: “Ngươi đang nói nhảm nhí gì thế, nếu không phải ngươi kéo bổn cung, bổn cung sẽ ngồi xuống ư?”
 
“Bây giờ còn sớm, điện hạ cứ ngủ tiếp đi.” Thân Đồ Xuyên lại cười nói.
 
Quý Thính thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi leo xuống khỏi người hắn: “Không được, bổn cung còn có việc bận.”
 
“Việc gì?” Thân Đồ Xuyên hỏi.
 
Quý Thính vuốt tóc, đáp qua loa: “Cũng không phải việc gì lớn, chỉ là phủ trưởng công chúa mới được một ít sơn sâm linh chi, thích hợp với độ tuổi của Triệu hầu gia và Tiền đại nhân, bổn cung muốn đích thân đi tặng.”
 
Thân Đồ Xuyên mím môi: “Điện hạ, dẫu cho ngài đi tặng lễ thì hôn sự cũng sẽ không thành, cần gì phải làm điều thừa chứ.”
 
“Sao ngươi biết là làm điều thừa?” Quý Thính cười khẩy.
 
Thần sắc Thân Đồ Xuyên hơi lạnh nhạt: “Chẳng những ta biết là làm điều thừa, mà ta còn biết nếu điện hạ cố ý làm vậy, đoán chừng vì phòng ngừa chu đáo, hoàng thượng sẽ định ra một mối hôn sự khác cho điện hạ, đến lúc đó chẳng phải điện hạ mất nhiều hơn được sao?”
 
Quý Thính bình tĩnh nhìn hắn chốc lát, sực tỉnh: “Ngươi nói rất có lý, vậy bổn cung không đi nữa.”
 
“Điện hạ có thể nghĩ thông suốt là tốt.” Ánh mắt Thân Đồ Xuyên lại dịu xuống.
 
Quý Thính nhướng môi, trước khi đi còn thoáng nhìn hắn: “Mấy ngày nay ngươi nghỉ ngơi đàng hoàng đi, nếu lần sau bổn cung tới lại thấy ngươi còn bệnh như mèo thế này thì coi chừng bổn cung tức giận đấy.”
 
“Vâng, điện hạ.” Thân Đồ Xuyên dịu dàng đáp.
 
Quý Thính cười khẽ, xoay người rời đi, khi đến xe ngựa, nàng mới nhận ra Phù Vân đã tới tự lúc nào.
 
“Chẳng phải điện hạ bảo không tới sao?” Phù Vân bất mãn.
 
Quý Thính quét mắt nhìn y: “Tới cũng tới rồi, ngươi còn có thể bóp chết ta à?”
 
Phù Vân: “...”
 
“Đừng lo lắng nữa, mau mau về phủ chọn vài túi dược liệu đi, bổn cung muốn đến Hầu phủ làm khách.” Quý Thính cười tít mắt nói, hiển nhiên tâm trạng không tồi.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play