Khi Quý Thính xông vào phòng Chử Yến, Chử Yến lập tức cầm đao nhảy tới chắn trước mặt nàng, nghiêm mặt lạnh lùng hỏi: "Có thích khách?"
 
“Không có, không có, nhưng so với thích khách lại càng đáng sợ hơn.” Quý Thính chạy đến trước bàn liền dừng lại, thở hổn hển, tự rót cho mình một cốc nước.
 
Chử Yến cau mày: "Người có ý gì?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Quý Thính một hơi uống cạn chén nước, sau khi đặt chén xuống, quay ra nhìn về phía Chử Yến: "Ta đã nói với Thân Đồ Xuyên về sự tồn tại của A Giản."
 
Chử Yến trầm mặc chốc lát: "Cần ty chức chuẩn bị xe ngựa?"
 
“Chuẩn bị xe ngựa để làm gì?” Quý Thính hỏi lại.
 
Vẻ mặt Chử Yến không chút thay đổi mà nhìn về phía nàng: "Ty chức cảm thấy, có thể Thân Đồ Xuyên sẽ đuổi giết điện hạ, rời khỏi kinh đô tránh đầu sóng ngọn gió cũng là một ý tốt."
 
Quý Thính: "… Có thể đừng rắc rối như vậy được không?"
 
"Điện hạ vẫn nên trở về, cẩn thận giải thích với hắn, có thể hắn cũng sẽ hiểu cho người," Chử Yến cũng không gây rắc rối, còn nghiêm túc đưa ra đề nghị, "Từ từ nói, khiến dáng vẻ của bản thân đáng thương một chút, nhất định hắn sẽ chấp nhận chuyện này."
Quý Thính sờ mũi mình: "Ta biết ta phải giải thích cho hắn, đây không phải là nhất thời sợ hãi sao... Chờ thêm nửa canh giờ nữa, nửa giờ sau, ta trở về phòng, hiện tại liền để cho A Giản ở lại với hắn, nói không chừng hắn nhìn thấy A Giản dễ thương, liền tha thứ cho ta.”
 
Nàng đang ngồi gảy bàn tính, mặc dù Chử Yến cảm thấy như vậy không ổn, nhưng cũng không khuyên nữa, chỉ ngồi xuống lau đao.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Quý Thính lo lắng đi một vòng quanh phòng, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy đối phương giữ được bình tĩnh tự nhiên ngồi lau đao, nhịn không được phàn nàn một câu: "Ngươi không thể cùng ta nói chuyện được sao?"
 
“Điện hạ muốn nói gì?” Tay Chử Yến lập tức dừng lại, nghiêm túc nhìn nàng.

 
Quý Thính im lặng một lúc: "Quên đi, không có chuyện gì, ngươi có thể tiếp tục."
 
“Vâng.” Chử Yến nghe xong, quả nhiên lại tiếp tục. Hắn ta hoàn toàn phớt lờ tiếng thở dài của Quý Thính.
 
Quý Thính giật giật khóe miệng, lại tiếp tục cảm thấy lo lắng cho chính mình, khi hai người ở dưới cùng một mái nhà, nhưng không thể nào được niềm vui nỗi buồn của đối phương.
 
Cuối cùng, Quý Thính không thể nào ngồi yên được nữa, buông một tiếng thở dài chấp nhận số phận quay về phòng ngủ, suốt dọc đường quay về trong đầu đã nghĩ ra vài lý do thoái thác, sau khi chọn xong lý do mình cảm thấy đáng thương nhất, liền hít môt hơi thật sâu đẩy cửa phòng ngủ ra——
 
Bên trong trống rỗng.
 
Quý Thính sững sờ, bước nhanh vào: "A Giản? Thân Đồ Xuyên?"
 
Không ai lên tiếng... Có lẽ muốn cùng nàng chơi trốn tìm? Nàng cau mày, giọng điệu cũng chậm lại: "A Giản, mau ra ngoài, nương đưa con đi chơi."
 
