Thân Đồ Xuyên vẫn duy trì vẻ lạnh nhạt, kiêu ngạo nhưng hành động lại mãnh liệt, vụng về, lúc xông lên, răng nanh còn va vào môi Quý Thính.
 
Quý Thính bị đau, sau khi định thần lại thì lập tức luống cuống, nhấc chân lên muốn đá hắn, lại bị hắn nắm chân lại, trực tiếp giữ lại bên người, không biết còn tưởng rằng Quý Thính chủ động ôm lấy thắt lưng hắn.
 
Tư thế này quá thân mật, vượt ra khỏi phạm vi Quý Thính có thể chấp nhận được, nàng tức giận giãy dụa nhưng lại bị Thân Đồ Xuyên hung hăn cắn một cái.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Tập trung, điện hạ.” Thân Đồ Xuyên nhất thời buông tha cho đôi môi đỏ mọng của nàng, ánh mắt thâm thúy, thoạt nhìn trông có vẻ bình tĩnh như bình thường nhưng hành vi lại chẳng khác gì dã thú.
 
Quý Thính sợ nhất là đau, sau khi bị hắn cắn lập tức nước mắt lưng tròng, trong lòng càng tức giận hơn: “Thân Đồ Xuyên! Ngươi buông bổn cung ra.....”
 
Còn chưa dứt lời, Thân Đồ Xuyên lại tiếp tục hôn xuống, đôi môi hé mở tạo cơ hội cho hắn cậy mở hàm răng ra, sau đó thô bạo công thành đoạt đất. Tay Quý Thính dồn hết sức đẩy hắn ra, định đẩy người xuống, nhưng sức lực của nàng không đủ, không ảnh hưởng gì đến hắn.
 
Không thể phản kháng, chỉ có thể tỏ ra yếu đuối.
 
Nàng mềm nhũn thân thể không phản kháng nữa mà mơ hồ mở miệng: “Đau....”
 
Thân Đồ Xuyên lập tức dừng lại, đôi mắt đen kịt nhìn nàng chằm chằm, có vẻ như đang suy nghĩ gì đó.
 
Nàng bị hắn nhìn đến hoảng hốt, nuốt nước miếng ngượng ngùng nói: “Thân Đồ Xuyên, ngươi buông bổn cung ra trước đã, bổn cung có chuyện muốn nói với ngươi.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thân Đồ Xuyên nhíu mày, sau đó vẫn hôn tiếp, nhưng lần này lại cố ý kìm sức lực lại, tuy vẫn vụng về nhưng đã dịu dàng hơn một chút.
 
.....Nhưng vậy thì sao chứ, nàng muốn buông ra! Quý Thính định nói lại, nhưng bị hắn cắn vào đầu lưỡi, nàng đau đớn hét lên một tiếng, cảm thấy một cảm giác khác lạ truyền đến môi lưỡi rồi nhanh chóng lan ra toàn thân, cướp đi phần lớn sức lực của nàng.
 
Quý Thính cố gắng làm mình tỉnh táo lại, nhân lúc hắn không chú ý mạnh mẽ quay mặt sang hướng khác, làm nụ hôn của hắn chệch đi. Ánh mắt Thân Đồ Xuyên hiện lên một tia bất mãn, nhưng rất nhanh đã bị vành tai của nàng hấp dẫn.
 

“Thân Đồ Xuyên, bổn cung đột nhiên cảm thấy không khỏe, hay là hôm nay quên chuyện đó đi, ngươi nghỉ ngơi đi....” Còn chưa dứt lời, Quý Thính đột ngột quay đầu lại, vẻ mặt khiếp sợ nhìn nam nhân trước mặt, “Ngươi ngươi ngươi cắn tai bổn cung?!”
 
Thân Đồ Xuyên thấy nàng quay lại, liền hôn lên đôi môi có chút sưng đỏ của nàng, sau đó mạnh mẽ rúc vào cổ nàng, môi mỏng ấm áp không ngừng lưu luyến trên vùng da đó rồi lại lần nữa quay trở về với vành tai nàng.
 
Toàn thân Quý Thính đều căng thẳng, vừa bài xích với sự thân mật xa lạ này, vừa có cảm giác mất kiểm soát làm cho nàng đến nói chuyện cũng khó khăn: “......Thân Đồ Xuyên, ngươi nghe thấy bổn cung nói gì không?”
 
Câu trả lời của Thân Đồ Xuyên dành cho nàng là kéo vạt áo của nàng ra, một bàn tay trực tiếp thăm dò vào trong váy, chạm vào làn da như tơ lụa của nàng, Quý Thính giật mình, sau đó cả người bùng nổ, bất thình lình vùng vẫy mạnh, tùy tiện phản kháng vậy mà thật sự đẩy Thân Đồ Xuyên ra được, bản thân liên tục lùi về sau, cách Thân Đồ Xuyên khoảng cách hai cái gối. 
 
Nàng bối rối gom xiêm y vương vãi của mình lại, vốn dĩ muốn trực tiếp mặc vào, nhưng càng nhanh thì càng loạn, vừa ngẩng đầu lên còn bắt gặp đôi mắt không chút cảm xúc của Thân Đồ Xuyên.
 
Quý Thính tức giận: “Ngươi nhìn cái gì mà nhìn! Còn nhìn nữa bổn cung móc mắt ngươi ra! Chuyện hôm nay cũng đủ để bổn cung xử ngươi tám trăm tội chết rồi!”
 
“Điện hạ.” Đầu óc Thân Đồ Xuyên hỗn loạn sau khi uống rượu, nhưng vẫn chậm rãi mở miệng, “Là người bảo ta hầu hạ.”
 
“Bây giờ bổn cung không muốn ngươi hầu hạ nữa!” Quý Thính nhớ tới dáng vẻ hắn làm loạn trên người mình lúc nãy, gương mặt hết hồng rồi lại trắng, hồi lâu sau mới buồn bực xuống giường rời đi.
 
Thân Đồ Xuyên nắm lấy cổ tay nàng, bắt nàng quay lại giường lần nữa, chưa đợi Quý Thính nổ giận liền nghiêm túc hỏi: “Tại sao?”
 
“....Còn tại sao? Bổn cung không muốn!” Quý Thính tức giận.
 
Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn nàng: “Tại sao?”
 
Quý Thính: “....” Sớm biết vậy thì đã không để hắn uống rượu!
 
Nàng vùng vẫy mấy lần vẫn không thoát ra được, lại bị hắn nắm càng chặt hơn, cổ tay mảnh khảnh đau như sắp gãy, Quý Thính càng cáu kỉnh: “Tại sao gì nhiều vậy, ngươi mau buông tay bổn cung ra, hôm nay bổn cung mệt rồi, không muốn so đo với ngươi, nếu thật sự chọc giận bổn cung ngươi cho rằng bổn cung không dám động vào ngươi sao?” 
 
Thân Đồ Xuyên nhìn thấy ánh mắt chán ghét của nàng, đột ngột buông tay nàng ra như bị đâm, hô hấp của Quý Thính cuối cùng cũng thông thuận, bèn nhảy xuống giường hung dữ nói một câu: “Uống rượu vào là như mất trí vậy, sau này bổn cung không bao giờ...đến đây nữa!”

 
Nói xong nhìn thấy mặt Thân Đồ Xuyên không có biểu cảm gì, cảm thấy hãnh diện, ngẩng cao đầu bước ra ngoài, nhưng chỉ đi được vài bước thì cơ thể bỗng nhiên nhẹ bẫng, bị Thân Đồ Xuyên từ phía sau bế lên.
 
Nàng hét lên một tiếng, còn chưa kịp giãy dụa đã rơi xuống giường lần nữa, nhìn thấy Thân Đồ Xuyên đứng bên giường, Quý Thính nổi giận đùng đùng: “Ngươi muốn làm gì!”
 
“Hầu hạ điện hạ.” Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nói, rồi cởi th.ắt lưng, cởi từng kiện xiêm y xuống.
 
Quý Thính: “.....”
 
Nàng hít sâu một hơi, cố gắng làmg mình tỉnh táo lại: “Lời nói lúc nãy của bổn cung ngươi có nghe thấy không?”
 
“Nghe thấy.” Ánh mắt Thân Đồ Xuyên lạnh lùng.
 