Nàng nói sẽ dắt nó ra ngoài chơi cũng không lên tiếng, rõ ràng hắn không có ở trong phòng! Quý Thính chưa từ bỏ ý định lật tung phòng ngủ lên tìm một lần nữa, cuối cùng nhìn thấy mảnh giấy  Thân Đồ Xuyên để lại trên gối.
 
Ừm, nói nàng tới Thân Đồ phủ đón con.
 
Quý Thính không nói gì một lát, cuối cùng đành nói nha hoàn gọi Phù Vân tới.
 
“Điện hạ, có chuyện gì vậy?” Phù Vân vội vàng hỏi.
 
Trên mặt Quý Thính vẫn không chút cảm xúc: "Thân Đồ Xuyên đưa A Giản đi rồi."
 

Phù Vân: "..."
 
Bầu không khí nhất thời yên lặng một lúc, lát sau y lập tức bùng nổ: "Rốt cuộc Thân Đồ Xuyên có ý gì! Hắn biết A Giản là con của hắn?! Biết rồi cũng không được! A Giản là của chúng ta, hắn muốn đoạt đi!"
 
"... Bình tĩnh đi, hắn không muốn đoạt đi," Quý Thính đau đầu ngắt lời, "Mau chuẩn bị xe ngựa đi theo ta ... Quên đi, ngươi đừng đi, để Chử Yến theo ta đi đón A Giản về."
 
Tiểu tử này một chút nữa sẽ nổ tung, nếu dẫn y đi chẳng khác nào mang theo phiền phức, vẫn nên thôi đi.
 
Khi Phù Vân nghe thấy Quý Thính không muốn đưa mình theo, thật ra cũng ý thức được phiền phức, liền gật đầu đồng ý: "Đúng vậy, điện hạ nên đưa Chử Yến đi cùng, nếu Thân Đồ Xuyên không chịu trả lại A Giản, để cho Chử Yến dùng một đao kết liễu hắn."
 
“… Kết quả là ta trở thành quả phụ?” Quý Thính nhìn y một cái rồi bước ra ngoài.
 
Phù Vân sững sờ hồi lâu, thật lâu sau y mới hiểu được ý tứ của nàng, không khỏi khiếp sợ hít vào một hơi... Rốt cuộc điện hạ có ý gì?!
 
Y ở bên này trong lòng giống như sóng cuộc biển gầm, mà bên kia Quý Thính đã lên xe ngựa, để Chử Yến đi theo hộ tống cùng mình đi đón A Giản.
 
Cũng sắp tới thời gian giới nghiêm ban đêm, trên đường không có một bóng người, xe ngựa chạy thẳng một đường tới phủ Thân Đồ không có bất kỳ cản trở nào. Suốt một đường Quý Thính liên tục thở dài, những nếp nhăn giữa hai hàng lông mày chưa từng giãn ra.
 
Chử Yến bình tĩnh nhìn nàng một lúc, cuối cùng chậm rãi nói: "Nếu lúc đó điện hạ không bỏ chạy, mà bình tĩnh nói chuyện với Thân Đồ Xuyên, thì có lẽ sẽ không phải đêm hôm khuya khoắc chạy đi một chuyến như vậy."
 
“… Ta đã đủ thảm rồi, ngươi có thể đừng chọc tức ta nữa được không?” Quý Thính trầm mặc nhìn về phía hắn ta.
 
Chử Yến lập tức im lặng, nhưng cuối cùng vẫn đem vấn đề mình muốn hỏi nói ra: "Tại sao Thân Đồ Xuyên lại mang A Giản đi? Nếu hắn muốn giữ A Giản để điện hạ lo lắng, cũng sẽ không nói người tới phủ của hắn đó ngươi, nếu không phải vì muốn trả thù điện hạ, ta vẫn không hiểu được hắn làm như vậy vì lý do gì."
 

“Còn có thể có lý do gì nữa, muốn ta tới đó cùng hắn nói chuyện chứ sao.” Quý Thính than thở.
 