Quý Thính nén lửa giận: “Vậy thi cút đi!”
 
Thân Đồ Xuyên khựng lại một chút, khuôn mặt vô cảm nhìn chằm chằm nàng: “Không.”
 
“.....Ngươi tin bổn cung giết ngươi không, bổn cung thật sự sẽ giết ngươi.” Quý Thính miệng cọp gan thỏ uy hiếp, lặp đi lặp lại những lời này.
 
Thân Đồ Xuyên im lặng hồi lâu rồi lãnh đạm nói: “Có thể chết trong tay điện hạ là chuyện tốt nhất.”
 
Quý Thính: “....”
 
Mắt thấy xiêm y trên người hắn càng lúc càng ít, Quý Thính bắt đầu hoảng sợ, không khỏi liếc mắt về phía cửa, khi hắn chỉ còn lại một cái tiết khố, thì bất thình lình muốn chạy ra ngoài nhưng bị cánh tay dài của Thân Đồ Xuyên bắt lấy, trực tiếp kéo trở lại, đè người lên.
 
Quý Thính cảm nhận được nguy hiểm, mở miệng muốn gọi người, nhưng lại bị Thân Đồ Xuyên đưa tay che đôi môi đỏ mọng, nàng ô ô hai tiếng, hung hăn cắn vào tay hắn, Thân Đồ Xuyên lại như không hề biết đau, tay kia như dã thú xé toạc y phục của nàng ra, cúi xuống cắn vào vai nàng.

 
Cổ họng Quý Thính thoát ra một tiếng rê.n rỉ, Thân Đồ Xuyên dường như cũng cảm nhận được nàng không thoải mái, đột ngột nhả ra, hôn lên chỗ vừa cắn giống như một chú cún. Quý Thính bị hắn làm cho có chút ngứa ngáy, không khỏi bật cười, sau đó lập tức cảm thấy không đúng, nhanh chóng sầm mặt: “Buông bổn cung ra.”
 
Nhưng lời này đã được nói đi nói lại nhiều lần, thật sự là nói mệt rồi.
 
Thân Đồ Xuyên vẫn không nghe theo như trước, nhưng cũng không tiến thêm bước nữa, chỉ cọ vào người nàng, khi vô ý chạm vào nơi nào đó, Quý Thính liền vội vàng cắn chặt môi, không để mình lại phát ra âm thanh nữa.
 
Dần dần nàng bị trêu chọc nửa vời, mà Thân Đồ Xuyên không chịu buông nàng ra, cũng không chịu xuống, dây dưa một hồi lâu, Quý Thính không gắng gượng được nữa, vừa nuông chiều vừa hung dữ mắng hắn: “Cứ làm đi, nhanh lên!”
 
Thân Đồ Xuyên dường như vẫn luôn đợi những lời này của nàng, nghe vậy ánh mắt lập tức tối sầm lại, Quý Thính nhìn thấy ánh mắt của hắn, trong lòng đột nhiên có dự cảm không lành.
 
Đây là khoảng thời gian náo nhiệt nhất của Phong Nguyệt Lâu, cốc chén ngổn ngang, tiếng cười nói râm ran ở tầng dưới. Bên ngoài lâu ánh trăng sáng rực, ánh trăng phủ một tầng cảm giác mát lạnh lên kinh thành.
 
Trong sương phòng cuối tầng ba, không biết có phải do quá nhiều ánh nến hay không mà trong phòng càng lúc càng nóng, không khí cũng trở nên nhẹ nhàng rung động, nơi mạng nhện góc tường có một con nhện đang gắt gao bắt lấy con mồi của mình, đợi đến thời điểm thích hợp liền ăn từng chút một vào bụng.
 
“Đau....”
 
Khi cản giác đau đớn ập đến, Quý Thính khó chịu cong người lại, Thân Đồ Xuyên còn chưa tỉnh táo vô thức thả chậm động tác lại, ôm nàng nhỏ giọng trấn an.
 
“.....Thân Đồ Xuyên, bổn cung nhất định phải giết ngươi.” Quý Thính yếu ớt nói.
 
Thân Đồ Xuyên đáp lại lời nàng, hôn nhẹ lên trán nàng dỗ dành, chỉ là vừa rồi làm gì thì vẫn tiếp tục làm đó, không hề có ý định dừng lại.
 
Quý Thính: “.......” Rốt cuộc là tên chó nào nhất định phải cho hắn uống rượu?!
 
Để không khiến bản thân quá khó chịu, nàng chỉ có thể kiên nhẫn hướng dẫn hắn: “Ngươi chậm lại một chút.”
 
Thân Đồ Xuyên dừng lại một chút, quả nhiên nghe lời chậm lại, Quý Thính thở phào nhẹ nhõm, hơi mệt mỏi nhắm mắt lại. Không biết qua bao lâu, đôi mắt Thân Đồ Xuyên dần thanh tĩnh lại, hắn bình tĩnh nhìn yêu tinh dưới thân mình, im lặng hồi lâu rồi hôn lên môi nàng.
 
Một đêm hoang đường hỗn loạn.
 

Quý Thính trong người khó chịu, trời chưa sáng đã tỉnh dậy, sau khi mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt say ngủ của Thân Đồ Xuyên bên cạnh, nghiến răng nghiến lợi muốn bóp ch.ết hắn, nhưng vừa cử động một chút là cả người đau nhức, càng đừng nói đến chuyện bóp ch.ết người.
 
Nàng hít sâu một hơi, cố gắng làm mình tỉnh táo lại, nhân lúc hắn ngủ say bắt đầu chậm rì rì mặc y phục vào, sau khi mặc qua loa xong liền bước xuống giường, kết quả là đã đánh giá cao cơ thể của mình, thoáng cái hai chân đã nhũn ra, suýt nữa quỳ trên mặt đất.
 
Quý Thính rủa thầm trong lòng một câu rồi lảo đảo đi ra ngoài, mặt mũi tối sầm trở lại xe ngựa: “Đi.”
 
“Vâng.”
 
Mới tờ mờ sáng, ngoại trừ những người bán hàng rong, trên đường gần như là không có người, xe ngựa một đường thông thoáng trở lại phủ công chúa. 
 
Quý Thính vừa về phủ liền gọi người đưa nước ấm đến, mãi đến khi cơ thể được ngâm trong làn hơi nóng thì mới cảm thấy thoải mái hơn một chút. Nhưng vừa cúi đầu lập tức nhìn thấy khắp người mình như bị bệnh sởi vậy, tâm trạng vốn dĩ đang thoải mái lập tức không còn nữa.
 
Tắm rửa sạch sẽ từ trong ra ngoài, sau khi xác định không còn mùi của Thân Đồ Xuyên nữa mới thay một bộ y phục kín đáo, nghiêm mặt đi tìm Mục Dự Chi.
 
Mặc dù trời mới tờ mờ sáng nhưng Mục Dự Chi đã thức dậy, đang ngồi trong sân đọc sách, thấy nàng đến liền buông sách nghênh đón: “Không phải đêm qua điện hạ lại đến Phong Nguyệt Lâu sao? Sao hôm nay về sớm vậy.”
 
“......Đúng vậy.” Quý Thính muốn nói lại thôi trào phúng cười.
 
Mục Dự Chi khựng lại một chút, “Vậy là có chuyện gì?”
 
“Thật ra cũng không có chuyện gì, chỉ là ta nhớ lúc trước ngươi đưa cho ta một chén thuốc tránh thai, dự phòng cho bất cứ tình huống nào.......” Quý Thính chột dạ cười gượng, “Ta đến gặp ngươi để lấy.”
 
Mục Dự Chi khựng lại một chút, ý cười trên mặt cứng lại: “Thân Đồ Xuyên?”
 
“.....Ừ.” Quý Thính dùng đôi mắt mong chờ nhìn hắn ta.
 
Tại Phong Nguyệt Lâu, Thân Đồ Xuyên mở mắt ra thì không thấy Quý Thinh đâu, kí ức đêm hôm qua từ từ hiện lên, hắn mím môi, cảm thấy lần này có vẻ sẽ rất khó dỗ. 
 
Hắn than nhẹ một tiếng, sau đó nhận thấy trên ga trải giường có một vệt màu đỏ chói mắt.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play