Chử Yến cau mày: "Ở trong phủ của chúng ta không nói chuyện được?"
 
"Ở trong phủ của chúng ta, bất cứ lúc nào ta cũng có thể chạy trốn," Quý Thính liếc xéo hắn ta một cái, "Nhưng ở nhà hắn, ta còn có thể chạy sao?"
 
Chử Yến giật mình, một lúc lâu mới hiểu ra gật đầu đồng ý, "Thân Đồ Xuyên quả nhiên không phải người bình thường."
 
Quý Thính nhất thời không nói nên lời: "Hay là ngươi cũng theo ta vào, nếu ta cùng hắn nói chuyện quá lâu, ngươi trực tiếp sang phòng nghỉ bên cạnh nghỉ ngơi, cứ xem như đó là nhà của mình."
 
Chử Yến gật đầu: "Đã hiểu."
 
Quý Thính cũng không còn gì để dặn dò, phiền muộn nhìn ra bên ngoài xe ngựa, nhìn một lúc lâu phiền muộn lại biến thành buồn ngủ. May mà trước khi nàng ngủ gật, xe ngựa đã đến trước cổng phủ Thân Đồ, Quý Thính nói người đánh xe dừng xe ở nơi khác, còn mình cùng Chử Yến đừng ở trước cửa lớn.
 
Có vẻ như Thân Đồ Xuyên đã sớm dặn dò, ngay khi Chử Yến vừa gõ cửa hai lần, liền có người ân cần ra mở cửa, không hỏi gì trực tiếp dẫn hai người họ đi vào.
 
Hai người đi theo sau gã sai vặt vào bên trong, đi được nửa đường, gã sai vặt đột nhiên ngừng lại, nở một nụ cười lấy lòng nói: "Điện hạ, Chử thị vệ, vừa rồi đại nhân đã có dặn dò, mời điện hạ một mình tới gặp ngài, còn Chử thị vệ cùng ta tới sương phòng nghỉ tạm."
 
Quý Thính nghe xong liền biết đêm nay dài vô tận, không khỏi thở dài một tiếng, buồn bực nhìn Chử Yến.
 
“Điện hạ, ty chức đi rồi, người phải cẩn thận một chút.” Chử Yến nói xong, dứt khoát đi theo gã sai vặt rời đi.
 
Quý Thính chán nản tiếp tục bước đi, chẳng mấy chốc đã tới cửa phòng ngủ.Gã sai vặt đưa nàng tới nơi thì cũng lập tức lui sướng, chỉ còn lại một mình nàng đứng trước cửa do dự một lúc lâu, cuối cùng mới vươn tay lên.
 
Nhưng vừa định gõ cửa, không hiểu sao đột ngột ngừng lại, do dự một hồi, cuối cùng lặng lẽ đẩy cửa ra. Cửa không khóa, nhanh chóng bị đẩy ra, cách bày trí bên trong hoàn toàn phơi bày trước mắt, khiến nàng nhất thời sửng sốt….
 
Căn phòng trước mặt được bày trí giống hệt phòng ngủ của nàng... Cũng không quá giống, hai năm qua nàng đã thêm rất nhiều thứ, mấy cái cũ kỹ cũng bị vứt bỏ, không giống như căn phòng phía trước mặt, đồ bày trí bên trong căn phòng rất giống với hai năm trước, những thứ lớn như từ cửa sổ tới cái bàn, nhỏ thì như bình hoa, quyển sách, chén trà, đều giống như những thứ trước đây nàng từng dùng qua.
 
Quý Thính khẽ đảo mắt một vòng, kinh ngạc bước vào, mỗi bước đi trong lòng đều cảm thấy khó chịu, khó có thể tưởng tượng được hắn sắp xếp tất cả những thứ này như thế nào.

 
Nàng đi từ bên ngoài vào rồi chậm rãi đi vào bên trong, mới vừa đi được một đoạn, liền nghe được Thân Đồ Xuyên nhỏ giọng niệm Tam Tự kinh. Bước chân nàng dừng lại, đứng ở trước cửa phòng trong nghe một lát, cho tới khi hắn ngừng lại, nàng mới đi vào.
 
Khi nàng đi vào, Thân Đồ Xuyên đang đắp chăn cho A Giản ngủ say, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy nàng. Sự dịu dàng trong mắt hắn lập tức biến mất, thay vào đó là thanh âm lạnh lùng nói: "Ta còn tưởng rằng nàng không định đến."
Quý Thính xấu hổ cười: "Con trai cũng đã bị chàng ôm đi, ta còn dám không đến sao… Chàng nghe ta giải thích, lúc trước ta…"
 
"Suỵt," Thân Đồ Xuyên nhíu mày, thấp giọng nhắc nhở nàng im lặng, "Hắn ngủ rồi, chúng ta ra ngoài nói."
 
Quý Thính khô khốc đáp lại một tiếng, liền liếc nhìn A Giản đang ngủ say rồi đi theo Thân Đồ Xuyên ra phòng ngoài, hai người ngồi xuống bàn đối diện nhau.
 
Hai người đã xa nhau hai năm, cũng đã giấu giếm đối phương rất nhiều chuyện, hiện tại Thân Đồ Xuyên cũng không lên tiếng hỏi, Quý Thính cũng không biết nên nói từ đâu.
 
"Hơn một năm trước," rốt cuộc Thân Đồ Xuyên lên tiếng trước, "Lần đó nàng bị thương..."
 
“Thực ra, lúc ấy ta sinh con.” Quý Thính vội vàng nói.
 
Thân Đồ Xuyên rũ mắt xuống, sau một lúc lâu mới nghẹn giọng hỏi: "Vì sao lúc ấy không nói cho ta biết?"
 
"... A Giản sinh ra cơ thể yếu ớt, đại phu nói trong ba tháng bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm," Quý Thính cúi đầu không dám nhìn hắn, "Ta không dám nói, sợ ngộ nhỡ hắn xảy ra chuyện, khiến chàng thất vọng, sau này cũng không dám bói, là bởi vì…"
 
“Bởi vì sợ sau khi nói ra, ta sẽ từ bỏ chuyện báo thù, trở về phủ trưởng công chúa chăm sóc đứa nhỏ.” Giọng nói của Thân Đồ Xuyên không có bất cứ thay đổi nào, khiến người khác không đoán ra tâm trạng của hắn lúc này.
 
Quý Thính mím môi,  đột nhiên nói một câu: "Lần đầu tiên ở trong bụng A Giản đạp chính là khi nghe thấy tên của chàng, khi đó Phù Vân nhắc tới chàng, hắn lập tức đạp hai cái… Khi ấy ở trong bụng ta hắn rất thích phụ thân là chàng."
 
"Nhưng ta chưa hoàn thành trách nhiệm của một người cha, thậm chí ta..." Vẻ mặt Thân Đồ Xuyên bình tĩnh, nhưng giọng nói có chút run rẩy, hắn quay mặt đi, không dám đối diện với Quý Thính, "Thậm chí ta còn không biết tới sự tồn tại của đứa nhỏ này, lúc nàng cần ta nhất ta không thể ở bên cạnh nàng, còn đưa ra quyết định hòa ly với nàng."
 
“Chàng cũng vì muốn báo thù cho cha mẹ, ta có thể hiểu được! Chàng biết không, ta cũng rất hy vọng sau này A Giản cũng có thể hiếu thuận giống như chàng," Quý Thính vội vàng an ủi hắn, dừng lại một lát rồi mới tiếp tục nói, "Hơn nữa, mặc dù lúc ấy chàng không hòa ly với ta, ta cũng không nghĩ sẽ nói chuyện đứa nhỏ cho chàng… Ai biết ta có thể bình an sinh nó ra, ta không muốn chàng lại phải đau khổ."

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play